Chương 22
T/H12
14/08/2024
Thục Uyển nhắm mắt tự thưởng, hưởng thụ chút cảm giác làm chồng. Cô những tưởng bao đau nhức ở thân thể làm việc quá đà sẽ tan biến theo bàn tay xoa bóp kia. Nhưng không phải vậy!
Ngay lúc mấy móng vuốt vượt quá đà cánh tay chạm đến làn áo trước ngực, cánh tay phải cô bất ngờ vung lên. Đó là phản xạ. Vô tình làm trúng bên má cô trợ lí.
"Ối!" Cô ta là một tiếng, đưa tay ôm mặt, mắt mở to nhìn sững vào sếp.
Thục Uyển chưa kịp mở mắt để nói tiếng xin lỗi vì hành động hơi vũ phu vừa rồi. Cô đã nghe tiếng thút thít.
"Sếp, Minh Nguyệt biết lỗi rồi! Từ nay, em hứa nhất định không tái phạm!"
Ủa, là sao?
Thục Uyển thu tay ngồi thẳng lưng, nhìn em bé ba quỳ gối, cúi đầu trước mặt.
"Em biết, có ý định tơ tưởng không an phận là phạm vào điều tối kị của anh. Anh tha cho em nốt lần này nha! Em còn mẹ già, cha yếu không thể mất việc vào lúc này được!"
Phạm vào điều tối kị à?
Dù có đầu heo thì Thục Uyển cũng thừa hiểu. Cô tầng hằng lấy giọng cao cao tại thượng: "Cô biết tôi ghét nhất là gì không?"
"Dạ biết.""Nói!"
"Phụ.. nữ chạm vào người anh!"
Ồ! Sạch sẽ đến thế cơ à?
Thục Uyển ngỡ ngàng đến khó tin. Nói vậy giữa lão và cô trợ lí luôn mang theo chiếc váy ngủ đi làm...không có gì mờ ám?
"Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt soi dấu vết đó, em thề từ giờ bỏ ý định câu dẫn anh!"
Có nên tin nhân cách chồng không ta?
Tin.
Không tin.
Tin.
Không tin...
Thục Uyển chơi trò phóng dao phẫu thuật lên hai chữ 'Thiếu Thời' to chà bá dán trên tường.
Đến lần phóng thứ hai mươi mốt, khi hộp dụng cụ hành nghề của chồng đã trống không, Thục Uyển ngoắc tay cô trợ lí của chồng đang nhắm mắt, run chân đứng cạnh bia phóng.
"Qua đây!"
"Dạaaaa!" Đúng là thoát về từ địa ngục. Con hổ đực tuyệt giao ăn sống bậy này tốt nhất là không nên trưng thịt!
"Thử sờ ngực tôi xem!"
Ngực đã ưỡn hết cỡ. Múi đã căng sau làn áo sơ mi. Vậy mà cô trợ lí của chồng lại mặt tái, miệng la ai ải, khoát tay liên tục: "Dạaaaa không dám! Em xin thề danh dự ạ! Sếp đại từ, đại bi tha thứ cho em đi mà!"
Vậy mà người ta bảo: Mấy bé ba dạo này ghê gớm lắm! Thì ra nó chỉ ghê gớm với chính thất khi được gã chồng tra yêu thương bảo kê nó!
Coi như tạm tin lão trong sạch. Về muộn không phải do ham hú hí ở cơ quan.
Thục Uyển hoan hỉ cho ả tan ca về nấu cơm giúp mẹ già, cha yếu. Sau đó lấy điện thoại gọi đi một cuộc: "Phúc Minh, đến gấp bar uống rượu!"
Thử mang thân xác này đến địa điểm hot hơn test như thế nào?
Phúc Minh hết dòm điện thoại lại nhìn ra bên ngoài: "Quái lạ, trời vẫn cao, nhân gian vẫn vậy!" Điều gì khiến Thời kền kền từ bỏ đam mê nhỉ?
Phúc Minh hối hả cạn nốt ly rượu hoan hỉ với đối tác rồi ba chân bốn cẳng ra xe đến bar.
Hên là hôm nay gặp thằng cha đau dạ dày cữ bia rượu. Nếu không với lệnh triệu tập thình lình này, mình đến bar bằng linh hồn.
"Hôm nay, cậu bị sốt cao à?" Phúc Minh vừa đặt mông xuống ghế, chọt câu cho vơi bực."Thái độ gì vậy? Ông Trời hôm nay rảnh rỗi không phụ vợ nấu cơm, chọc cậu giận à? Hay mấy cái xác bạn cậu ngồi dậy bảo cậu nhập vào đưa nó đi bar?" Phúc Minh nhìn tên đàn ông cao to có vẻ trầm tư khích vài câu để khuấy động khí thế.
