Chương 42
T/H12
31/08/2024
Trên chiếc giường bệnh nhân, cô gái nhỏ kéo tay áo gã đàn ông đang gồng người nằm ngay đơ như khúc gỗ: "Chồng à, quay mặt nhìn vợ nè!"
"Thiếu Thời, anh đừng nhõng nhẽo, vòi vĩnh nữa, mau ngủ đi khuya rồi!"
"Ngủ thế nào được, người ta đang lạnh! Anh sưởi ấm em mới ngủ được!"
Thục Uyển chịu không nổi cái giọng bánh bèo, cô nằm nghiêng, quay mặt nhìn anh: "Thiếu Thời, em không ngờ anh õng ẹo như thế!"
Anh hứ một tiếng, đưa tay véo khóe môi vợ, cười rất đáng yêu: "Trời sinh cho kiếp làm vợ là để làm nũng chồng. Như vậy mới được chồng yêu chứ! Cứ im im, lạnh lạnh thì bố thằng chồng nào dám yêu!"
Nghe như nói móc cô nhỉ?
"Ý anh là do em không biết làm nũng chồng, vòi vĩnh chồng nên mới bị chồng ghẻ lạnh chứ gì? Thiếu Thời, với bản mặt 99,9% là khí âm của anh thì bố cụ Tổ nhà em cũng giơ tay chào thua anh!
Lo biến còn sợ không kịp. Ở đó mà ông a õng ẹo!"
Cô gái nhìn sững vào mặt người đàn ông.
"Nhìn em làm gì? Bộ em nói sai sao? Từ ngày cưới em, anh đã cười ngọt ngào với em lần nào chưa? Gọi một tiếng vợ yêu thương nào chưa? Hay thấy mặt em là tránh, nghe tiếng em là trốn hả?
Mang mặt như lão Diêm vương mặt chì lầm lầm lì lì thì tổ tiên nhà em thấy anh cũng sợ đừng nói chi e...m!"
Đang tức nói hăng. Tự nhiên miệng bị chặn lại!
Gã làm chồng đội lốt vợ thế mà không màng vết thương cả gan dám áp sát...hôn.
"Thời à...coi chừng...."
"Im! Để anh được hôn em tí!"
Bờ môi cô gái khẽ khàng hôn lên môi trên người đàn ông. Nhẹ nhàng ấp ôm từng cánh môi đang run vì tức, vì sung sướng quá đỗi đột ngột.
Thục Uyển 'ưm' lên một tiếng, hơi thở bắt đầu nóng, nhịp đập con tim tăng dần đêu.
Thiếu Thời luồn tay vào mái tóc ngắn, kéo mặt vợ vào sát mặt mình.
"Anh...à..."
"Chỉ hôn thôi mà! Không sao ha! Sợ anh đau thì phối hợp với anh chút đi! Hôn tí rồi ngủ cho ngon! Thương chồng phải nghe lời chồng!"
"Nhưng em sợ..."
"Không sợ gì hết! Mau hôn anh đi!"
Giữa đêm lạnh, sau những ngày chông chênh khắc khoải một nỗi niềm, nụ hôn càng đượm mùi lưu luyến nhớ thương. Trong không gian tĩnh mịch chỉ còn nghe tiếng đập vội của hai trái tim và tiếng trao yêu thương của hai đôi môi đang ngấu nghiến, cuồng si.
Hai cái lưỡi nhanh chóng len vào khám phá, cuốn chặt lấy nhau và khuấy đảo cả khoang miệng...cùng dây dưa quên trời, quên đất.
Cảm giác trơn ướt dần quện vào nhau đánh thức các giác quan bừng tỉnh.
Thiếu Thời càng thèm muốn nhiều hơn. Bàn tay anh bắt đầu di chuyển khắp sóng lưng. Dù không phải tấm lưng cong cong hình chữ S mềm mại nhưng xúc cảm mà lớp da kia mang lại cũng đủ làm hồn anh xao xuyến, cháy bỏng một khát khao.
Tay anh lại luồn tới ngực phủ lên một chiếc bánh bao.
Tuy hơi cứng và chỉ có mỗi hạt đỗ đen. không lớn, không mềm như đôi bồng đào của vợ nhưng cảm giác được sờ mó, vuốt ve này đem lại cho anh phấn khích tột cùng.
Mà người đang hưởng thụ độc sủng cũng đang phê không kém. Cô mon men vuốt ve dọc cần cổ xinh xắn, chạy xuống tấm lưng ong, rồi chạy ngược lên và mái tóc người thương.
Hai bàn tay xoa tới đâu làm thức tỉnh ham muốn đến đó.
"A...ưm...Thiếu...Thời à, coi chừng... vết thương!" Thục Uyển vét chút lí trí nhắc anh.
