[70] Cha Mẹ Trọng Nam Khinh Nữ, Mỹ Nhân Mềm Mại Liền Ôm Đùi Quân Nhân Soái Khí
Chương 1:
Thứ Lộ
10/09/2024
Ngày 6 tháng 7, năm 1973.
Mùa hè rực rỡ với những đợt hơi nóng bức, từng làn hơi nóng cuộn lên cùng gió nhẹ thổi qua khu tập thể nhà máy cán thép ở thành phố Tây Phong, khiến ai cũng đẫm mồ hôi, tay không ngừng phe phẩy quạt giấy.
Năm nay, không chỉ có cái nóng oi ả làm người ta bực bội mà còn là chính sách cưỡng chế thanh niên thành thị phải lên núi xuống nông thôn đang khiến các bậc phụ huynh lo lắng.
Tất cả nam nữ chưa kết hôn, từ 16 tuổi trở lên và không có việc làm đều phải xuống nông thôn, làm cho nhiều ông bố bà mẹ đau đầu tìm cách lo liệu công việc hoặc sắp xếp hôn sự cho con cái.
Lâm Tương ngồi trong phòng khách, nhấm nháp bánh trứng vừa tìm được, nghe thấy mấy bà hàng xóm ngồi bên ngoài tụ tập bàn chuyện chính sách mới, câu nào cũng là lo lắng cho con cái đi xuống nông thôn, tính toán xem phải làm sao để có được việc làm hay nhanh chóng thu xếp hôn sự. Cô không khỏi cảm thán nhìn cha mẹ người ta rồi nhìn lại cha mẹ nhà họ Lâm, sự khác biệt thật quá lớn.
Bánh ngọt thập niên 70 hiếm có, giá trị như vàng, mùi vị và kết cấu chẳng thể so được với những loại bánh ngọt tinh xảo đời sau, nhưng cũng còn hơn không. Dù sao thời này thiếu ăn thiếu mặc, có chút đồ ngọt để ăn đã là tốt lắm rồi.
Đúng vậy, Lâm Tương ngồi trong phòng khách nhà họ Lâm, thuộc khu tập thể nhà máy cán thép, là người xuyên không đến.
Lâm Tương thế kỷ 21 là một cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong trại trẻ mồ côi, học hành đến tốt nghiệp đại học, sau đó lại cặm cụi làm việc nhiều năm, ban ngày đi làm, thời gian rảnh còn làm một blogger ẩm thực, chỉnh sửa video kiếm thêm thu nhập, cứ thế dành dụm được một khoản tiền mua nhà.
Cô từ bỏ công việc ở thành phố lớn, về Hải Thành nơi núi liền biển mua nhà dưỡng già, chuẩn bị sống một cuộc sống “nghỉ hưu” an nhàn thư thái.
Từ nhỏ không có nhà, Lâm Tương thích biển cả và luôn khao khát có một căn nhà rộng của riêng mình, không phải chen chúc trong ký túc xá tập thể của trại trẻ mồ côi.
Căn nhà cô mua là căn hộ ven biển cách bờ biển vài cây số, chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy trời xanh biển biếc. Thế nhưng nhà mới vừa hoàn thiện, còn chưa kịp vào ở, cô đã đột tử, xuyên thành nữ phụ pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết niên đại.
Nhưng cuốn tiểu thuyết này cô chưa từng đọc kỹ, chỉ nghe bạn kể bên trong có một nhân vật nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ với mình, vô cùng đáng thương, tình tiết liên quan đến cô không nhiều, cô cũng chỉ thoáng nhìn qua đoạn cốt truyện có liên quan đến nguyên chủ.
Cha ruột của nguyên chủ, Lâm Quang Minh, vốn là người làm công cho địa chủ. Trong cải cách ruộng đất năm 1952, ông tích cực tham gia đánh đổ địa chủ, từ đó dựng nghiệp, tích cóp được chút vốn liếng rồi vào thành phố tìm việc, trở thành thợ học việc ở nhà máy cán thép, sau đó lấy vợ sinh con.
