70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức
Chương 93: Ngoại truyện 2
Thiếu Âm Thư
21/05/2023
Trong toàn bộ bất động sản Hoa An, họ Giang chiếm hết một nửa ghế lãnh đạo cấp cao. Những người này phần lớn đều là thân tín của Giang Triều, làm việc gì cũng nghe theo chỉ đạo của anh.
Giang Quyết Minh là người thừa kế duy nhất của bất động sản Hoa An, đây là điều mà trong lòng mọi người đều biết rõ. Giang Triều vẫn luôn dốc hết công sức bồi dưỡng đứa con trai này, để cậu có thể sớm ngày tự mình đảm đương, thay anh mà gánh vác cả công ty Hoa An.
Cũng may Giang Quyết Minh rất thông minh, tuổi còn trẻ mà đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Giang Triều năm đó rồi.
"Quyết Minh, cha con để con vào phòng Marketing và yêu cầu con bắt đầu làm từ dưới lên, con hẳn là hiểu ý của ông ấy chứ!"
"Đương nhiên con hiểu, cha con nói con còn quá trẻ, để cho con theo chú Hữu Lễ học được bảy phần bản lĩnh là đủ rồi. Chú Hữu Lễ, về sau phiền chú dạy dỗ cháu nhiều hơn nhé." Giang Quyết Minh cười nói.
Cậu năm nay chỉ mới là sinh viên năm ba. Hai năm qua, cậu như nhổ cây liễu, đột nhiên cao lên rất nhiều, thậm chí còn cao hơn cả cha mình, nếu cậu đứng thẳng, Giang Hữu Lễ phải ngước lên nhìn cậu mới được. Thanh niên đối diện ngồi ngay ngắn, khóe miệng mang theo nụ cười, khí chất nội liễm không phô trương, giống như một thanh kiếm, lưỡi kiếm sắc bén bị bao kiếm khắc chế.
Có thể nói, ông ấy là người nhìn thấy Giang Quyết Minh trưởng thành, cho nên Giang Hữu Lễ rất tin tưởng vào phán đoán của mình
Giang Quyết Minh là hoàng tử của Hoa An, nhưng lại không được đối xử như một hoàng tử chút nào. Thời trung học, Giang Triều đã cho cậu làm quen với các bộ phận để rèn luyện, yêu cầu đối với cậu cũng cao hơn người khác rất nhiều. Về cơ bản, chỉ cần cậu vừa tiến bộ một chút ở bộ phận này, cậu sẽ được chuyển sang bộ phận khác để làm lại từ đầu.
Cũng may cậu tuổi còn nhỏ, không cần ngồi ở vị trí cao, chỉ huy nhiều người. Mục đích chính là để cậu ấy đặt nền tảng vững chắc, để sau khi tiếp quản thay Giang Triều trong tương lai, cũng không bị mù quáng. Hơn nữa đứa trẻ này tương đối có khí phách, bản thân cậu còn lôi kéo hai đứa nhỏ nhà anh ấy thành lâp một công ty Internet nào đó.
Ngay cả internet là cái gì, anh ấy cũng không biết, nhưng cũng coi như để cho người trẻ tuổi bọn họ chơi một chút, chơi xong vẫn phải trở về đúng đường.
Sau khi Giang Quyết Minh ra khỏi tòa nhà trụ sở Hoa An, anh không khỏi hít sâu một hơi, khẽ nheo mắt nhìn trời xanh.
Một lúc sau, một chiếc xe đua dừng lại bên cạnh anh, Giang Tiểu Đông vẫy tay với cậu: "Đại ca, lên xe đi."
Bàn tay mũm mĩm của cậu ta vung vẩy, thịt trên mặt chồng chất lên nhau có chút buồn cười, Sau khi Giang Quyết Minh ngồi lên ghế phụ, cậu ta liền đạp chân ga xuống, lái xe đi rất nhanh giống như bắt đầu thi đua xe vậy
"Chúng ta đi đâu thế?"
"Bên đường Hằng Đông có một trận đấu, em có hẹn với tên khốn Trương Tiểu Thông đó, nhờ anh giúp em thi đấu!"
"Tấp vào lề, dừng xe lại." Giang Quyết Minh khẽ nhíu mày.
"Sao vậy? Sao vậy?" Giang Tiểu Đông luống cuống tay chân vội vàng đỗ xe bên đường. Thấy Giang Quyết Minh đã đẩy cửa xuống xe, cậu ta vội gọi: "Đại ca, Trương Tiểu Thông con cóc ghẻ đó muốn ăn thịt thiên nga, ngày nào cũng chạy đến trường tìm chị Nhân Trần. Anh nói xem nếu em không đè bẹp sự kiêu ngạo của hắn ta, cậu ta thật sự sẽ coi mình là kẻ theo đuổi.
Quả nhiên Giang Quyết Minh dừng chân, vừa đi đến vị trí ngã tư, cậu liền lại quay lại.
