7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em
Chương 27: Những người năm ấy
Ân Tầm
27/05/2015
Câu hỏi thẳng thừng đầy bất ngờ của Tiểu Tiếu Tiếu khiến Cố Sơ không tài nào trả lời được. Nếu có thể được, tự đáy lòng Cố Sơ cũng muốn hỏi câu này.
“Muốn xây dựng mối quan hệ cũng đâu nhất thiết phải làm vậy? Người ta đã bảo là không phải là Lục Bắc Thâm.” Có giọng nói xen vào, chầm chậm, ngữ khí khiến người khác nghe không lọt tai.
Cố Sơ quay sang, thì ra là người bạn cùng lớp tên Lăng Song, không ngờ cô ta cũng đến đây. Nhắc đến Lăng Song, gia đình hai bên cũng có chút giao tình. Lúc bắt đầu năm học, Cố Sơ với Lăng Song chơi với nhau được một thời gian. Nhưng nói chung, con gái luôn có tính ghen tị, hơn thua. Lăng Song có tính hiếu thắng, lại thuộc tuýp người thích thể hiện, thêm vào đó gia cảnh không tệ. Do đó, phàm bất cứ chuyện gì, cô ta cũng tìm mọi cách để đạt được vị trí đứng đầu. Cô ta ganh đua sắc đẹp với Cố Sơ, cùng cô tranh giành chức vụ chủ tịch hội sinh viên. Hai người nói chung cũng vì mấy việc vặt mà hay cãi nhau, tính cách khác biệt, sau một thời gian tình bạn cũng nhạt dần.
Lăng Song đi đến trước mặt Cố Sơ, quan sát cô từ đầu đến chân, cười cười: “Ôi, tham dự tiệc tùng mà chỉ trang điểm đơn giản vậy thôi sao, thật không giống với phong cách của Cố đại tiểu thư! Dáng vẻ vẫn không chút thay đổi, có điều thật đáng tiếc, người đến đây hôm nay lại là anh trai của Lục Bắc Thâm, Lục Bắc Thần. Người ta lại không biết cô, bằng cách nào mà có thể ôn chuyện cũ đây!”
Đêm nay, Lăng Song giống như là người mẫu đại diện cho Chanel, từ quần áo cho đến chiếc túi xách nhỏ cũng đều dùng thương hiệu này. Cố Sơ vẫn biết nhiều thông tin của Lăng Song, điều này cũng đúng, bởi cô ta thường hay xuất hiện trên tivi với tư cách là tổng biên của một tạp chí nổi tiếng trong nước, được coi là “đóa hoa giao tiếp” thời đại mới. Ngành y chung quy không thể níu kéo được Lăng Song, cô ta cuối cùng cũng chọn đúng nghề cho niềm đam mê cháy bỏng là viết văn của mình, đem những lời văn thành vũ khí khiến cô đạt được thành tựu như ngày nay.
Lăng Song nâng cao ly rượu trong tay, cổ tay lắc nhẹ, sóng rượu óng ánh chiếu vào mắt, cô ta lại hướng về phía Cố Sơ nói thêm một câu: “Cũng khó trách cô lại chủ động “hiện hình”. Nhiều năm trốn sâu như vậy, giống như con chuột ẩn mình trốn ánh mặt trời. Chỉ cần nói họp lớp là dễ dàng triệu cô tới. Chẳng phải là vì người nào đó đẹp trai nhà giàu có nào đó hay sao? Cũng đúng, đường đường là bác sĩ pháp y danh tiếng Lục Bắc Thần, bao nhiêu Viện nghiên cứu muốn mời người đàn ông về hợp tác, là người đàn ông có giá trị và địa vị, là một người đáng giá trong mắt các chính khách quốc tế. Hiện tại, có ai không biết đến danh tiếng của Lục Bắc Thần? Tôi thấy cô đã biết rõ rồi còn ra vẻ thuần khiết. Kế này đã xưa rồi thưa Cố đại tiểu thư. Loại người như Lục Bắc Thần kiểu đàn bà nào chưa từng gặp qua, em trai anh ta cô có thể “chơi” được, chứ người đàn ông này thì chưa chắc.”
Cố Sơ chẳng muốn cùng cô ta ầm ĩ, trái lại Tiểu Tiếu Tiếu lại thay Cố Sơ dành lại “công đạo”: “Ôi dào, sao tôi cảm thấy có người nào đó ăn không được muốn phá cho hôi vậy. Nhớ ngày xưa, không biết ai chuyên thích thọc gậy bánh xe, biết rõ Bắc Thâm đã có bạn gái mà còn quấn lấy anh ta không chịu buông? Lăng Song mắt của cô đặt cao hơn đầu rồi đấy. Bản thân có bao giờ thấy liên hệ với bạn học, hôm nay lại nhanh tay lẹ chân vui vẻ đi tới. Nói Cố Sơ có mục đích, tôi thấy chính cô mới là kẻ có mục đích ấy chứ. Bắc Thâm cô theo còn không kịp, đòi với tới anh trai anh ta?”
