7 Ngày Chung Giường Với Kẻ Thù
Chương 7: Lưu manh công khai dụ dỗ
BTNLing
13/11/2024
Lôi Nghị Tước lặng nhìn cô vùi vào lòng, những chiếc váy quả thật rất rộng, che lấp đi trọn bộ đường cong của Khê Nguyệt.
Ban nãy khi bước vào phòng, Khê Nguyệt đứng ban công không phát giác ra sự xuất hiện của Lôi Nghị Tước, vì vậy hắn vẫn đứng nhìn thân thể nhỏ mải mê ngắm khung cảnh trời đêm.
Cho đến khi một đợt gió lùa qua, chiếc váy rộng làm bằng lụa mỏng cứ thế ôm lấy đường cong một cách rõ nét nhất, qua sự mập mờ dưới đêm đen, Lôi Nghị Tước trông thấy sự quyến rũ của Khê Nguyệt hiện lên.
Thế nhưng chưa nghĩ được bao lâu, Lôi Nghị Tước lo cô lạnh liền lấy tấm khăn mỏng phủ lên, vội vàng bế cô vào lòng. Một lần nữa, Khê Nguyệt cong môi nũng nịu gọi một tiếng “Chồng ơi.”
Hắn phát giác ra, đôi môi nhỏ này được ưa thích hơn so với trước đây, khi mà trên thương trường vẫn luôn lớn gan dành lấy các dự án của hắn và nói những lời không hay.
Khê Nguyệt vẫn luôn được lòng hắn hơn so với người của Khê gia, bởi cô không sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như lão Khê Trường. Nếu có cạnh tranh vẫn luôn công bằng, vì vậy duy trì được ánh nhìn trong mắt hắn.
Bế Khê Nguyệt đến cạnh giường, Lôi Nghị Tước cẩn thận đặt cô lên, quai áo lỏng lẻo rơi tụt xuống, đường cong mập mờ của cô hiện rõ trước mặt hắn, rãnh sâu hun hút nơi vùng ngực kéo dài xuống.
Vô thức, hơi thở Lôi Nghị Tước trở nên gấp gáp nặng nề hẳn, hắn nhướng người, thận trọng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, môi lưỡi đan xen, tận hưởng dư vị ngọt ngào hiếm hoi, bàn tay như con rắn lưu manh quấn ngang vòng eo nhỏ mà vuốt ve.
Khê Nguyệt sau vài lần bị hưởng dụng, lần này cũng trở nên quen thuộc mà phối hợp, bàn tay vòng ngang cổ của Lôi Nghị Tước, nhiệt tình đáp lại nụ hôn.
Chỉ là, cho đến khi bàn tay đầy ma lực kia như muốn xuyên thấu qua vạt váy mỏng, lướt đi trên da thịt non mềm khiến cô trở nên mẫn cảm bởi sự nóng rẫy từ Lôi Nghị Tước truyền đến, Khê Nguyệt bỗng chốc hoảng hốt mà rời khỏi nụ hôn.
“Chồng à, anh định làm gì?”
Cô căng thẳng nhìn hắn, đôi môi sau nụ hôn như phủ lên một tầng nước bóng rẫy nhìn càng mê người.
Bàn tay Lôi Nghị Tước ban đầu còn dần dần có ý định tiến sâu, bởi hành động đột ngột này của cô mà dừng lại trên lớp da thịt mỏng, hơi ấm độ lớn càng lưu truyền lâu hơn xuống làn da cô.
Lôi Nghị Tước nhìn cô có phần hoảng, thế nhưng hắn chỉ ngừng vài giây rồi lại tiếp tục, nụ hôn vụn vặt rơi trên đôi môi nhỏ mà liếm mút, đến mức khiến Khê Nguyệt bủn rủn ngã xuống tấm nệm. Từ phía sau, người đàn ông gian manh đặt một chiếc gối kê cao từ trước để cô dựa vào, đối diện với hắn một khoảng cách gần nhất.
Lôi Nghị Tước lưu manh đáp lời.
“Anh đo số đo của em, chiếc váy này quá cỡ rồi, không phù hợp với em.”