"Cậu muốn dùng chiếc xe hỏng này để chiến thắng Trương Tiểu Thông à, xuống xe đi." Giang Quyết Minh gõ gõ vào thân xe, phát ra tiếng thùng thùng.
"Không phải, không phải em sợ người khác chú ý tới mình sao? Nếu không ông ấy lại cứ lải nhải bảo em không làm việc đàng hoàng, phiền lắm." Giang Tiểu Đông hưng phấn nhường ghế lái, cậu ta biết muốn chọc giận vị đại thần này chỉ có thể dựa vào Chị Nhân Trần.
Giang Quyết Minh ngồi vào vị trí ghế lái, ném áo khoác ra băng ghế sau: "Tôi đưa cậu đến một nơi."
Xe chạy một mạch đến ngoại ô Bắc Kinh, nơi đó có một xưởng sửa xe cũ, cửa tiệm sửa xe bị đẩy ra, phát ra một trận ầm ầm.
"Quyết Minh, hôm nay làm sao có thời gian lại đây vậy?" Người nằm dưới gầm xe nói.
"Chú Chu, cháu mang bạn cháu tới đây, chú không ngại cháu mang bảo bối của chú ra ngoài hóng gió chứ?"
"Muốn làm gì thì làm, đừng để bị xước là được"
Sau khi nghe câu trả lời, Giang Quyết Minh cởi bỏ toàn bộ nút áo sơ mi trước ngực, lộ ra một lồng ngực cường tráng, yết hầu lăn lên lăn xuống theo bước đi của cậu, trong mắt cậu lóe lên tia hưng phấn. Khí thế giơ tay nhấc chân không hề được giữ lại mà phóng thích ra. Thật hiếm khi thấy vị đại thần này khoa trương như vậy.
Khi tấm vải ô tô bị xốc lên, một chiếc xe thể thao màu đỏ, đường cong thân xe lưu loát, hiện ra ở trước người cậu.
Đường Hằng Đông là một đường đua xe chuyên dụng, nơi này phần lớn là các phú nhị đại nhàn rỗi không có việc gì làm thường xuyên tới tìm kích thích.
Con đường tắt này đã bị Trương Tiểu Thông bao trọn, những người khác không thể đi vào. Xe thể thao màu đỏ một đường chạy tới, đầu đường có một trạm gác đặc biệt ngăn cản người muốn đi qua.
Sau khi xe chạy tới, bị chặn lại ở cửa vào, Giang Quyết Minh dừng xe lại. Giang Tiểu Đông tự giác hô lên: "Người anh em, tôi là Giang Tiểu Đông, vui lòng nhường đường."
Người ở trạm gác hoảng hốt, vội bảo người ta mang chướng ngại vật ngăn giữa đường đi.
Người phụ trách tiến lên nói: "Cậu Giang, xin lỗi đã để cậu đợi lâu."
"Vất vả rồi." Giang Tiểu Đông lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá ném vào tay anh ta.
"Cậu thật sự rất hào phóng đấy!" Giang Quyết Minh cười nói, gió lớn thổi tung áo sơ mi trước người anh.
"Em coi như có chút bản lĩnh đấy thôi." Giang Tiểu Đông ha hả cười nói.
Xe của hai người nhanh chóng lướt qua, người phụ trách ước lượng điếu thuốc Giang Tiểu Đông đưa, đi thẳng về trạm gác.
"Lão đại, hai người vừa rồi là ai vậy? Cậu Trương không phải đã bao trọn con đường này rồi sao? Tại sao còn để người khác đi qua." Người bên cạnh hỏi.
"Cậu thì biết cái gì, đó là cậu Giang, thái tử của bất động sản Hoa An đấy, sau này mắt cậu nhìn cho rõ một chút, đừng đắc tội với người không thể đắc tội, cậu Giang xem như dễ nói chuyện rồi, nếu đặt ở trên người người khác thì cậu khó xử.
Thời tiết trong lành, một hàng ô tô đậu trước lối đi, Giang Tiểu Đông là người xuống xe đầu tiên. Trương Tiểu Thông đang dựa vào xe, nhưng khi nhìn thấy Giang Tiểu Đông tới, cậu ta phủi phủi áo, đứng thẳng người rồi nhìn cậu ta một cách khiêu khích: "Sao, chỉ có một mình mày tới?"
"Đua xe không phải là đánh nhau, mày muốn bao nhiêu người, vừa đủ thắng là được rồi." Giang Quyết Minh xuống xe, kéo áo sơ mi trên người mình.
"Mày là ai, nơi này mày không có tư cách nói chuyện." Trương Tiểu Thông cười lạnh một tiếng, người này cậu ta thấy hơi quen mắt, nhưng đột nhiên không nhớ ra là ai. Bình thường người trong giới đều biết nhau, nếu cậu ta không nhớ rõ, vậy chứng tỏ đó không phải là người quan trọng.
