Chương 40
T/H12
29/08/2024
Thục Uyển dặn dò cô y tá phụ trách phòng VIP, tranh thủ bắt xe về nhà nấu bát súp cho chồng.
Khi cánh cửa phòng vừa khép, một đôi mắt đang nhắm liền mở. Đợi thêm vài phút, anh vén chăn ngồi dậy.
Trại tạm giam tỉnh.
Người đàn ông đang sầu lo trong bốn bức tường càng tăng thêm nỗi lo khi biết tin con gái mang luôn vết thương chưa cắt chỉ đến thăm.
"Thục Uyển, con có biết như vầy là nguy hiểm lắm không?"
Vì vợ, bay luôn cái mạng này anh cũng không tiếc! Huống hồ...chỉ là một vết thương.
Thiếu Thời nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông ba phút, rồi nói luôn lí do mình có mặt ở đây: "Bố có thương con không?"
Người đàn ông nhìn nét mặt tái nhợt, căng thẳng của con, ông vừa cảm động vừa lo: "Thục Uyển, bố thương con nhất trần đời! Sao thế con?"
'Nếu vậy con xin bố một lời hứa, bố có cho con không?"
"Đừng nói là một lời hứa, vì hạnh phúc của con, cái mạng quèn này bố cũng từ bỏ không hề do dự!"
Nhìn ra tình cảm sâu nặng của người làm cha, T i nói cho ông biết điều anh mong muốn duy nhất trong đời này: "Con muốn sống hạnh phúc bên người con yêu cả đời! Mong bố hãy cất giấu mọi kí ức không vui vẻ!"
Sau đó, đứng lên về lại bệnh viện đến thẳng phòng trực cô y tá nhờ thay lớp băng mới.
Cô y tá nhìn lớp băng gạc tứa máu, nhíu mày, nghi ngờ: "Cô mới lẻn đi đâu đúng không?"
Đi đâu kệ người ta!
Bệnh nhân gì mà cứng đầu. Cô y tá bực mình: "Cô có biết hành động đó dẫn đến vết mổ toét ra, có thể gây nhiễm trùng là đi toi cái mạng không hả?"
"Biết rồi!"
Tránh cái miệng bô bô này 'giáo dục' lại cách chăm sóc bệnh nhân có vết thương hở cho gã làm chồng, Thiếu Thời nói luôn: "Tôi đi vệ sinh. Phân hơi khô!"
Cô ý tá nhìn sững vào mặt anh. Dù không tin lắm cũng nói tiếng xin lỗi vì lỡ trách nhầm, rồi dặn dò: "Nhớ bảo chồng mua thêm đồ mát!"
"Đi mua rồi!"
Người đi mua mà Thiếu Thời nói hiện giờ đang ngồi trong phòng thăm thân nhân. Cô suy nghĩ kĩ rồi. Cô cần phải biết bí mật giữa hai người đàn ông! Nên lúc về gần tới nhà, cô đổi ý đến đây trước.
Đối mặt với người bố mới toanh của mình, Thục Uyển do dự một lát, rồi hỏi: "Chuyện...bố muốn con đừng cho Thục Uyển biết...là chuyện gì vậy ạ?"
Nghe câu hỏi của Thiếu Thời, cuối cùng người đàn ông cũng thật sự tin con gái mình nói đúng: Thiếu Thời đã mất trí rất nặng!
Mong sao, cậu ta vĩnh viễn đừng nhớ lại càng tốt. Bên phía cảnh sát, ông tự khắc có cách bịt mọi thông tin vụ án năm xưa...
Có được câu trả lời của bố. Thục Uyển gọi cho bà nội nhờ bà nấu hộ bát súp, còn bản thân quay ngược về bệnh viện với chồng.
Lặng ngắm chồng ngủ say, cô bâng khuâng nhớ lại câu trả lời: "Bố vay ba mẹ con một số tiền!"
"Rốt cuộc bố em đã vay nhà anh bao nhiêu tiền?" Thục Uyển thở dài, tự nhiên cô thấy cả nhà cô ai cũng nợ anh. Cô cầm bàn tay anh, nhẹ nhàng áp vào má mình, thủ thỉ: "Cho em dùng cuộc đời này để trả nợ anh nhé!"