Từng vì Lục Bắc Thâm mà Cố Sơ và Lăng Song tuyệt giao quan hệ, sau đó biết cô cùng Bắc Thâm yêu đương, Lăng Song làm ầm ĩ không ít.
Hai mắt Lăng Song ánh lên tia phẫn nộ, nhưng chỉ trong giây lát, cô không phản ứng lại lời châm chọc của Tiểu Tiếu Tiếu, chỉ nhìn về phía Cố Sơ nói: “Dù cho năm đó tôi phá hoại tình cảm của cô, nhưng xuất phát từ tình cảm chân thành của tôi, tôi thật tâm rất yêu Bắc Thâm. Còn người nào đó lại chỉ xem Bắc Thâm là công cụ giết thời gian, gặp được người vì mình vung tiền như nước Kiều Vân Tiêu thì lập tức coi Bắc Thâm như rác rưởi vứt đi.”
Bên ngoài Cố Sơ vẫn giữ nét bình tĩnh, nhưng trong lòng Cố Sơ từng câu từng chữ của Lăng Song như những mũi tên đâm vào trái tim ứa máu của cô. Tiểu Tiếu Tiếu trong lúc nhất thời tự vả vào miệng của mình, vẫn chưa biết phải đấu lại thế nào.
Cảm thấy thành công trong việc đả kích Cố Sơ, Lăng Song càng hung hăng nói: “Trên đời này thế sự khó lường, ai lại nghĩ mọi việc như vở kịch đảo ngược thế này? Tôi nghĩ, chắc cô đã từng nghe qua tập đoàn nhà Lục Môn, đây là một tập đoàn quốc tế nổi tiếng trên sàn giao dịch với hơn mười loại hình kinh doanh. Lục Bắc Thần chính là cậu hai của tập đoàn họ Lục, anh ta đương nhiên nắm giữ cổ phần của tập đoàn họ Lục, không những thế mà còn giữ danh hiệu “Bắc Thần quỹ”, điều này cũng đã đủ thu hút người khác. Lục Bắc Thâm là em trai của Lục Bắc Thần, thân phận của anh ta cũng có thể đoán ra. Cố Sơ, không phải lúc này cô đang hối hận? Hối hận vì trước đó tưởng Bắc Thâm là công tử nhà nghèo?”
“Muốn xây dựng mối quan hệ cũng đâu nhất thiết phải làm vậy? Người ta đã bảo là không phải là Lục Bắc Thâm.” Có giọng nói xen vào, chầm chậm, ngữ khí khiến người khác nghe không lọt tai.
Cố Sơ quay sang, thì ra là người bạn cùng lớp tên Lăng Song, không ngờ cô ta cũng đến đây. Nhắc đến Lăng Song, gia đình hai bên cũng có chút giao tình. Lúc bắt đầu năm học, Cố Sơ với Lăng Song chơi với nhau được một thời gian. Nhưng nói chung, con gái luôn có tính ghen tị, hơn thua. Lăng Song có tính hiếu thắng, lại thuộc tuýp người thích thể hiện, thêm vào đó gia cảnh không tệ. Do đó, phàm bất cứ chuyện gì, cô ta cũng tìm mọi cách để đạt được vị trí đứng đầu. Cô ta ganh đua sắc đẹp với Cố Sơ, cùng cô tranh giành chức vụ chủ tịch hội sinh viên. Hai người nói chung cũng vì mấy việc vặt mà hay cãi nhau, tính cách khác biệt, sau một thời gian tình bạn cũng nhạt dần.
Lăng Song đi đến trước mặt Cố Sơ, quan sát cô từ đầu đến chân, cười cười: “Ôi, tham dự tiệc tùng mà chỉ trang điểm đơn giản vậy thôi sao, thật không giống với phong cách của Cố đại tiểu thư! Dáng vẻ vẫn không chút thay đổi, có điều thật đáng tiếc, người đến đây hôm nay lại là anh trai của Lục Bắc Thâm, Lục Bắc Thần. Người ta lại không biết cô, bằng cách nào mà có thể ôn chuyện cũ đây!”
Đêm nay, Lăng Song giống như là người mẫu đại diện cho Chanel, từ quần áo cho đến chiếc túi xách nhỏ cũng đều dùng thương hiệu này. Cố Sơ vẫn biết nhiều thông tin của Lăng Song, điều này cũng đúng, bởi cô ta thường hay xuất hiện trên tivi với tư cách là tổng biên của một tạp chí nổi tiếng trong nước, được coi là “đóa hoa giao tiếp” thời đại mới. Ngành y chung quy không thể níu kéo được Lăng Song, cô ta cuối cùng cũng chọn đúng nghề cho niềm đam mê cháy bỏng là viết văn của mình, đem những lời văn thành vũ khí khiến cô đạt được thành tựu như ngày nay.