"Này thằng ẻo lả, mày muốn ăn đòn đúng không! Đại ca tao nói chuyện với mày là đã coi trọng mày lắm rồi." Giang Tiểu Đông xắn tay áo nói.
Giang Quyết Minh nhún vai: "Tiểu Đông, chó cắn cậu một miếng cậu còn muốn cắn lại sao, lên xe."
Sau khi lên xe, cậu khẽ nheo mắt, đạp ga hết cỡ vọt về phía trước, không thèm để người và vật phía trước vào mắt, lướt qua mép áo của Trương Tiểu Thông, dọc theo khe hở giữa hai chiếc xe lướt đi.
Giang Tiểu Đông thò đầu ra từ cửa sổ, vẫy vẫy tay với đám người: "Ê ẻo lả, tao đi trước một bước, đợi bọn mày ở vạch đích nhé."
"Mẹ kiếp, bọn mày có hiểu quy củ không." Trương Tiểu Thông vội leo lên xe, đạp ga đuổi theo.
"Đại ca, tên ẻo lả kia đuổi kịp không?"
Giang Quyết Minh liếc nhìn trong gương, nụ cười trên mặt càng sâu. Chẳng những không tăng tốc, ngược lại còn khiến tốc độ xe giảm xuống, để đối phương đuổi theo.
Mắt thấy đối phương nhanh chóng vượt qua, còn hướng về phía bọn họ đưa ngón giữa, Giang Tiểu Đông không khỏi có chút sốt ruột, hận không thể đoạt tay lái, đem chân ga đạp tới.
"Anh, nhấn ga, vượt qua bọn họ đi!"
"Gấp cái gì?"
Khoảng cách giữa hai xe vẫn luôn không thay đổi, xe thể thao màu đỏ vẫn luôn thong thả đi ở phía sau, không hề có ý định vượt lên, nhìn vạch đích đang đến gần, trán Giang Tiểu Đông đã rịn mồ hôi, nếu thua, cậu ta có thể tưởng tượng được khuôn mặt đắc ý của tên ẻo lả đó.
Bất ngờ cậu ta lại thấy Giang Quyết Minh bẻ lái, rẽ sang đường, chạy cùng làn với xe phía trước. Trong mắt Giang Tiểu Đông hiện lên vẻ nghi hoặc, không hiểu tại sao cậu lại phải chuyển làn vào lúc này, chứ đừng nói đến việc đuổi kịp nếu chuyển làn.
"Tiểu Đông, thắt dây an toàn chưa?" Giang Quyết Minh trong mắt lóe lên ánh sáng u ám.
"Cái gì vậy?"
"Cậu ngồi cho vững!"
Giang Tiểu Đông chưa kịp phản ứng, cả người đã bị một lực lớn ép sát lưng ghế. Chiếc xe nhanh chóng vượt lên.
Một cái va chạm, chiếc xe phía sau đụng vào đuôi xe phía trước, lốp xe cọ sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, xe phía trước do lực tác động quá lớn mà trượt ra ngoài, nằm ngang ở giữa làn đường lái xe.
"Đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Tiểu Đông bởi vì lực quán tính quá mạnh mà ngã về phía trước, sau đó đầu óc có chút mơ hồ.
"Yên tâm, không chết được." Cậu hít một hơi thật sâu, dừng xe sang một bên. Loại xe sang trọng này độ an toàn khá là tốt, đó là lý do tại sao bọn họ dám đua xe trên con đường này, sự va chạm nhẹ của cậu vừa rồi sẽ không ảnh hưởng gì đến bọn họ, nhưng phần lõm ở phía sau xe có hơi mất thẩm mỹ rồi.
Giang Tiểu Đông có hơi hiểu ra ý của cậu, không nhịn được cười đen tối.
"Giang Tiểu Đông, bọn mày có ý gì?" Trương Tiểu Thông từ trên xe bước xuống, hung hăng đi tới trước xe bọn họ.
"Cậu Trương, xin lỗi nhé, tôi sơ ý trượt chân, vốn định đạp phanh, không ngờ lại đạp phải chân ga, cậu không sao chứ?" Giang Quyết Minh cúi đầu cài lại nút áo. Ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng không có ý xin lỗi chút nào.
"Xuống xe ngay cho tao." Trương Tiểu Thông đá vào xe.
Thấy đám đệ tử của cậu ta vây quanh mình. Cậu nhẹ nhàng cười nói: "Trương Tiểu Thông, cha cậu không thể tự bảo vệ mình, còn không dạy cậu thu liễm lại thành thật làm người nhỉ? Còn đang mơ mộng liên hôn gia tộc sao? Cậu nghĩ em tôi là công cụ giải quyết nguy cơ tài chính cho công ty cha cậu à?"
"Giang Quyết Minh?" Trương Tiểu Thông khẽ nheo mắt.
"Tôi còn tưởng rằng cậu không biết tôi đấy chứ!"