"Anh chấp nhận!" Thiếu Thời mừng rơn, mở mắt. Anh mân mê má vợ: "Hãy cho anh cả đời này của em! Mà không, một đời chưa đủ, anh muốn đời đời kiếp kiếp cơ!"
Cô cười, ánh mắt long lanh giọt lệ, khom người, vòng tay ôm cổ chồng: "Đời đời kiếp kiếp!"
"Hứa rồi đó nhé! Mai mốt đừng đổi ý mang trộm thân xác anh bỏ đi nha!"
"Em thương anh còn không hết, sao nỡ bỏ đi!"
Thiếu Thời ôm vợ, hôn lên môi vợ cái thật kêu: "Lỡ có nhớ mang theo anh là được!"
Hai vợ chồng như đôi chim mới biết yêu, cạ miệng nhau ríu rít: "Em biết rồi chồng!"
"Ừm, nhớ nha!"
Trong không gian đậm mùi nước sát khuẩn và mùi tình, chợt vang lên giọng nói chua lét: "Bố mẹ thật xấu xa!"
Hai vợ chồng nhà Thiếu Thời tranh thủ hôn thêm, rồi buông nhau ra, nhìn về tiểu công chúa.
Thục Uyển nhanh chân đi dỗ bảo bối đang chống nạnh, phụng phịu xưng cả mặt. Cô ôm con, hôn con cái thật dài, cười hì hì xoa cục giận cho con gái: "Cục cưng của bố, bố mẹ ở đâu, cục cưng ở đó!"
Con gái lập tức tươi tỉnh, hai mắt sáng long lanh: "Có thật không?"
Cô véo chóp mũi con: "Lời bố nói như đinh đóng cột!"
"Thế thì hay quá!" Thảo My vỗ tay, nhảy cẫng lên vui sướng chạy về phía mẹ: "Mẹ ơi, bố cho con được ở đây với mẹ rồi!" Nó nắm lấy bàn tay mẹ, cười tít mắt.
Cô gái trên giường: Không biết con bé giống ai...
Còn người đàn ông đưa tay áp vào trán: Hình như mình vừa lọt hố con gái thì phải!
Con bé rôm rả nói cười, khoe với mẹ: Nó đi học ngoan như thế nào, ở nhà với bà cố và chú Minh vâng lời ra sao, rồi bất ngờ trèo luôn lên giường, ôm lấy cổ mẹ, moa moa vào má mẹ vài chục cái, tỉ tê với mẹ cả nỗi lòng: "Lúc nào con cũng nhớ mẹ. Rồi con khóc, sợ bà và chú Minh thấy, con giả vờ chạy về phòng lấy sách đọc cho bà cố nghe."
Thương con biết nói sao cho thấu!
Thiếu Thời áp má mình vào má con. Bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc mong manh con gái: "Sau này, cả nhà chúng ta sẽ vui vẻ bên nhau! Mẹ hứa, không để con gái khóc vì nhớ mẹ nữa!"
Thảo My bùi ngùi: "Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!"
Thục Uyển sụt sịt bên hai cha con. Con gái nghe tiếng cô khóc liền quay lại ôm lấy bố: "Con cũng yêu bố! Yêu cả hai! Sau này, bố nhớ về nhà sớm nha!" Rồi con bé tuôn ra luôn một tràng dài khoe thế giới ước mơ của con: "Về sớm, , bố đón mẹ xong tới trường đón con. Cả nhà chúng ta sẽ ăn tối ở nhà hàng đầy nến và hoa. Sau đó, bố đưa mẹ và con đi ăn kem bờ hồ, đi dạo mát công viên, đi xem phim, đi shopping...vâng vâng và vâng vâng. Tóm lại, mẹ con con thích đi đâu, bố đưa đi tất!"
Thật là hạnh phúc, vui vẻ ha!
Trong phòng, hai vợ chồng nhìn nhau cười, cùng ôm con gái bảo bối.
"Bố con, mẹ con, vợ chồng nhà chúng mày không thương bà già này gì cả!"
Một nhà ba người cùng hướng về cửa.
Bà cố bé My đang chọt chọt cây gậy vào chân Phúc Minh.