Lăng Song nâng cao ly rượu trong tay, cổ tay lắc nhẹ, sóng rượu óng ánh chiếu vào mắt, cô ta lại hướng về phía Cố Sơ nói thêm một câu: “Cũng khó trách cô lại chủ động “hiện hình”. Nhiều năm trốn sâu như vậy, giống như con chuột ẩn mình trốn ánh mặt trời. Chỉ cần nói họp lớp là dễ dàng triệu cô tới. Chẳng phải là vì người nào đó đẹp trai nhà giàu có nào đó hay sao? Cũng đúng, đường đường là bác sĩ pháp y danh tiếng Lục Bắc Thần, bao nhiêu Viện nghiên cứu muốn mời người đàn ông về hợp tác, là người đàn ông có giá trị và địa vị, là một người đáng giá trong mắt các chính khách quốc tế. Hiện tại, có ai không biết đến danh tiếng của Lục Bắc Thần? Tôi thấy cô đã biết rõ rồi còn ra vẻ thuần khiết. Kế này đã xưa rồi thưa Cố đại tiểu thư. Loại người như Lục Bắc Thần kiểu đàn bà nào chưa từng gặp qua, em trai anh ta cô có thể “chơi” được, chứ người đàn ông này thì chưa chắc.”
Cố Sơ chẳng muốn cùng cô ta ầm ĩ, trái lại Tiểu Tiếu Tiếu lại thay Cố Sơ dành lại “công đạo”: “Ôi dào, sao tôi cảm thấy có người nào đó ăn không được muốn phá cho hôi vậy. Nhớ ngày xưa, không biết ai chuyên thích thọc gậy bánh xe, biết rõ Bắc Thâm đã có bạn gái mà còn quấn lấy anh ta không chịu buông? Lăng Song mắt của cô đặt cao hơn đầu rồi đấy. Bản thân có bao giờ thấy liên hệ với bạn học, hôm nay lại nhanh tay lẹ chân vui vẻ đi tới. Nói Cố Sơ có mục đích, tôi thấy chính cô mới là kẻ có mục đích ấy chứ. Bắc Thâm cô theo còn không kịp, đòi với tới anh trai anh ta?”
Từng vì Lục Bắc Thâm mà Cố Sơ và Lăng Song tuyệt giao quan hệ, sau đó biết cô cùng Bắc Thâm yêu đương, Lăng Song làm ầm ĩ không ít.
Hai mắt Lăng Song ánh lên tia phẫn nộ, nhưng chỉ trong giây lát, cô không phản ứng lại lời châm chọc của Tiểu Tiếu Tiếu, chỉ nhìn về phía Cố Sơ nói: “Dù cho năm đó tôi phá hoại tình cảm của cô, nhưng xuất phát từ tình cảm chân thành của tôi, tôi thật tâm rất yêu Bắc Thâm. Còn người nào đó lại chỉ xem Bắc Thâm là công cụ giết thời gian, gặp được người vì mình vung tiền như nước Kiều Vân Tiêu thì lập tức coi Bắc Thâm như rác rưởi vứt đi.”
Bên ngoài Cố Sơ vẫn giữ nét bình tĩnh, nhưng trong lòng Cố Sơ từng câu từng chữ của Lăng Song như những mũi tên đâm vào trái tim ứa máu của cô. Tiểu Tiếu Tiếu trong lúc nhất thời tự vả vào miệng của mình, vẫn chưa biết phải đấu lại thế nào.
Cảm thấy thành công trong việc đả kích Cố Sơ, Lăng Song càng hung hăng nói: “Trên đời này thế sự khó lường, ai lại nghĩ mọi việc như vở kịch đảo ngược thế này? Tôi nghĩ, chắc cô đã từng nghe qua tập đoàn nhà Lục Môn, đây là một tập đoàn quốc tế nổi tiếng trên sàn giao dịch với hơn mười loại hình kinh doanh. Lục Bắc Thần chính là cậu hai của tập đoàn họ Lục, anh ta đương nhiên nắm giữ cổ phần của tập đoàn họ Lục, không những thế mà còn giữ danh hiệu “Bắc Thần quỹ”, điều này cũng đã đủ thu hút người khác. Lục Bắc Thâm là em trai của Lục Bắc Thần, thân phận của anh ta cũng có thể đoán ra. Cố Sơ, không phải lúc này cô đang hối hận? Hối hận vì trước đó tưởng Bắc Thâm là công tử nhà nghèo?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.