Mọi người trong giới đều biết Giang Quyết Minh nổi tiếng là khá khiêm tốn, bình thường ở những dịp vui chơi rất hiếm thấy bóng dáng của cậu, đó là một người đàn ông rất có tính kỷ luật và yêu cầu cao đối với bản thân. Trong một số yến tiệc, cậu ta chỉ gặp qua Giang Quyết Minh có vài lần, ấn tượng cũng không sâu lắm, nên đối với người này nhìn chỉ cảm thấy có hơi quen mắt chứ không nhớ ra là ai.
Khuôn mặt cậu ta đột nhiên giống như một bảng pha màu, thay đổi liên tục. Cậu ta và Giang Tiểu Đông vẫn luôn có mâu thuẫn, đó là dưới tình huống thế lực ngang nhau mới có khả năng đối đầu. Nhưng Giang Quyết Minh không phải người cậu ta có thể trêu vào, trước đây không thể, hiện tại lại càng không thể.
Chỉ là cậu ta xưa nay vẫn luôn kiêu ngạo, hôm nay cậu ta phải nuốt xuống cục tức này, trong lòng cậu ta vừa cảm thấy vừa hoảng sợ vừa không cam lòng. Nhìn theo bóng xe đi xa, cậu ta hung hăng đá mạnh vào người bên cạnh.
"Đại ca à, em nhìn thấy tên khốn Trương Tiểu Thông bị đùa giỡn, thật là sảng khoái."
"Việc này không được nói ở trước mặt mẹ tôi, biết không?" Cậu nhìn về phía trước, thản nhiên nói.
Đối với cậu, đây cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi. Kinh nghiệm của cậu ở Hoa An không phải có thể dễ dàng vượt qua, còn có công ty Internet mà cậu ấy thành lập với một vài bạn học cũng đã đi vào quỹ đạo, sứt đầu mẻ trán cũng không đủ để hình dung.
......
Khi Tưởng Lâu còn là sinh viên năm nhất, cậu ấy đã theo bạn cùng lớp Giang Quyết Minh đi khởi nghiệp. Sở dĩ cậu ta đi theo Giang Quyết Minh bởi vì ngày thường cậu không giữ chức vụ gì trong câu lạc bộ của lớp, nhưng cậu lại khiến người khác cảm thấy rất tin cậy, là bạn cùng phòng của Giang Quyết Minh, cậu ta biết người này sẽ không bao giờ đối xử tệ với anh em của mình.
Cậu ấy vừa mới chào hỏi, còn chưa kịp nói vào chi tiết, Tưởng Lâu đã không chút do dự đi theo cậu. Lúc đầu khởi nghiệp rất khó khăn, không có vốn, không có công nghệ, không có tài nguyên, mọi thứ bọn họ đều phải từ từ tìm hiểu. Ngành công nghiệp Internet vào thời điểm đó là một ngành hoàn toàn mới, họ là những người đầu tiên thử qua và không ai dám chắc liệu họ có thể thành công hay không.
Đương nhiên, Giang Quyết Minh là người vất vả nhất, cậu là trụ cột trong nhóm bọn họ, mọi thứ cậu đều phải lo lắng. Không có tài chính thì cậu phải tự mình đi huy động vốn, không có kỹ thuật thì bọn họ ngày đêm nghiên cứu phát triển phần mềm. Một công ty Internet nhỏ dần dần hình thành trong một căn phòng nhỏ chật chội.
Mãi đến khi cùng Giang Quyết Minh khởi nghiệp được một năm, cậu ta mới biết người anh em này thực ra là phú nhị đại, hơn nữa còn là siêu phú nhị đại. Cách gọi này không khoa trương một chút nào, cậu ta chưa từng nghĩ tới khái niệm gì mà "thái tử của Bất Động Sản Hoa An".
Cậu ta không thể tưởng tượng được người cùng cậu ta ra vào lớp mỗi ngày, ăn chung cơm tập thể trong trường, anh em giường trên giường dưới trong ký túc xá là con trai của người giàu nhất thành phố.
Điều này đã thay đổi mạnh mẽ về hình ảnh của thế hệ giàu có phú nhị đại trong suy nghĩ của cậu ta. Chẳng phải những cậu ấm nhà giàu đều lái xe thể thao, hẹn hò với các cô gái và tận hưởng cuộc sống ngày qua ngày hay sao nhỉ?
Phú nhị đại mà cậu biết hơi kỳ lạ, cậu học tập chăm chỉ và tiến bộ từng ngày.
Vì chuyện này, có lần cậu ta đã hỏi người bạn này trong nhà rõ ràng có nhiều tiền như vậy mà suốt ngày vẫn phải vất vả đi ra ngoài thu hút vốn đầu tư.
Mọi người nghĩ đi, nếu cậu xin gia đình ít tiền này, cậu sẽ không phải bắt đầu tự mình khởi nghiệp.