"Không sao...anh biết mà...em đừng lo ha!" Anh lại nôn nóng áp môi mình lên ngăn miệng vợ. Giọng thì thào như tiếng sóng ngoài xa kia ấp ôm bờ cát trắng: "Chạm của nhau một chút nha! Anh thèm quá!"
"Nhưng..."
Sao mà lắm nhưng...Giờ khắc đang thèm, có toét da, anh cũng chấp nhận.
"Chạm chút thôi em! Thương chồng, chiều anh đi ha! Anh yêu em!"
Cái miệng dẻo như thế này thì làm sao cô cưỡng lại được đây. Thương chồng đành chiều chồng vậy!
Hai bàn tay cùng mon men luồn vào nơi bí mật. Dẫu không còn xa lạ gì hình dáng của cả hai. Nhưng ngay giây phút, tay anh cầm lấy vật cương cứng của người đàn ông. Và tay cô chạm vào khu vườn nhiều cỏ dại. Linh hồn cả hai lại bay vút lên cao.
"Chồng à, của anh thật dũng mãnh!"
"Vợ ơi, vườn của em thật mềm mại ấm nóng mê người!"
"Thế anh có thích khám phá khu vườn đó không?"
Hồn anh ôm hồn cô, cúi đầu, dán ánh mắt si mê vào khuôn mặt đang đỏ hồng động tình: "Anh rất rất là thích! Vợ ơi, cho anh nhé!"
Hồn cô e thẹn nép vào ngực chồng khẽ ừ một tiếng nho nhỏ. Dù như tiếng gió nhưng cũng đủ làm hồn anh phát sướng đến ngây dại.
Anh hấp tấp mân mê khám phá đám cỏ um tùm. Các ngón tay di chuyển tới đâu, nước non hòa quyện tới đó khiến thằng em căng cứng càng khó chịu. Anh cầm lấy bàn tay mềm của vợ đang chống lên ngực anh đặt vào vật đang phô trương uy lực.
"Um...!
"A...Ôi da!!!! Sướng chớt mất thôi vợ ơi!!! Mạnh lên tí đi em!"
Cùng với tiếng rên ư ử tha thiết xin vợ. Anh lật người...
Ngay giây phút chuẩn bị đè lên cơ thể mảnh mai, ngay lúc môi anh chuẩn bị ngậm lấy đôi môi đỏ...Thiếu Thời chợt sực tỉnh...
"Thục Uyển!"
Cô gái ở phía dưới liền mở mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông đang rất gần. Môi cô run run vì xúc động gọi lên một cái tên: "Thiếu Thời!"
"Thiếu Thời, anh đừng nhõng nhẽo, vòi vĩnh nữa, mau ngủ đi khuya rồi!"
"Ngủ thế nào được, người ta đang lạnh! Anh sưởi ấm em mới ngủ được!"
Thục Uyển chịu không nổi cái giọng bánh bèo, cô nằm nghiêng, quay mặt nhìn anh: "Thiếu Thời, em không ngờ anh õng ẹo như thế!"
Anh hứ một tiếng, đưa tay véo khóe môi vợ, cười rất đáng yêu: "Trời sinh cho kiếp làm vợ là để làm nũng chồng. Như vậy mới được chồng yêu chứ! Cứ im im, lạnh lạnh thì bố thằng chồng nào dám yêu!"
Nghe như nói móc cô nhỉ?
"Ý anh là do em không biết làm nũng chồng, vòi vĩnh chồng nên mới bị chồng ghẻ lạnh chứ gì? Thiếu Thời, với bản mặt 99,9% là khí âm của anh thì bố cụ Tổ nhà em cũng giơ tay chào thua anh!
Lo biến còn sợ không kịp. Ở đó mà ông a õng ẹo!"
Cô gái nhìn sững vào mặt người đàn ông.
"Nhìn em làm gì? Bộ em nói sai sao? Từ ngày cưới em, anh đã cười ngọt ngào với em lần nào chưa? Gọi một tiếng vợ yêu thương nào chưa? Hay thấy mặt em là tránh, nghe tiếng em là trốn hả?
Mang mặt như lão Diêm vương mặt chì lầm lầm lì lì thì tổ tiên nhà em thấy anh cũng sợ đừng nói chi e...m!"
Đang tức nói hăng. Tự nhiên miệng bị chặn lại!
Gã làm chồng đội lốt vợ thế mà không màng vết thương cả gan dám áp sát...hôn.
"Thời à...coi chừng...."
"Im! Để anh được hôn em tí!"
Bờ môi cô gái khẽ khàng hôn lên môi trên người đàn ông. Nhẹ nhàng ấp ôm từng cánh môi đang run vì tức, vì sung sướng quá đỗi đột ngột.
Thục Uyển 'ưm' lên một tiếng, hơi thở bắt đầu nóng, nhịp đập con tim tăng dần đêu.
