Chương 3
T/H12
14/08/2024
"Anh đã ăn bẩn cả đêm thì đừng đụng bàn tay dơ vào người tôi!"
Đã hơn ba năm nhưng câu nói của Lệ Hằng, người vợ đầu của anh vẫn còn vẳng vẳng bên tai.
Trước mắt Thiếu Thời liền hiện lên gương mặt vợ cũ cau có, lời nói ra càng giết chết trái tim yêu: "Anh ăn ngủ với con nào tới ba giờ sáng hả? Thiếu Thời, anh ăn chả căng bụng thì tôi cũng ăn nem no lắm rồi! Đừng phá giấc ngủ của tôi ha!" Lời vợ vừa dứt, một chiếc gối bay thẳng vào mặt anh: "Cút! Bẩn thối cả mắt!" Lệ Hằng chỉ tay ra cửa.
Anh biết vợ giận vì anh hay đi sớm về khuya bất thường nhưng một bác sĩ khoa ngoại như anh cứu người là nhiệm vụ thiêng liêng. Tai nạn đến quá bất ngờ đâu ai biết trước mà hẹn bác sĩ trong giờ hành chính? Bệnh đau ai muốn lúc canh ba gà gáy? Nhưng cái xui, cái rủi luôn đến thình lình khiến một người phút trước còn khỏe mạnh, phút sau đã lâm vào cảnh thập tử nhất sinh thì một người khoác áo blouse trắng như anh đâu thể bỏ lỡ giờ vàng cứu bệnh nhân!
Làm bác sĩ khoa ngoại mà Lệ Hằng còn chê bẩn thối cả mắt thì một bác sĩ pháp y mới tiếp xúc với thi thể phân hủy mùi hôi thối đến giờ còn có cảm giác đọng đâu đó trên từng sợi tóc...thử hỏi anh sao dám ôm vợ ngủ đây?
Thiếu Thời lặng lẽ ngắm vợ con thêm chút. Anh kéo chiếc chăn phủ ấm cho hai mẹ con, rồi xoay lưng nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Anh xuống bếp. Hâm nồi súp múc một bát. Rõ ràng món súp vợ nấu ngon ngọt có đầy đủ hương thơm từ ngô, nấm hương và thịt gà. Nhưng ngay lúc nhìn thấy mấy miếng thịt gà vợ cẩn thận xé nhỏ từ thịt ức, Thiếu Thời bất giác nhớ đến lũ dồi lúc nhúc bò ra trong thi thể mình vừa giải phẫu. Cảm giác ngon miệng không còn. Anh bê bát súp húp một hơi cho vợ vui rồi nhẹ nhàng rửa bát, tắt đèn.
Trở về phòng, anh châm một điếu thuốc, tựa lưng ra thành ghế. Trong làn khỏi trắng mờ ảo anh tưởng tượng tên hung thủ cầm vật cứng bất ngờ đập vào đầu nạn nhân gây nên cái chết oan cho người xấu số.
Không biết anh tưởng tượng kiểu gì mà cũng làn khói thuốc ấy anh lại thấy gương mặt non mềm của Thục Uyển. Cô có làn da trắng mịn như sữa, gương mặt tròn rất dễ thương. Nhất là đôi mắt to có hai tròng trắng đen rõ ràng sáng trong lung linh hút hồn. Một cô gái trẻ xinh xắn như vậy vì cớ gì chấp nhận làm vợ một ông bố già đơn thân nhiều hơn cô cả chục tuổi?
Yêu?
Yêu đến cỡ nào?
Thương?
Thương được bao nhiêu?
Có đậm sâu bằng mối tình năm năm của Lệ Hằng không?
Người ấy và anh từng yêu say đắm, từng thề non hẹn biển kiếp này bất phân! Ấy vậy mà...cưới nhau chưa tròn năm, người ta đã bỏ lại anh bơ vơ với đứa con thơ vừa đầy tháng.
Thiếu Thời không dám trách đời phũ phàng. Có chăng chỉ là thầm buồn tình duyên anh lận đận.
Để rồi sau những ca mổ mệt nhoài, cô đơn muốn uống một ly giải sầu cũng không dám vì con gái bé nhỏ bất hạnh thiếu vòng tay mẹ cần lắm hơi ấm của cha.
Trải qua những tháng ngày nheo nhóc, lầm lũi cô đơn chiếc bóng, Thiếu Thời không còn niềm tin vào cái gọi là tình yêu nữa! Với anh, Thục Uyển chỉ vì trả ơn việc anh chữa bệnh cho bà ngoại cô 0 đồng trong suốt ba năm mà đồng ý kết hôn làm vui lòng bà trong lúc lâm chung.
Anh cũng muốn làm vui lòng bà lão, muốn thay bà chăm sóc cô cháu gái mồ côi mẹ từ bé giống con gái anh mà danh chính ngôn thuận đưa cô về nhà.
Đợi công việc cô ổn định. Đợi cô có người thương...Anh sẽ giải thoát cho cô tìm hạnh phúc đích thực.