Nhìn vào nhận thức của cậu, lúc đó cậu ta có hơi hiểu ra, phú nhị đại chân chính, tài sản được kế thừa không chỉ là số tiền ít ỏi trong nhà, mà còn là sự giáo dục xuất chúng hơn người của họ.
Giang Quyết Minh là người thừa kế duy nhất của bất động sản Hoa An, đây là điều mà trong lòng mọi người đều biết rõ. Giang Triều vẫn luôn dốc hết công sức bồi dưỡng đứa con trai này, để cậu có thể sớm ngày tự mình đảm đương, thay anh mà gánh vác cả công ty Hoa An.
Cũng may Giang Quyết Minh rất thông minh, tuổi còn trẻ mà đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Giang Triều năm đó rồi.
"Quyết Minh, cha con để con vào phòng Marketing và yêu cầu con bắt đầu làm từ dưới lên, con hẳn là hiểu ý của ông ấy chứ!"
"Đương nhiên con hiểu, cha con nói con còn quá trẻ, để cho con theo chú Hữu Lễ học được bảy phần bản lĩnh là đủ rồi. Chú Hữu Lễ, về sau phiền chú dạy dỗ cháu nhiều hơn nhé." Giang Quyết Minh cười nói.
Cậu năm nay chỉ mới là sinh viên năm ba. Hai năm qua, cậu như nhổ cây liễu, đột nhiên cao lên rất nhiều, thậm chí còn cao hơn cả cha mình, nếu cậu đứng thẳng, Giang Hữu Lễ phải ngước lên nhìn cậu mới được. Thanh niên đối diện ngồi ngay ngắn, khóe miệng mang theo nụ cười, khí chất nội liễm không phô trương, giống như một thanh kiếm, lưỡi kiếm sắc bén bị bao kiếm khắc chế.
Có thể nói, ông ấy là người nhìn thấy Giang Quyết Minh trưởng thành, cho nên Giang Hữu Lễ rất tin tưởng vào phán đoán của mình
Giang Quyết Minh là hoàng tử của Hoa An, nhưng lại không được đối xử như một hoàng tử chút nào. Thời trung học, Giang Triều đã cho cậu làm quen với các bộ phận để rèn luyện, yêu cầu đối với cậu cũng cao hơn người khác rất nhiều. Về cơ bản, chỉ cần cậu vừa tiến bộ một chút ở bộ phận này, cậu sẽ được chuyển sang bộ phận khác để làm lại từ đầu.
Cũng may cậu tuổi còn nhỏ, không cần ngồi ở vị trí cao, chỉ huy nhiều người. Mục đích chính là để cậu ấy đặt nền tảng vững chắc, để sau khi tiếp quản thay Giang Triều trong tương lai, cũng không bị mù quáng. Hơn nữa đứa trẻ này tương đối có khí phách, bản thân cậu còn lôi kéo hai đứa nhỏ nhà anh ấy thành lâp một công ty Internet nào đó.
Ngay cả internet là cái gì, anh ấy cũng không biết, nhưng cũng coi như để cho người trẻ tuổi bọn họ chơi một chút, chơi xong vẫn phải trở về đúng đường.
Sau khi Giang Quyết Minh ra khỏi tòa nhà trụ sở Hoa An, anh không khỏi hít sâu một hơi, khẽ nheo mắt nhìn trời xanh.
Một lúc sau, một chiếc xe đua dừng lại bên cạnh anh, Giang Tiểu Đông vẫy tay với cậu: "Đại ca, lên xe đi."
Bàn tay mũm mĩm của cậu ta vung vẩy, thịt trên mặt chồng chất lên nhau có chút buồn cười, Sau khi Giang Quyết Minh ngồi lên ghế phụ, cậu ta liền đạp chân ga xuống, lái xe đi rất nhanh giống như bắt đầu thi đua xe vậy
"Chúng ta đi đâu thế?"
"Bên đường Hằng Đông có một trận đấu, em có hẹn với tên khốn Trương Tiểu Thông đó, nhờ anh giúp em thi đấu!"
"Tấp vào lề, dừng xe lại." Giang Quyết Minh khẽ nhíu mày.
"Sao vậy? Sao vậy?" Giang Tiểu Đông luống cuống tay chân vội vàng đỗ xe bên đường. Thấy Giang Quyết Minh đã đẩy cửa xuống xe, cậu ta vội gọi: "Đại ca, Trương Tiểu Thông con cóc ghẻ đó muốn ăn thịt thiên nga, ngày nào cũng chạy đến trường tìm chị Nhân Trần. Anh nói xem nếu em không đè bẹp sự kiêu ngạo của hắn ta, cậu ta thật sự sẽ coi mình là kẻ theo đuổi.
Quả nhiên Giang Quyết Minh dừng chân, vừa đi đến vị trí ngã tư, cậu liền lại quay lại.
"Cậu muốn dùng chiếc xe hỏng này để chiến thắng Trương Tiểu Thông à, xuống xe đi." Giang Quyết Minh gõ gõ vào thân xe, phát ra tiếng thùng thùng.