Ai dè tên mặt sắt đến nửa con mắt cũng chẳng thèm nhìn.
Thục Uyển nhìn chằm chằm vào một điểm hư không. Một lúc thật lâu mới hỏi người ngồi bên cạnh: "Bình thường tôi thích gì?"
Phut!
Ngụm Whiskey Sour ngọt, chua, cay chưa kịp thấm trên đầu lưỡi đã bay hết ra ngoài.
Đã vậy còn mém sặc!
Phúc Minh trừng mắt, lớn giọng: "Nè, nè, cậu bị sốt cao mất trí thật à? Hay là đang mang hồn của người khác đấy hả?" Hỏi câu ngu còn hơn mấy con lợn.
"Cứ cho là vậy! Nói cho tôi biết bình thường tôi thích gì? Ghét gì?"
Hết chịu nổi nữa rồi! Phúc Minh nóng mặt, nói toạc mống heo: "Cậu thích mổ xẻ, thích ở cơ quan. Ghét vợ, ghét con, ghét về nhà! Chính vì tính kì quái của cậu mà Lệ Hằng không chịu nổi đã đá đuýt gã chồng thờ ơ như cậu đi cưới người khác để tối ôm ngủ đó!" Bạn với chả bè, đồ lập dị gì không?
Thục Uyển phơi ra bộ mặt ngốc.
Phúc Minh nhìn bản mặt trơ ra của bạn. Máu hận giúp đàn bà xông lên đại não, chống hai tay lên hông giáo huấn tiếp: "Cậu cũng đừng oán trách Lệ Hằng làm gì! Cậu ra ngoài kia cứ hỏi, có người vợ nào chịu nổi cảnh chăn đơn gối chiếc không? Mang tiếng có chồng mà chịu đói, chịu thèm, nhìn cơ thể non xanh phơi phới bị bỏ hoang đến mốc meo hóa dại!"
"Cậu mà không tỉnh ngộ, tranh thủ về nhà hâm nóng tình cảm là mất vợ tiếp! Sẵn đây, tôi bật mí cho cậu biết: Tôi không ngại đào tường nhà cậu! Báu vật không nên để rơi vào tay người ngoài, phí!"
Báu vật?
Gã sếp kia là đang nói mình sao?
E hèm!
Bạn với chả bè, toàn là một lũ cơ hội! Hihihi nhưng mà cô thích nha! Nhân tiện làm vố thử tình cảm chồng!
"Phúc Minh, đêm nay về nhà tôi chơi!"
Ngay lúc mấy móng vuốt vượt quá đà cánh tay chạm đến làn áo trước ngực, cánh tay phải cô bất ngờ vung lên. Đó là phản xạ. Vô tình làm trúng bên má cô trợ lí.
"Ối!" Cô ta là một tiếng, đưa tay ôm mặt, mắt mở to nhìn sững vào sếp.
Thục Uyển chưa kịp mở mắt để nói tiếng xin lỗi vì hành động hơi vũ phu vừa rồi. Cô đã nghe tiếng thút thít.
"Sếp, Minh Nguyệt biết lỗi rồi! Từ nay, em hứa nhất định không tái phạm!"
Ủa, là sao?
Thục Uyển thu tay ngồi thẳng lưng, nhìn em bé ba quỳ gối, cúi đầu trước mặt.
"Em biết, có ý định tơ tưởng không an phận là phạm vào điều tối kị của anh. Anh tha cho em nốt lần này nha! Em còn mẹ già, cha yếu không thể mất việc vào lúc này được!"
Phạm vào điều tối kị à?
Dù có đầu heo thì Thục Uyển cũng thừa hiểu. Cô tầng hằng lấy giọng cao cao tại thượng: "Cô biết tôi ghét nhất là gì không?"
"Dạ biết.""Nói!"
"Phụ.. nữ chạm vào người anh!"
Ồ! Sạch sẽ đến thế cơ à?
Thục Uyển ngỡ ngàng đến khó tin. Nói vậy giữa lão và cô trợ lí luôn mang theo chiếc váy ngủ đi làm...không có gì mờ ám?
"Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt soi dấu vết đó, em thề từ giờ bỏ ý định câu dẫn anh!"
Có nên tin nhân cách chồng không ta?
Tin.
Không tin.
Tin.
Không tin...
Thục Uyển chơi trò phóng dao phẫu thuật lên hai chữ 'Thiếu Thời' to chà bá dán trên tường.
Đến lần phóng thứ hai mươi mốt, khi hộp dụng cụ hành nghề của chồng đã trống không, Thục Uyển ngoắc tay cô trợ lí của chồng đang nhắm mắt, run chân đứng cạnh bia phóng.
"Qua đây!"