Dụi điếu thuốc thì trời cũng dần sáng. Ngoài hành lang có tiếng bước chân. Thiếu Thời biết ai đang đến phòng mình.
Anh vội vàng giấu gạc tàng rồi nhanh chân leo lên giường nằm.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Sau đó là tiếng cửa mở, tiếng bàn chân trần đi nhẹ trên đá men. Thiếu Thời cảm nhận Thục Uyển đang tiến về gần giường. Trong hơi thở rất nhẹ của anh đã có hương thơm nhẹ nhàng, thanh khiết. Là mùi hương tự nhiên của vợ. Lòng anh phút chốc sinh ra cảm giác nhớ nhung.
Chung nhà hơn hai năm rồi. Hơi của vợ trong tổ ấm nhỏ anh đã quen. Mùi hương riêng tươi mát, thơm ngát của vợ cũng chạm đến trái tim khiến anh lưu luyến, khó quên.
Trái tim ngỡ đã ngủ đông của anh lại đập lên rộn ràng. Thiếu Thời cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Anh những tưởng Thục Uyển chỉ vào nhìn anh về chưa, ngủ chưa như mọi bận. Ai ngờ...
Một bàn tay mềm mại, ấm áp chạm nhẹ vào bên má anh. Nếu không kịp phanh cảm xúc, có lẽ xém chút nữa anh đã run lên, mở mắt ra.
Chưa dừng lại ở đó, anh còn nghe tiếng vợ thì thầm.
"Thiếu Thời, chắc là anh mệt lắm phải không? Mệt vì công việc, mệt vì gánh nặng cưu mang em.
Em biết, anh không yêu em. Và cũng rất phiền khi trông thấy em ở trong cái nhà này...nhưng Thiếu Thời à...em yêu anh! Hãy để em ở lại chăm sóc hai cha con.
Ngủ ngon...chồng nhé!"
Cô lưu luyến thu tay.
Không hiểu sao nghe những lời này, anh thật muốn phủ bàn tay mình lên giữ tay vợ, rồi ôm đầu cô áp sát vào mặt mình. Anh thèm lắm một nụ hôn...để sưởi ấm đôi môi lạnh đơn côi bao năm.
Tuy nhiên, chút lí trí tỉnh táo cuối cùng đã ngăn anh. Đành phải dằn lòng...thôi!
Giây phút cánh cửa khép chặt. Hương của vợ chỉ còn lại nhạt nhòa, Thiếu Thời mở choàng đôi mắt. Một đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn theo hướng Thục Uyển vừa đi. Anh như thấy bóng lưng gầy mong manh của vợ khẽ run. Có một cái gì đó vừa vụt qua, rồi bừng sáng trong lòng anh.
Đã hơn ba năm nhưng câu nói của Lệ Hằng, người vợ đầu của anh vẫn còn vẳng vẳng bên tai.
Trước mắt Thiếu Thời liền hiện lên gương mặt vợ cũ cau có, lời nói ra càng giết chết trái tim yêu: "Anh ăn ngủ với con nào tới ba giờ sáng hả? Thiếu Thời, anh ăn chả căng bụng thì tôi cũng ăn nem no lắm rồi! Đừng phá giấc ngủ của tôi ha!" Lời vợ vừa dứt, một chiếc gối bay thẳng vào mặt anh: "Cút! Bẩn thối cả mắt!" Lệ Hằng chỉ tay ra cửa.
Anh biết vợ giận vì anh hay đi sớm về khuya bất thường nhưng một bác sĩ khoa ngoại như anh cứu người là nhiệm vụ thiêng liêng. Tai nạn đến quá bất ngờ đâu ai biết trước mà hẹn bác sĩ trong giờ hành chính? Bệnh đau ai muốn lúc canh ba gà gáy? Nhưng cái xui, cái rủi luôn đến thình lình khiến một người phút trước còn khỏe mạnh, phút sau đã lâm vào cảnh thập tử nhất sinh thì một người khoác áo blouse trắng như anh đâu thể bỏ lỡ giờ vàng cứu bệnh nhân!
Làm bác sĩ khoa ngoại mà Lệ Hằng còn chê bẩn thối cả mắt thì một bác sĩ pháp y mới tiếp xúc với thi thể phân hủy mùi hôi thối đến giờ còn có cảm giác đọng đâu đó trên từng sợi tóc...thử hỏi anh sao dám ôm vợ ngủ đây?
Thiếu Thời lặng lẽ ngắm vợ con thêm chút. Anh kéo chiếc chăn phủ ấm cho hai mẹ con, rồi xoay lưng nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Anh xuống bếp. Hâm nồi súp múc một bát. Rõ ràng món súp vợ nấu ngon ngọt có đầy đủ hương thơm từ ngô, nấm hương và thịt gà. Nhưng ngay lúc nhìn thấy mấy miếng thịt gà vợ cẩn thận xé nhỏ từ thịt ức, Thiếu Thời bất giác nhớ đến lũ dồi lúc nhúc bò ra trong thi thể mình vừa giải phẫu. Cảm giác ngon miệng không còn. Anh bê bát súp húp một hơi cho vợ vui rồi nhẹ nhàng rửa bát, tắt đèn.
