7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em
Chương 53: Tiểu thư rất môn đăng hộ đối!
Ân Tầm
27/05/2015
Ban đêm, chiếc xe lao nhanh về phía trước, cách xa khu chợ đêm ồn ào. Trên con đường Hải Tân đã vắng dấu chân người đi lại, chỉ còn hàng cọ hai bên đường gió thổi xào xạc. Ánh trăng sáng chiếu xuống phía cửa xe, làm Cố Sơ nhớ lại câu nói: “Dưới ánh trăng chúng ta bước đi, như những hồn ma lạc lối trong đêm đen u tối.”
Đã nhiều năm trôi qua, cô sống cũng không khác gì một thây ma, nhưng vẫn phải cố gắng kiên trì mỗi ngày, kiên trì dùng đôi tay máy móc kiếm sống qua ngày. Cuộc sống không hề thay đổi, chỉ khi bần cùng khốn khó mới thấu hiểu sinh tồn chính là bản năng của con người.
Cố Sơ không muốn lên xe của Lục Bắc Thần, bởi anh giống Bắc Thâm như đúc. Bây giờ cô rơi vào cảnh bần hàn, chỉ cần nhìn gương mặt này thôi cũng sẽ phá hủy tôn nghiêm cuối cùng mà cô đang cố gắng duy trì.
Nhưng Lâm Gia Duyệt lại nhiệt tình, ngay khi Bắc Thần vừa nói hết câu, cô liền đẩy Cố Sơ lên hàng ghế phía sau, ngồi cùng cô.
“Cô tên gì?”
“Cố Sơ!”
“Cố trong nhất cố khuynh thành, sơ là lần đầu gặp gỡ?” Lâm Gia Duyệt cười cười, thấy Cố Sơ gật đầu liền tiếp lời: “Tên cô hay quá!”
“Tôi tên Lâm Gia Duyệt, cô cũng có thể gọi tôi là Gia Duyệt. Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở Sở cảnh sát.”
Cố Sơ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Sơ đã lén lút đi điều tra tư liệu về Lâm Gia Duyệt, nên biết khá nhiều thông tin về cô ta. Lâm Gia Duyệt xứng đáng được mệnh danh là một thiên chi kiều nữ. Cô tốt nghiệp Đại học Yale, trí thông minh hơn người cộng với dáng vẻ bề ngoài xinh đẹp đã trở thành “nữ thần” trong lòng không biết bao nhiêu chàng trai.
Hiện tại, “vị nữ thần” này vẫn đang thân thiết nắm lấy tay Cố Sơ, nhẹ nhàng hỏi chuyện. Ngón tay cô thon dài, mềm mại, nghe nói những người có bàn tay thế này, đều là những người phụ nữ tốt số.
Cô ta là bạn gái của Lục Bắc Thần? Hay bọn họ đã có hôn ước? Nếu không phải vậy, tại sao Lục Bắc Thần lại nói mấy từ “Người của tôi …”. Quả thật, vị thiên kim tiểu thư này cùng Lục Bắc Thần rất xứng đôi. Cố Sơ vô thức giương mắt nhìn kiếng chiếu hậu, liền chạm phải đôi mắt sắc bén của Lục Bắc Thần. Trong lòng tim đập loạn, vội vàng dời tầm mắt, quay về hướng Lâm Gia Duyệt tiếp tục cười nói chuyện trò, nhưng quanh quẩn trong đầu cô vẫn là ánh mắt của anh. Ánh mắt thâm trầm, khiến đối phương sợ hãi.
Sao anh có thể to gan như vậy?
Lâm Gia Duyệt nhìn ra phản ứng khác lạ của Cố Sơ, liền cầm lấy tay Cố Sơ nhẹ giọng nói: “Lục Bắc Thần tuy ăn nói ngang ngược, nhưng cô đừng để ý. Những lời anh nói vừa rồi, cũng chỉ là muốn giúp cô giải vây.”
“Gia Duyệt, tôi đưa em về khách sạn trước!” Lục Bắc Thần cất giọng nhàn nhạt.
Lâm Gia Duyệt liền chặn lời: “Em không có gấp, em …”
“Khách sạn của em gần nhất”, Lục Bắc Thần lãnh đạm nói, đồng thời rẽ lái về hướng khách sạn: “Tiện đường!”
“Còn Cố Sơ, cô ta …”
“Tôi sẽ đưa cô ta đi lấy thuốc!”
Lâm Gia Duyệt có chút lưu luyến chưa muốn rời xa Lục Bắc Thần, nhưng vẫn không để lộ cảm giác hờn ghen, suy nghĩ một chút liền nói: “Vậy anh đêm nay cố gắng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya!”
Lục Bắc Thần chỉ ừ hử.
Xe tới trước cổng khách sạn, bảo vệ chạy đến mở cửa xe, Lâm Gia Duyệt bước xuống, nói với Cố Sơ: “Cô còn trẻ, công việc bán thuốc khá nguy hiểm. Nếu như cần giúp đỡ, cứ đến tìm tôi. Lục Bắc Thần biết cách liên lạc với tôi.”
Cố Sơ liền nói cám ơn.