Phúc Minh tay xách, nách mang, nhịn đau thay bạn chịu trận.
Khi cánh cửa phòng vừa khép, một đôi mắt đang nhắm liền mở. Đợi thêm vài phút, anh vén chăn ngồi dậy.
Trại tạm giam tỉnh.
Người đàn ông đang sầu lo trong bốn bức tường càng tăng thêm nỗi lo khi biết tin con gái mang luôn vết thương chưa cắt chỉ đến thăm.
"Thục Uyển, con có biết như vầy là nguy hiểm lắm không?"
Vì vợ, bay luôn cái mạng này anh cũng không tiếc! Huống hồ...chỉ là một vết thương.
Thiếu Thời nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông ba phút, rồi nói luôn lí do mình có mặt ở đây: "Bố có thương con không?"
Người đàn ông nhìn nét mặt tái nhợt, căng thẳng của con, ông vừa cảm động vừa lo: "Thục Uyển, bố thương con nhất trần đời! Sao thế con?"
'Nếu vậy con xin bố một lời hứa, bố có cho con không?"
"Đừng nói là một lời hứa, vì hạnh phúc của con, cái mạng quèn này bố cũng từ bỏ không hề do dự!"
Nhìn ra tình cảm sâu nặng của người làm cha, T i nói cho ông biết điều anh mong muốn duy nhất trong đời này: "Con muốn sống hạnh phúc bên người con yêu cả đời! Mong bố hãy cất giấu mọi kí ức không vui vẻ!"
Sau đó, đứng lên về lại bệnh viện đến thẳng phòng trực cô y tá nhờ thay lớp băng mới.
Cô y tá nhìn lớp băng gạc tứa máu, nhíu mày, nghi ngờ: "Cô mới lẻn đi đâu đúng không?"
Đi đâu kệ người ta!
Bệnh nhân gì mà cứng đầu. Cô y tá bực mình: "Cô có biết hành động đó dẫn đến vết mổ toét ra, có thể gây nhiễm trùng là đi toi cái mạng không hả?"
"Biết rồi!"
Tránh cái miệng bô bô này 'giáo dục' lại cách chăm sóc bệnh nhân có vết thương hở cho gã làm chồng, Thiếu Thời nói luôn: "Tôi đi vệ sinh. Phân hơi khô!"
Cô ý tá nhìn sững vào mặt anh. Dù không tin lắm cũng nói tiếng xin lỗi vì lỡ trách nhầm, rồi dặn dò: "Nhớ bảo chồng mua thêm đồ mát!"
"Đi mua rồi!"
Người đi mua mà Thiếu Thời nói hiện giờ đang ngồi trong phòng thăm thân nhân. Cô suy nghĩ kĩ rồi. Cô cần phải biết bí mật giữa hai người đàn ông! Nên lúc về gần tới nhà, cô đổi ý đến đây trước.
Đối mặt với người bố mới toanh của mình, Thục Uyển do dự một lát, rồi hỏi: "Chuyện...bố muốn con đừng cho Thục Uyển biết...là chuyện gì vậy ạ?"
Nghe câu hỏi của Thiếu Thời, cuối cùng người đàn ông cũng thật sự tin con gái mình nói đúng: Thiếu Thời đã mất trí rất nặng!
Mong sao, cậu ta vĩnh viễn đừng nhớ lại càng tốt. Bên phía cảnh sát, ông tự khắc có cách bịt mọi thông tin vụ án năm xưa...
Có được câu trả lời của bố. Thục Uyển gọi cho bà nội nhờ bà nấu hộ bát súp, còn bản thân quay ngược về bệnh viện với chồng.
Lặng ngắm chồng ngủ say, cô bâng khuâng nhớ lại câu trả lời: "Bố vay ba mẹ con một số tiền!"
"Rốt cuộc bố em đã vay nhà anh bao nhiêu tiền?" Thục Uyển thở dài, tự nhiên cô thấy cả nhà cô ai cũng nợ anh. Cô cầm bàn tay anh, nhẹ nhàng áp vào má mình, thủ thỉ: "Cho em dùng cuộc đời này để trả nợ anh nhé!"