"Không phải, không phải em sợ người khác chú ý tới mình sao? Nếu không ông ấy lại cứ lải nhải bảo em không làm việc đàng hoàng, phiền lắm." Giang Tiểu Đông hưng phấn nhường ghế lái, cậu ta biết muốn chọc giận vị đại thần này chỉ có thể dựa vào Chị Nhân Trần.
Giang Quyết Minh ngồi vào vị trí ghế lái, ném áo khoác ra băng ghế sau: "Tôi đưa cậu đến một nơi."
Xe chạy một mạch đến ngoại ô Bắc Kinh, nơi đó có một xưởng sửa xe cũ, cửa tiệm sửa xe bị đẩy ra, phát ra một trận ầm ầm.
"Quyết Minh, hôm nay làm sao có thời gian lại đây vậy?" Người nằm dưới gầm xe nói.
"Chú Chu, cháu mang bạn cháu tới đây, chú không ngại cháu mang bảo bối của chú ra ngoài hóng gió chứ?"
"Muốn làm gì thì làm, đừng để bị xước là được"
Sau khi nghe câu trả lời, Giang Quyết Minh cởi bỏ toàn bộ nút áo sơ mi trước ngực, lộ ra một lồng ngực cường tráng, yết hầu lăn lên lăn xuống theo bước đi của cậu, trong mắt cậu lóe lên tia hưng phấn. Khí thế giơ tay nhấc chân không hề được giữ lại mà phóng thích ra. Thật hiếm khi thấy vị đại thần này khoa trương như vậy.
Khi tấm vải ô tô bị xốc lên, một chiếc xe thể thao màu đỏ, đường cong thân xe lưu loát, hiện ra ở trước người cậu.
Đường Hằng Đông là một đường đua xe chuyên dụng, nơi này phần lớn là các phú nhị đại nhàn rỗi không có việc gì làm thường xuyên tới tìm kích thích.
Con đường tắt này đã bị Trương Tiểu Thông bao trọn, những người khác không thể đi vào. Xe thể thao màu đỏ một đường chạy tới, đầu đường có một trạm gác đặc biệt ngăn cản người muốn đi qua.
Sau khi xe chạy tới, bị chặn lại ở cửa vào, Giang Quyết Minh dừng xe lại. Giang Tiểu Đông tự giác hô lên: "Người anh em, tôi là Giang Tiểu Đông, vui lòng nhường đường."
Người ở trạm gác hoảng hốt, vội bảo người ta mang chướng ngại vật ngăn giữa đường đi.
Người phụ trách tiến lên nói: "Cậu Giang, xin lỗi đã để cậu đợi lâu."
"Vất vả rồi." Giang Tiểu Đông lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá ném vào tay anh ta.
"Cậu thật sự rất hào phóng đấy!" Giang Quyết Minh cười nói, gió lớn thổi tung áo sơ mi trước người anh.
"Em coi như có chút bản lĩnh đấy thôi." Giang Tiểu Đông ha hả cười nói.
Xe của hai người nhanh chóng lướt qua, người phụ trách ước lượng điếu thuốc Giang Tiểu Đông đưa, đi thẳng về trạm gác.
"Lão đại, hai người vừa rồi là ai vậy? Cậu Trương không phải đã bao trọn con đường này rồi sao? Tại sao còn để người khác đi qua." Người bên cạnh hỏi.
"Cậu thì biết cái gì, đó là cậu Giang, thái tử của bất động sản Hoa An đấy, sau này mắt cậu nhìn cho rõ một chút, đừng đắc tội với người không thể đắc tội, cậu Giang xem như dễ nói chuyện rồi, nếu đặt ở trên người người khác thì cậu khó xử.
Thời tiết trong lành, một hàng ô tô đậu trước lối đi, Giang Tiểu Đông là người xuống xe đầu tiên. Trương Tiểu Thông đang dựa vào xe, nhưng khi nhìn thấy Giang Tiểu Đông tới, cậu ta phủi phủi áo, đứng thẳng người rồi nhìn cậu ta một cách khiêu khích: "Sao, chỉ có một mình mày tới?"
"Đua xe không phải là đánh nhau, mày muốn bao nhiêu người, vừa đủ thắng là được rồi." Giang Quyết Minh xuống xe, kéo áo sơ mi trên người mình.
"Mày là ai, nơi này mày không có tư cách nói chuyện." Trương Tiểu Thông cười lạnh một tiếng, người này cậu ta thấy hơi quen mắt, nhưng đột nhiên không nhớ ra là ai. Bình thường người trong giới đều biết nhau, nếu cậu ta không nhớ rõ, vậy chứng tỏ đó không phải là người quan trọng.
"Này thằng ẻo lả, mày muốn ăn đòn đúng không! Đại ca tao nói chuyện với mày là đã coi trọng mày lắm rồi." Giang Tiểu Đông xắn tay áo nói.