Khê Nguyệt hít sâu một hơi, ánh mắt không chứa bất kỳ tạp nham nào nhìn hắn, bàn tay kia lướt trên da thịt đằng sau lớp áo, bởi lớp áo mỏng, hắn càng dễ hành động mà giở trò lưu manh.
“Đo… số đo?”
“Đúng vậy, em xem, chiếc váy này có phải rộng quá không, thường xuyên bị tụt xuống. Anh đo để mua cho em những bộ đồ khác.”
Lôi Nghị Tước nói hợp tình hợp lẽ, giống như thể hắn đang làm việc đúng đắn.
Chỉ có Khê Nguyệt sau khi bị hắn giảng giải, cô vẫn ngây thơ gật gù. Bàn tay Lôi Nghị Tước lưu manh dạo chơi, khiến cô cứ như bị điện giật dưới từng cái chạm.
Cho dù là trước kia hay hiện tại, cảm giác này chưa từng quen thuộc.
Bàn tay Lôi Nghị Tước dừng ngay vòng eo nhỏ, cẩn thận kiểm tra, đến chính hắn không khỏi cảm thán, rất nhỏ. Thế nhưng, nơi bờ mông lẫn bờ ngực kia thì lại khác biệt, giống như là tỉ lệ ngược, ánh mắt hắn như có tia lửa.
“Đo nhầm rồi.”
Lôi Nghị Tước mím môi, cẩn trọng nhìn cô. Chỉ có Khê Nguyệt ngây ngô bị dẫn dắt mà dụ dỗ.
“Chồng à, anh đo xong chưa?”
Sau cùng, bàn tay kia dạo chơi đã đủ, Khê Nguyệt giống như bị tiêm nhiễm sự cám dỗ, khắp gương mặt mỏng được phết lên màu đỏ nhạt, mà cơ thể cô lúc này, rõ ràng có những biến hóa rất kỳ quặc mà cô lại chẳng thể nhận rõ.
“Xong rồi.”
Lôi Nghị Tước nhìn cô, khàn giọng lên tiếng, so với Khê Nguyệt ngu ngơ, người đàn ông biểu hiện càng rõ rệt, ánh mắt hiện tia sắc dục.
Hiện giờ, rõ ràng chính Lôi Nghị Tước đang lưu manh công khai lợi dụng Khê Nguyệt mà cô vẫn không hay biết.
Ban nãy khi bước vào phòng, Khê Nguyệt đứng ban công không phát giác ra sự xuất hiện của Lôi Nghị Tước, vì vậy hắn vẫn đứng nhìn thân thể nhỏ mải mê ngắm khung cảnh trời đêm.
Cho đến khi một đợt gió lùa qua, chiếc váy rộng làm bằng lụa mỏng cứ thế ôm lấy đường cong một cách rõ nét nhất, qua sự mập mờ dưới đêm đen, Lôi Nghị Tước trông thấy sự quyến rũ của Khê Nguyệt hiện lên.
Thế nhưng chưa nghĩ được bao lâu, Lôi Nghị Tước lo cô lạnh liền lấy tấm khăn mỏng phủ lên, vội vàng bế cô vào lòng. Một lần nữa, Khê Nguyệt cong môi nũng nịu gọi một tiếng “Chồng ơi.”
Hắn phát giác ra, đôi môi nhỏ này được ưa thích hơn so với trước đây, khi mà trên thương trường vẫn luôn lớn gan dành lấy các dự án của hắn và nói những lời không hay.
Khê Nguyệt vẫn luôn được lòng hắn hơn so với người của Khê gia, bởi cô không sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như lão Khê Trường. Nếu có cạnh tranh vẫn luôn công bằng, vì vậy duy trì được ánh nhìn trong mắt hắn.
Bế Khê Nguyệt đến cạnh giường, Lôi Nghị Tước cẩn thận đặt cô lên, quai áo lỏng lẻo rơi tụt xuống, đường cong mập mờ của cô hiện rõ trước mặt hắn, rãnh sâu hun hút nơi vùng ngực kéo dài xuống.
Vô thức, hơi thở Lôi Nghị Tước trở nên gấp gáp nặng nề hẳn, hắn nhướng người, thận trọng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, môi lưỡi đan xen, tận hưởng dư vị ngọt ngào hiếm hoi, bàn tay như con rắn lưu manh quấn ngang vòng eo nhỏ mà vuốt ve.