Trở về phòng, anh châm một điếu thuốc, tựa lưng ra thành ghế. Trong làn khỏi trắng mờ ảo anh tưởng tượng tên hung thủ cầm vật cứng bất ngờ đập vào đầu nạn nhân gây nên cái chết oan cho người xấu số.
Không biết anh tưởng tượng kiểu gì mà cũng làn khói thuốc ấy anh lại thấy gương mặt non mềm của Thục Uyển. Cô có làn da trắng mịn như sữa, gương mặt tròn rất dễ thương. Nhất là đôi mắt to có hai tròng trắng đen rõ ràng sáng trong lung linh hút hồn. Một cô gái trẻ xinh xắn như vậy vì cớ gì chấp nhận làm vợ một ông bố già đơn thân nhiều hơn cô cả chục tuổi?
Yêu?
Yêu đến cỡ nào?
Thương?
Thương được bao nhiêu?
Có đậm sâu bằng mối tình năm năm của Lệ Hằng không?
Người ấy và anh từng yêu say đắm, từng thề non hẹn biển kiếp này bất phân! Ấy vậy mà...cưới nhau chưa tròn năm, người ta đã bỏ lại anh bơ vơ với đứa con thơ vừa đầy tháng.
Thiếu Thời không dám trách đời phũ phàng. Có chăng chỉ là thầm buồn tình duyên anh lận đận.
Để rồi sau những ca mổ mệt nhoài, cô đơn muốn uống một ly giải sầu cũng không dám vì con gái bé nhỏ bất hạnh thiếu vòng tay mẹ cần lắm hơi ấm của cha.
Trải qua những tháng ngày nheo nhóc, lầm lũi cô đơn chiếc bóng, Thiếu Thời không còn niềm tin vào cái gọi là tình yêu nữa! Với anh, Thục Uyển chỉ vì trả ơn việc anh chữa bệnh cho bà ngoại cô 0 đồng trong suốt ba năm mà đồng ý kết hôn làm vui lòng bà trong lúc lâm chung.
Anh cũng muốn làm vui lòng bà lão, muốn thay bà chăm sóc cô cháu gái mồ côi mẹ từ bé giống con gái anh mà danh chính ngôn thuận đưa cô về nhà.
Đợi công việc cô ổn định. Đợi cô có người thương...Anh sẽ giải thoát cho cô tìm hạnh phúc đích thực.
Dụi điếu thuốc thì trời cũng dần sáng. Ngoài hành lang có tiếng bước chân. Thiếu Thời biết ai đang đến phòng mình.
Anh vội vàng giấu gạc tàng rồi nhanh chân leo lên giường nằm.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Sau đó là tiếng cửa mở, tiếng bàn chân trần đi nhẹ trên đá men. Thiếu Thời cảm nhận Thục Uyển đang tiến về gần giường. Trong hơi thở rất nhẹ của anh đã có hương thơm nhẹ nhàng, thanh khiết. Là mùi hương tự nhiên của vợ. Lòng anh phút chốc sinh ra cảm giác nhớ nhung.
Chung nhà hơn hai năm rồi. Hơi của vợ trong tổ ấm nhỏ anh đã quen. Mùi hương riêng tươi mát, thơm ngát của vợ cũng chạm đến trái tim khiến anh lưu luyến, khó quên.
Trái tim ngỡ đã ngủ đông của anh lại đập lên rộn ràng. Thiếu Thời cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Anh những tưởng Thục Uyển chỉ vào nhìn anh về chưa, ngủ chưa như mọi bận. Ai ngờ...
Một bàn tay mềm mại, ấm áp chạm nhẹ vào bên má anh. Nếu không kịp phanh cảm xúc, có lẽ xém chút nữa anh đã run lên, mở mắt ra.
Chưa dừng lại ở đó, anh còn nghe tiếng vợ thì thầm.
"Thiếu Thời, chắc là anh mệt lắm phải không? Mệt vì công việc, mệt vì gánh nặng cưu mang em.
Em biết, anh không yêu em. Và cũng rất phiền khi trông thấy em ở trong cái nhà này...nhưng Thiếu Thời à...em yêu anh! Hãy để em ở lại chăm sóc hai cha con.
Ngủ ngon...chồng nhé!"
Cô lưu luyến thu tay.
Không hiểu sao nghe những lời này, anh thật muốn phủ bàn tay mình lên giữ tay vợ, rồi ôm đầu cô áp sát vào mặt mình. Anh thèm lắm một nụ hôn...để sưởi ấm đôi môi lạnh đơn côi bao năm.
Tuy nhiên, chút lí trí tỉnh táo cuối cùng đã ngăn anh. Đành phải dằn lòng...thôi!
Giây phút cánh cửa khép chặt. Hương của vợ chỉ còn lại nhạt nhòa, Thiếu Thời mở choàng đôi mắt. Một đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn theo hướng Thục Uyển vừa đi. Anh như thấy bóng lưng gầy mong manh của vợ khẽ run. Có một cái gì đó vừa vụt qua, rồi bừng sáng trong lòng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.