Giang Quyết Minh nhún vai: "Tiểu Đông, chó cắn cậu một miếng cậu còn muốn cắn lại sao, lên xe."
Sau khi lên xe, cậu khẽ nheo mắt, đạp ga hết cỡ vọt về phía trước, không thèm để người và vật phía trước vào mắt, lướt qua mép áo của Trương Tiểu Thông, dọc theo khe hở giữa hai chiếc xe lướt đi.
Giang Tiểu Đông thò đầu ra từ cửa sổ, vẫy vẫy tay với đám người: "Ê ẻo lả, tao đi trước một bước, đợi bọn mày ở vạch đích nhé."
"Mẹ kiếp, bọn mày có hiểu quy củ không." Trương Tiểu Thông vội leo lên xe, đạp ga đuổi theo.
"Đại ca, tên ẻo lả kia đuổi kịp không?"
Giang Quyết Minh liếc nhìn trong gương, nụ cười trên mặt càng sâu. Chẳng những không tăng tốc, ngược lại còn khiến tốc độ xe giảm xuống, để đối phương đuổi theo.
Mắt thấy đối phương nhanh chóng vượt qua, còn hướng về phía bọn họ đưa ngón giữa, Giang Tiểu Đông không khỏi có chút sốt ruột, hận không thể đoạt tay lái, đem chân ga đạp tới.
"Anh, nhấn ga, vượt qua bọn họ đi!"
"Gấp cái gì?"
Khoảng cách giữa hai xe vẫn luôn không thay đổi, xe thể thao màu đỏ vẫn luôn thong thả đi ở phía sau, không hề có ý định vượt lên, nhìn vạch đích đang đến gần, trán Giang Tiểu Đông đã rịn mồ hôi, nếu thua, cậu ta có thể tưởng tượng được khuôn mặt đắc ý của tên ẻo lả đó.
Bất ngờ cậu ta lại thấy Giang Quyết Minh bẻ lái, rẽ sang đường, chạy cùng làn với xe phía trước. Trong mắt Giang Tiểu Đông hiện lên vẻ nghi hoặc, không hiểu tại sao cậu lại phải chuyển làn vào lúc này, chứ đừng nói đến việc đuổi kịp nếu chuyển làn.
"Tiểu Đông, thắt dây an toàn chưa?" Giang Quyết Minh trong mắt lóe lên ánh sáng u ám.
"Cái gì vậy?"
"Cậu ngồi cho vững!"
Giang Tiểu Đông chưa kịp phản ứng, cả người đã bị một lực lớn ép sát lưng ghế. Chiếc xe nhanh chóng vượt lên.
Một cái va chạm, chiếc xe phía sau đụng vào đuôi xe phía trước, lốp xe cọ sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, xe phía trước do lực tác động quá lớn mà trượt ra ngoài, nằm ngang ở giữa làn đường lái xe.
"Đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Tiểu Đông bởi vì lực quán tính quá mạnh mà ngã về phía trước, sau đó đầu óc có chút mơ hồ.
"Yên tâm, không chết được." Cậu hít một hơi thật sâu, dừng xe sang một bên. Loại xe sang trọng này độ an toàn khá là tốt, đó là lý do tại sao bọn họ dám đua xe trên con đường này, sự va chạm nhẹ của cậu vừa rồi sẽ không ảnh hưởng gì đến bọn họ, nhưng phần lõm ở phía sau xe có hơi mất thẩm mỹ rồi.
Giang Tiểu Đông có hơi hiểu ra ý của cậu, không nhịn được cười đen tối.
"Giang Tiểu Đông, bọn mày có ý gì?" Trương Tiểu Thông từ trên xe bước xuống, hung hăng đi tới trước xe bọn họ.
"Cậu Trương, xin lỗi nhé, tôi sơ ý trượt chân, vốn định đạp phanh, không ngờ lại đạp phải chân ga, cậu không sao chứ?" Giang Quyết Minh cúi đầu cài lại nút áo. Ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng không có ý xin lỗi chút nào.
"Xuống xe ngay cho tao." Trương Tiểu Thông đá vào xe.
Thấy đám đệ tử của cậu ta vây quanh mình. Cậu nhẹ nhàng cười nói: "Trương Tiểu Thông, cha cậu không thể tự bảo vệ mình, còn không dạy cậu thu liễm lại thành thật làm người nhỉ? Còn đang mơ mộng liên hôn gia tộc sao? Cậu nghĩ em tôi là công cụ giải quyết nguy cơ tài chính cho công ty cha cậu à?"
"Giang Quyết Minh?" Trương Tiểu Thông khẽ nheo mắt.
"Tôi còn tưởng rằng cậu không biết tôi đấy chứ!"