Chờ lúc xe rời đi, Lâm Gia Duyệt mới quay người bước vào trong, vừa đi đến đại sảnh, trong đầu liền nảy sinh thắc mắc: Tại sao Lục Bắc Thần lại biết chỗ lấy thuốc lá cách xa khách sạn của cô ta?
Đã nhiều năm trôi qua, cô sống cũng không khác gì một thây ma, nhưng vẫn phải cố gắng kiên trì mỗi ngày, kiên trì dùng đôi tay máy móc kiếm sống qua ngày. Cuộc sống không hề thay đổi, chỉ khi bần cùng khốn khó mới thấu hiểu sinh tồn chính là bản năng của con người.
Cố Sơ không muốn lên xe của Lục Bắc Thần, bởi anh giống Bắc Thâm như đúc. Bây giờ cô rơi vào cảnh bần hàn, chỉ cần nhìn gương mặt này thôi cũng sẽ phá hủy tôn nghiêm cuối cùng mà cô đang cố gắng duy trì.
Nhưng Lâm Gia Duyệt lại nhiệt tình, ngay khi Bắc Thần vừa nói hết câu, cô liền đẩy Cố Sơ lên hàng ghế phía sau, ngồi cùng cô.
“Cô tên gì?”
“Cố Sơ!”
“Cố trong nhất cố khuynh thành, sơ là lần đầu gặp gỡ?” Lâm Gia Duyệt cười cười, thấy Cố Sơ gật đầu liền tiếp lời: “Tên cô hay quá!”
“Tôi tên Lâm Gia Duyệt, cô cũng có thể gọi tôi là Gia Duyệt. Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở Sở cảnh sát.”
Cố Sơ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Sơ đã lén lút đi điều tra tư liệu về Lâm Gia Duyệt, nên biết khá nhiều thông tin về cô ta. Lâm Gia Duyệt xứng đáng được mệnh danh là một thiên chi kiều nữ. Cô tốt nghiệp Đại học Yale, trí thông minh hơn người cộng với dáng vẻ bề ngoài xinh đẹp đã trở thành “nữ thần” trong lòng không biết bao nhiêu chàng trai.
Hiện tại, “vị nữ thần” này vẫn đang thân thiết nắm lấy tay Cố Sơ, nhẹ nhàng hỏi chuyện. Ngón tay cô thon dài, mềm mại, nghe nói những người có bàn tay thế này, đều là những người phụ nữ tốt số.
Cô ta là bạn gái của Lục Bắc Thần? Hay bọn họ đã có hôn ước? Nếu không phải vậy, tại sao Lục Bắc Thần lại nói mấy từ “Người của tôi …”. Quả thật, vị thiên kim tiểu thư này cùng Lục Bắc Thần rất xứng đôi. Cố Sơ vô thức giương mắt nhìn kiếng chiếu hậu, liền chạm phải đôi mắt sắc bén của Lục Bắc Thần. Trong lòng tim đập loạn, vội vàng dời tầm mắt, quay về hướng Lâm Gia Duyệt tiếp tục cười nói chuyện trò, nhưng quanh quẩn trong đầu cô vẫn là ánh mắt của anh. Ánh mắt thâm trầm, khiến đối phương sợ hãi.
Sao anh có thể to gan như vậy?
Lâm Gia Duyệt nhìn ra phản ứng khác lạ của Cố Sơ, liền cầm lấy tay Cố Sơ nhẹ giọng nói: “Lục Bắc Thần tuy ăn nói ngang ngược, nhưng cô đừng để ý. Những lời anh nói vừa rồi, cũng chỉ là muốn giúp cô giải vây.”
“Gia Duyệt, tôi đưa em về khách sạn trước!” Lục Bắc Thần cất giọng nhàn nhạt.
Lâm Gia Duyệt liền chặn lời: “Em không có gấp, em …”
“Khách sạn của em gần nhất”, Lục Bắc Thần lãnh đạm nói, đồng thời rẽ lái về hướng khách sạn: “Tiện đường!”
“Còn Cố Sơ, cô ta …”
“Tôi sẽ đưa cô ta đi lấy thuốc!”
Lâm Gia Duyệt có chút lưu luyến chưa muốn rời xa Lục Bắc Thần, nhưng vẫn không để lộ cảm giác hờn ghen, suy nghĩ một chút liền nói: “Vậy anh đêm nay cố gắng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya!”
Lục Bắc Thần chỉ ừ hử.
Xe tới trước cổng khách sạn, bảo vệ chạy đến mở cửa xe, Lâm Gia Duyệt bước xuống, nói với Cố Sơ: “Cô còn trẻ, công việc bán thuốc khá nguy hiểm. Nếu như cần giúp đỡ, cứ đến tìm tôi. Lục Bắc Thần biết cách liên lạc với tôi.”
Cố Sơ liền nói cám ơn.
Chờ lúc xe rời đi, Lâm Gia Duyệt mới quay người bước vào trong, vừa đi đến đại sảnh, trong đầu liền nảy sinh thắc mắc: Tại sao Lục Bắc Thần lại biết chỗ lấy thuốc lá cách xa khách sạn của cô ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.