Thiếu Thời luồn tay vào mái tóc ngắn, kéo mặt vợ vào sát mặt mình.
"Anh...à..."
"Chỉ hôn thôi mà! Không sao ha! Sợ anh đau thì phối hợp với anh chút đi! Hôn tí rồi ngủ cho ngon! Thương chồng phải nghe lời chồng!"
"Nhưng em sợ..."
"Không sợ gì hết! Mau hôn anh đi!"
Giữa đêm lạnh, sau những ngày chông chênh khắc khoải một nỗi niềm, nụ hôn càng đượm mùi lưu luyến nhớ thương. Trong không gian tĩnh mịch chỉ còn nghe tiếng đập vội của hai trái tim và tiếng trao yêu thương của hai đôi môi đang ngấu nghiến, cuồng si.
Hai cái lưỡi nhanh chóng len vào khám phá, cuốn chặt lấy nhau và khuấy đảo cả khoang miệng...cùng dây dưa quên trời, quên đất.
Cảm giác trơn ướt dần quện vào nhau đánh thức các giác quan bừng tỉnh.
Thiếu Thời càng thèm muốn nhiều hơn. Bàn tay anh bắt đầu di chuyển khắp sóng lưng. Dù không phải tấm lưng cong cong hình chữ S mềm mại nhưng xúc cảm mà lớp da kia mang lại cũng đủ làm hồn anh xao xuyến, cháy bỏng một khát khao.
Tay anh lại luồn tới ngực phủ lên một chiếc bánh bao.
Tuy hơi cứng và chỉ có mỗi hạt đỗ đen. không lớn, không mềm như đôi bồng đào của vợ nhưng cảm giác được sờ mó, vuốt ve này đem lại cho anh phấn khích tột cùng.
Mà người đang hưởng thụ độc sủng cũng đang phê không kém. Cô mon men vuốt ve dọc cần cổ xinh xắn, chạy xuống tấm lưng ong, rồi chạy ngược lên và mái tóc người thương.
Hai bàn tay xoa tới đâu làm thức tỉnh ham muốn đến đó.
"A...ưm...Thiếu...Thời à, coi chừng... vết thương!" Thục Uyển vét chút lí trí nhắc anh.
"Không sao...anh biết mà...em đừng lo ha!" Anh lại nôn nóng áp môi mình lên ngăn miệng vợ. Giọng thì thào như tiếng sóng ngoài xa kia ấp ôm bờ cát trắng: "Chạm của nhau một chút nha! Anh thèm quá!"
"Nhưng..."
Sao mà lắm nhưng...Giờ khắc đang thèm, có toét da, anh cũng chấp nhận.
"Chạm chút thôi em! Thương chồng, chiều anh đi ha! Anh yêu em!"
Cái miệng dẻo như thế này thì làm sao cô cưỡng lại được đây. Thương chồng đành chiều chồng vậy!
Hai bàn tay cùng mon men luồn vào nơi bí mật. Dẫu không còn xa lạ gì hình dáng của cả hai. Nhưng ngay giây phút, tay anh cầm lấy vật cương cứng của người đàn ông. Và tay cô chạm vào khu vườn nhiều cỏ dại. Linh hồn cả hai lại bay vút lên cao.
"Chồng à, của anh thật dũng mãnh!"
"Vợ ơi, vườn của em thật mềm mại ấm nóng mê người!"
"Thế anh có thích khám phá khu vườn đó không?"
Hồn anh ôm hồn cô, cúi đầu, dán ánh mắt si mê vào khuôn mặt đang đỏ hồng động tình: "Anh rất rất là thích! Vợ ơi, cho anh nhé!"
Hồn cô e thẹn nép vào ngực chồng khẽ ừ một tiếng nho nhỏ. Dù như tiếng gió nhưng cũng đủ làm hồn anh phát sướng đến ngây dại.
Anh hấp tấp mân mê khám phá đám cỏ um tùm. Các ngón tay di chuyển tới đâu, nước non hòa quyện tới đó khiến thằng em căng cứng càng khó chịu. Anh cầm lấy bàn tay mềm của vợ đang chống lên ngực anh đặt vào vật đang phô trương uy lực.
"Um...!
"A...Ôi da!!!! Sướng chớt mất thôi vợ ơi!!! Mạnh lên tí đi em!"
Cùng với tiếng rên ư ử tha thiết xin vợ. Anh lật người...
Ngay giây phút chuẩn bị đè lên cơ thể mảnh mai, ngay lúc môi anh chuẩn bị ngậm lấy đôi môi đỏ...Thiếu Thời chợt sực tỉnh...
"Thục Uyển!"
Cô gái ở phía dưới liền mở mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông đang rất gần. Môi cô run run vì xúc động gọi lên một cái tên: "Thiếu Thời!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.