Mọi người trong giới đều biết Giang Quyết Minh nổi tiếng là khá khiêm tốn, bình thường ở những dịp vui chơi rất hiếm thấy bóng dáng của cậu, đó là một người đàn ông rất có tính kỷ luật và yêu cầu cao đối với bản thân. Trong một số yến tiệc, cậu ta chỉ gặp qua Giang Quyết Minh có vài lần, ấn tượng cũng không sâu lắm, nên đối với người này nhìn chỉ cảm thấy có hơi quen mắt chứ không nhớ ra là ai.
Khuôn mặt cậu ta đột nhiên giống như một bảng pha màu, thay đổi liên tục. Cậu ta và Giang Tiểu Đông vẫn luôn có mâu thuẫn, đó là dưới tình huống thế lực ngang nhau mới có khả năng đối đầu. Nhưng Giang Quyết Minh không phải người cậu ta có thể trêu vào, trước đây không thể, hiện tại lại càng không thể.
Chỉ là cậu ta xưa nay vẫn luôn kiêu ngạo, hôm nay cậu ta phải nuốt xuống cục tức này, trong lòng cậu ta vừa cảm thấy vừa hoảng sợ vừa không cam lòng. Nhìn theo bóng xe đi xa, cậu ta hung hăng đá mạnh vào người bên cạnh.
"Đại ca à, em nhìn thấy tên khốn Trương Tiểu Thông bị đùa giỡn, thật là sảng khoái."
"Việc này không được nói ở trước mặt mẹ tôi, biết không?" Cậu nhìn về phía trước, thản nhiên nói.
Đối với cậu, đây cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi. Kinh nghiệm của cậu ở Hoa An không phải có thể dễ dàng vượt qua, còn có công ty Internet mà cậu ấy thành lập với một vài bạn học cũng đã đi vào quỹ đạo, sứt đầu mẻ trán cũng không đủ để hình dung.
......
Khi Tưởng Lâu còn là sinh viên năm nhất, cậu ấy đã theo bạn cùng lớp Giang Quyết Minh đi khởi nghiệp. Sở dĩ cậu ta đi theo Giang Quyết Minh bởi vì ngày thường cậu không giữ chức vụ gì trong câu lạc bộ của lớp, nhưng cậu lại khiến người khác cảm thấy rất tin cậy, là bạn cùng phòng của Giang Quyết Minh, cậu ta biết người này sẽ không bao giờ đối xử tệ với anh em của mình.
Cậu ấy vừa mới chào hỏi, còn chưa kịp nói vào chi tiết, Tưởng Lâu đã không chút do dự đi theo cậu. Lúc đầu khởi nghiệp rất khó khăn, không có vốn, không có công nghệ, không có tài nguyên, mọi thứ bọn họ đều phải từ từ tìm hiểu. Ngành công nghiệp Internet vào thời điểm đó là một ngành hoàn toàn mới, họ là những người đầu tiên thử qua và không ai dám chắc liệu họ có thể thành công hay không.
Đương nhiên, Giang Quyết Minh là người vất vả nhất, cậu là trụ cột trong nhóm bọn họ, mọi thứ cậu đều phải lo lắng. Không có tài chính thì cậu phải tự mình đi huy động vốn, không có kỹ thuật thì bọn họ ngày đêm nghiên cứu phát triển phần mềm. Một công ty Internet nhỏ dần dần hình thành trong một căn phòng nhỏ chật chội.
Mãi đến khi cùng Giang Quyết Minh khởi nghiệp được một năm, cậu ta mới biết người anh em này thực ra là phú nhị đại, hơn nữa còn là siêu phú nhị đại. Cách gọi này không khoa trương một chút nào, cậu ta chưa từng nghĩ tới khái niệm gì mà "thái tử của Bất Động Sản Hoa An".
Cậu ta không thể tưởng tượng được người cùng cậu ta ra vào lớp mỗi ngày, ăn chung cơm tập thể trong trường, anh em giường trên giường dưới trong ký túc xá là con trai của người giàu nhất thành phố.
Điều này đã thay đổi mạnh mẽ về hình ảnh của thế hệ giàu có phú nhị đại trong suy nghĩ của cậu ta. Chẳng phải những cậu ấm nhà giàu đều lái xe thể thao, hẹn hò với các cô gái và tận hưởng cuộc sống ngày qua ngày hay sao nhỉ?
Phú nhị đại mà cậu biết hơi kỳ lạ, cậu học tập chăm chỉ và tiến bộ từng ngày.
Vì chuyện này, có lần cậu ta đã hỏi người bạn này trong nhà rõ ràng có nhiều tiền như vậy mà suốt ngày vẫn phải vất vả đi ra ngoài thu hút vốn đầu tư.
Mọi người nghĩ đi, nếu cậu xin gia đình ít tiền này, cậu sẽ không phải bắt đầu tự mình khởi nghiệp.
Nhìn vào nhận thức của cậu, lúc đó cậu ta có hơi hiểu ra, phú nhị đại chân chính, tài sản được kế thừa không chỉ là số tiền ít ỏi trong nhà, mà còn là sự giáo dục xuất chúng hơn người của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.