"Dạaaaa!" Đúng là thoát về từ địa ngục. Con hổ đực tuyệt giao ăn sống bậy này tốt nhất là không nên trưng thịt!
"Thử sờ ngực tôi xem!"
Ngực đã ưỡn hết cỡ. Múi đã căng sau làn áo sơ mi. Vậy mà cô trợ lí của chồng lại mặt tái, miệng la ai ải, khoát tay liên tục: "Dạaaaa không dám! Em xin thề danh dự ạ! Sếp đại từ, đại bi tha thứ cho em đi mà!"
Vậy mà người ta bảo: Mấy bé ba dạo này ghê gớm lắm! Thì ra nó chỉ ghê gớm với chính thất khi được gã chồng tra yêu thương bảo kê nó!
Coi như tạm tin lão trong sạch. Về muộn không phải do ham hú hí ở cơ quan.
Thục Uyển hoan hỉ cho ả tan ca về nấu cơm giúp mẹ già, cha yếu. Sau đó lấy điện thoại gọi đi một cuộc: "Phúc Minh, đến gấp bar uống rượu!"
Thử mang thân xác này đến địa điểm hot hơn test như thế nào?
Phúc Minh hết dòm điện thoại lại nhìn ra bên ngoài: "Quái lạ, trời vẫn cao, nhân gian vẫn vậy!" Điều gì khiến Thời kền kền từ bỏ đam mê nhỉ?
Phúc Minh hối hả cạn nốt ly rượu hoan hỉ với đối tác rồi ba chân bốn cẳng ra xe đến bar.
Hên là hôm nay gặp thằng cha đau dạ dày cữ bia rượu. Nếu không với lệnh triệu tập thình lình này, mình đến bar bằng linh hồn.
"Hôm nay, cậu bị sốt cao à?" Phúc Minh vừa đặt mông xuống ghế, chọt câu cho vơi bực."Thái độ gì vậy? Ông Trời hôm nay rảnh rỗi không phụ vợ nấu cơm, chọc cậu giận à? Hay mấy cái xác bạn cậu ngồi dậy bảo cậu nhập vào đưa nó đi bar?" Phúc Minh nhìn tên đàn ông cao to có vẻ trầm tư khích vài câu để khuấy động khí thế.
Ai dè tên mặt sắt đến nửa con mắt cũng chẳng thèm nhìn.
Thục Uyển nhìn chằm chằm vào một điểm hư không. Một lúc thật lâu mới hỏi người ngồi bên cạnh: "Bình thường tôi thích gì?"
Phut!
Ngụm Whiskey Sour ngọt, chua, cay chưa kịp thấm trên đầu lưỡi đã bay hết ra ngoài.
Đã vậy còn mém sặc!
Phúc Minh trừng mắt, lớn giọng: "Nè, nè, cậu bị sốt cao mất trí thật à? Hay là đang mang hồn của người khác đấy hả?" Hỏi câu ngu còn hơn mấy con lợn.
"Cứ cho là vậy! Nói cho tôi biết bình thường tôi thích gì? Ghét gì?"
Hết chịu nổi nữa rồi! Phúc Minh nóng mặt, nói toạc mống heo: "Cậu thích mổ xẻ, thích ở cơ quan. Ghét vợ, ghét con, ghét về nhà! Chính vì tính kì quái của cậu mà Lệ Hằng không chịu nổi đã đá đuýt gã chồng thờ ơ như cậu đi cưới người khác để tối ôm ngủ đó!" Bạn với chả bè, đồ lập dị gì không?
Thục Uyển phơi ra bộ mặt ngốc.
Phúc Minh nhìn bản mặt trơ ra của bạn. Máu hận giúp đàn bà xông lên đại não, chống hai tay lên hông giáo huấn tiếp: "Cậu cũng đừng oán trách Lệ Hằng làm gì! Cậu ra ngoài kia cứ hỏi, có người vợ nào chịu nổi cảnh chăn đơn gối chiếc không? Mang tiếng có chồng mà chịu đói, chịu thèm, nhìn cơ thể non xanh phơi phới bị bỏ hoang đến mốc meo hóa dại!"
"Cậu mà không tỉnh ngộ, tranh thủ về nhà hâm nóng tình cảm là mất vợ tiếp! Sẵn đây, tôi bật mí cho cậu biết: Tôi không ngại đào tường nhà cậu! Báu vật không nên để rơi vào tay người ngoài, phí!"
Báu vật?
Gã sếp kia là đang nói mình sao?
E hèm!
Bạn với chả bè, toàn là một lũ cơ hội! Hihihi nhưng mà cô thích nha! Nhân tiện làm vố thử tình cảm chồng!
"Phúc Minh, đêm nay về nhà tôi chơi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.