Khê Nguyệt sau vài lần bị hưởng dụng, lần này cũng trở nên quen thuộc mà phối hợp, bàn tay vòng ngang cổ của Lôi Nghị Tước, nhiệt tình đáp lại nụ hôn.
Chỉ là, cho đến khi bàn tay đầy ma lực kia như muốn xuyên thấu qua vạt váy mỏng, lướt đi trên da thịt non mềm khiến cô trở nên mẫn cảm bởi sự nóng rẫy từ Lôi Nghị Tước truyền đến, Khê Nguyệt bỗng chốc hoảng hốt mà rời khỏi nụ hôn.
“Chồng à, anh định làm gì?”
Cô căng thẳng nhìn hắn, đôi môi sau nụ hôn như phủ lên một tầng nước bóng rẫy nhìn càng mê người.
Bàn tay Lôi Nghị Tước ban đầu còn dần dần có ý định tiến sâu, bởi hành động đột ngột này của cô mà dừng lại trên lớp da thịt mỏng, hơi ấm độ lớn càng lưu truyền lâu hơn xuống làn da cô.
Lôi Nghị Tước nhìn cô có phần hoảng, thế nhưng hắn chỉ ngừng vài giây rồi lại tiếp tục, nụ hôn vụn vặt rơi trên đôi môi nhỏ mà liếm mút, đến mức khiến Khê Nguyệt bủn rủn ngã xuống tấm nệm. Từ phía sau, người đàn ông gian manh đặt một chiếc gối kê cao từ trước để cô dựa vào, đối diện với hắn một khoảng cách gần nhất.
Lôi Nghị Tước lưu manh đáp lời.
“Anh đo số đo của em, chiếc váy này quá cỡ rồi, không phù hợp với em.”
Khê Nguyệt hít sâu một hơi, ánh mắt không chứa bất kỳ tạp nham nào nhìn hắn, bàn tay kia lướt trên da thịt đằng sau lớp áo, bởi lớp áo mỏng, hắn càng dễ hành động mà giở trò lưu manh.
“Đo… số đo?”
“Đúng vậy, em xem, chiếc váy này có phải rộng quá không, thường xuyên bị tụt xuống. Anh đo để mua cho em những bộ đồ khác.”
Lôi Nghị Tước nói hợp tình hợp lẽ, giống như thể hắn đang làm việc đúng đắn.
Chỉ có Khê Nguyệt sau khi bị hắn giảng giải, cô vẫn ngây thơ gật gù. Bàn tay Lôi Nghị Tước lưu manh dạo chơi, khiến cô cứ như bị điện giật dưới từng cái chạm.
Cho dù là trước kia hay hiện tại, cảm giác này chưa từng quen thuộc.
Bàn tay Lôi Nghị Tước dừng ngay vòng eo nhỏ, cẩn thận kiểm tra, đến chính hắn không khỏi cảm thán, rất nhỏ. Thế nhưng, nơi bờ mông lẫn bờ ngực kia thì lại khác biệt, giống như là tỉ lệ ngược, ánh mắt hắn như có tia lửa.
“Đo nhầm rồi.”
Lôi Nghị Tước mím môi, cẩn trọng nhìn cô. Chỉ có Khê Nguyệt ngây ngô bị dẫn dắt mà dụ dỗ.
“Chồng à, anh đo xong chưa?”
Sau cùng, bàn tay kia dạo chơi đã đủ, Khê Nguyệt giống như bị tiêm nhiễm sự cám dỗ, khắp gương mặt mỏng được phết lên màu đỏ nhạt, mà cơ thể cô lúc này, rõ ràng có những biến hóa rất kỳ quặc mà cô lại chẳng thể nhận rõ.
“Xong rồi.”
Lôi Nghị Tước nhìn cô, khàn giọng lên tiếng, so với Khê Nguyệt ngu ngơ, người đàn ông biểu hiện càng rõ rệt, ánh mắt hiện tia sắc dục.
Hiện giờ, rõ ràng chính Lôi Nghị Tước đang lưu manh công khai lợi dụng Khê Nguyệt mà cô vẫn không hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.