"Anh chấp nhận!" Thiếu Thời mừng rơn, mở mắt. Anh mân mê má vợ: "Hãy cho anh cả đời này của em! Mà không, một đời chưa đủ, anh muốn đời đời kiếp kiếp cơ!"
Cô cười, ánh mắt long lanh giọt lệ, khom người, vòng tay ôm cổ chồng: "Đời đời kiếp kiếp!"
"Hứa rồi đó nhé! Mai mốt đừng đổi ý mang trộm thân xác anh bỏ đi nha!"
"Em thương anh còn không hết, sao nỡ bỏ đi!"
Thiếu Thời ôm vợ, hôn lên môi vợ cái thật kêu: "Lỡ có nhớ mang theo anh là được!"
Hai vợ chồng như đôi chim mới biết yêu, cạ miệng nhau ríu rít: "Em biết rồi chồng!"
"Ừm, nhớ nha!"
Trong không gian đậm mùi nước sát khuẩn và mùi tình, chợt vang lên giọng nói chua lét: "Bố mẹ thật xấu xa!"
Hai vợ chồng nhà Thiếu Thời tranh thủ hôn thêm, rồi buông nhau ra, nhìn về tiểu công chúa.
Thục Uyển nhanh chân đi dỗ bảo bối đang chống nạnh, phụng phịu xưng cả mặt. Cô ôm con, hôn con cái thật dài, cười hì hì xoa cục giận cho con gái: "Cục cưng của bố, bố mẹ ở đâu, cục cưng ở đó!"
Con gái lập tức tươi tỉnh, hai mắt sáng long lanh: "Có thật không?"
Cô véo chóp mũi con: "Lời bố nói như đinh đóng cột!"
"Thế thì hay quá!" Thảo My vỗ tay, nhảy cẫng lên vui sướng chạy về phía mẹ: "Mẹ ơi, bố cho con được ở đây với mẹ rồi!" Nó nắm lấy bàn tay mẹ, cười tít mắt.
Cô gái trên giường: Không biết con bé giống ai...
Còn người đàn ông đưa tay áp vào trán: Hình như mình vừa lọt hố con gái thì phải!
Con bé rôm rả nói cười, khoe với mẹ: Nó đi học ngoan như thế nào, ở nhà với bà cố và chú Minh vâng lời ra sao, rồi bất ngờ trèo luôn lên giường, ôm lấy cổ mẹ, moa moa vào má mẹ vài chục cái, tỉ tê với mẹ cả nỗi lòng: "Lúc nào con cũng nhớ mẹ. Rồi con khóc, sợ bà và chú Minh thấy, con giả vờ chạy về phòng lấy sách đọc cho bà cố nghe."
Thương con biết nói sao cho thấu!
Thiếu Thời áp má mình vào má con. Bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc mong manh con gái: "Sau này, cả nhà chúng ta sẽ vui vẻ bên nhau! Mẹ hứa, không để con gái khóc vì nhớ mẹ nữa!"
Thảo My bùi ngùi: "Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!"
Thục Uyển sụt sịt bên hai cha con. Con gái nghe tiếng cô khóc liền quay lại ôm lấy bố: "Con cũng yêu bố! Yêu cả hai! Sau này, bố nhớ về nhà sớm nha!" Rồi con bé tuôn ra luôn một tràng dài khoe thế giới ước mơ của con: "Về sớm, , bố đón mẹ xong tới trường đón con. Cả nhà chúng ta sẽ ăn tối ở nhà hàng đầy nến và hoa. Sau đó, bố đưa mẹ và con đi ăn kem bờ hồ, đi dạo mát công viên, đi xem phim, đi shopping...vâng vâng và vâng vâng. Tóm lại, mẹ con con thích đi đâu, bố đưa đi tất!"
Thật là hạnh phúc, vui vẻ ha!
Trong phòng, hai vợ chồng nhìn nhau cười, cùng ôm con gái bảo bối.
"Bố con, mẹ con, vợ chồng nhà chúng mày không thương bà già này gì cả!"
Một nhà ba người cùng hướng về cửa.
Bà cố bé My đang chọt chọt cây gậy vào chân Phúc Minh.
Phúc Minh tay xách, nách mang, nhịn đau thay bạn chịu trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.