Mùa hè rực rỡ với những đợt hơi nóng bức, từng làn hơi nóng cuộn lên cùng gió nhẹ thổi qua khu tập thể nhà máy cán thép ở thành phố Tây Phong, khiến ai cũng đẫm mồ hôi, tay không ngừng phe phẩy quạt giấy.
Năm nay, không chỉ có cái nóng oi ả làm người ta bực bội mà còn là chính sách cưỡng chế thanh niên thành thị phải lên núi xuống nông thôn đang khiến các bậc phụ huynh lo lắng.
Tất cả nam nữ chưa kết hôn, từ 16 tuổi trở lên và không có việc làm đều phải xuống nông thôn, làm cho nhiều ông bố bà mẹ đau đầu tìm cách lo liệu công việc hoặc sắp xếp hôn sự cho con cái.
Lâm Tương ngồi trong phòng khách, nhấm nháp bánh trứng vừa tìm được, nghe thấy mấy bà hàng xóm ngồi bên ngoài tụ tập bàn chuyện chính sách mới, câu nào cũng là lo lắng cho con cái đi xuống nông thôn, tính toán xem phải làm sao để có được việc làm hay nhanh chóng thu xếp hôn sự. Cô không khỏi cảm thán nhìn cha mẹ người ta rồi nhìn lại cha mẹ nhà họ Lâm, sự khác biệt thật quá lớn.
Bánh ngọt thập niên 70 hiếm có, giá trị như vàng, mùi vị và kết cấu chẳng thể so được với những loại bánh ngọt tinh xảo đời sau, nhưng cũng còn hơn không. Dù sao thời này thiếu ăn thiếu mặc, có chút đồ ngọt để ăn đã là tốt lắm rồi.
Đúng vậy, Lâm Tương ngồi trong phòng khách nhà họ Lâm, thuộc khu tập thể nhà máy cán thép, là người xuyên không đến.
Lâm Tương thế kỷ 21 là một cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong trại trẻ mồ côi, học hành đến tốt nghiệp đại học, sau đó lại cặm cụi làm việc nhiều năm, ban ngày đi làm, thời gian rảnh còn làm một blogger ẩm thực, chỉnh sửa video kiếm thêm thu nhập, cứ thế dành dụm được một khoản tiền mua nhà.
Cô từ bỏ công việc ở thành phố lớn, về Hải Thành nơi núi liền biển mua nhà dưỡng già, chuẩn bị sống một cuộc sống “nghỉ hưu” an nhàn thư thái.
Từ nhỏ không có nhà, Lâm Tương thích biển cả và luôn khao khát có một căn nhà rộng của riêng mình, không phải chen chúc trong ký túc xá tập thể của trại trẻ mồ côi.
Căn nhà cô mua là căn hộ ven biển cách bờ biển vài cây số, chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy trời xanh biển biếc. Thế nhưng nhà mới vừa hoàn thiện, còn chưa kịp vào ở, cô đã đột tử, xuyên thành nữ phụ pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết niên đại.
Nhưng cuốn tiểu thuyết này cô chưa từng đọc kỹ, chỉ nghe bạn kể bên trong có một nhân vật nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ với mình, vô cùng đáng thương, tình tiết liên quan đến cô không nhiều, cô cũng chỉ thoáng nhìn qua đoạn cốt truyện có liên quan đến nguyên chủ.
Cha ruột của nguyên chủ, Lâm Quang Minh, vốn là người làm công cho địa chủ. Trong cải cách ruộng đất năm 1952, ông tích cực tham gia đánh đổ địa chủ, từ đó dựng nghiệp, tích cóp được chút vốn liếng rồi vào thành phố tìm việc, trở thành thợ học việc ở nhà máy cán thép, sau đó lấy vợ sinh con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.