[70] Con Gái Nhỏ Xúi Giục Mẹ Ly Hôn Với Ba Quân Nhân Hằng Ngày
Chương 2: Tùy Quân (2)
Hòa Độ
03/06/2024
Sau khi mẹ mất, bố cô lại kết hôn với một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ này trở thành mẹ kế của cô, còn dẫn theo hai đứa con khác.
Mẹ kế đối xử với họ rất tốt trước mặt người ngoài nhưng sau lưng lại đối xử với cô và anh trai rất tệ.
Cuối cùng có một ngày, cô và anh trai bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, lang thang đầu đường xó chợ sống rất khổ sở.
Trong mơ còn kể rất nhiều thứ khác nhưng Triệu Tuệ Tuệ bốn tuổi rưỡi hiện tại vẫn chưa hiểu lắm.
Bây giờ cô bé vừa sợ vừa tức giận, cô bé không muốn mất mẹ, cũng không muốn giống như trong mơ mình nhìn thấy, vừa lạnh vừa đói, còn mắc bệnh rất nặng...
"Mẹ ơi, chúng ta, đừng đi tìm bố nữa!" Triệu Tuệ Tuệ vòng hai tay nhỏ ôm lấy cổ Phùng Hà, buồn bã nói.
Phùng Hà đang vỗ lưng cô bé khựng lại, thấy cô bé không khóc nữa, liền dùng tay lau nước mắt trên mặt cô bé, có chút buồn cười nói:
"Sao lại không muốn đi tìm bố nữa, mấy hôm trước không phải còn đòi gặp bố sao?"
Đó là vì mẹ đi rồi sẽ nhanh chóng chết, sau đó bố và mẹ kế sẽ bắt nạt cô bé và anh trai!
Triệu Tuệ Tuệ muốn nói ra chuyện trong mơ nhưng miệng há hốc mãi mà không phát ra được âm thanh.
"Bố xấu, không cần bố, chúng ta về nhà!" Triệu Tuệ Tuệ nín nhịn mãi, cuối cùng cũng thốt ra được mấy chữ.
Nhưng Phùng Hà nghe lời trẻ con của cô bé, chỉ nghĩ cô bé ngồi xe lâu nên nổi cáu.
Đặt Triệu Tuệ Tuệ xuống, Phùng Hà dùng khăn thấm nước, cẩn thận lau mặt và tay cho Triệu Tuệ Tuệ, dỗ dành cô bé: "Ngoan nào, ngày mai chúng ta sẽ đến nơi rồi. Nếu bố xấu, mẹ sẽ thay con mắng bố nhé?"
Triệu Tuệ Tuệ nghe xong chu môi, cô bé biết, mẹ căn bản không tin cô bé!
Lúc được bế trở về, cả người Triệu Tuệ Tuệ ủ rũ.
Triệu Cảnh Trình nghiêng đầu nhìn em gái được mẹ đặt ngồi cạnh mình, nghĩ ngợi một lúc rồi lấy một viên kẹo từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Triệu Tuệ Tuệ: "Em gái, kẹo cho em ăn!"
Triệu Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm viên kẹo sữa trắng to trong lòng bàn tay Triệu Cảnh Trình, nuốt nước bọt.
Để tránh hai đứa trẻ ăn quá nhiều kẹo sâu răng, Phùng Hà mỗi ngày chỉ cho cô bé và Triệu Cảnh Trình mỗi đứa một viên kẹo, ăn hết là không còn nữa.
Kẹo của Triệu Tuệ Tuệ vừa nhận được là ăn luôn.
Nhưng Triệu Cảnh Trình thì khác, đôi khi sẽ để dành kẹo của mình cho Triệu Tuệ Tuệ ăn.
Theo như trước đây, Triệu Tuệ Tuệ chắc chắn sẽ vui vẻ nhận lấy, sau đó ăn luôn.
Người phụ nữ này trở thành mẹ kế của cô, còn dẫn theo hai đứa con khác.
Mẹ kế đối xử với họ rất tốt trước mặt người ngoài nhưng sau lưng lại đối xử với cô và anh trai rất tệ.
Cuối cùng có một ngày, cô và anh trai bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, lang thang đầu đường xó chợ sống rất khổ sở.
Trong mơ còn kể rất nhiều thứ khác nhưng Triệu Tuệ Tuệ bốn tuổi rưỡi hiện tại vẫn chưa hiểu lắm.
Bây giờ cô bé vừa sợ vừa tức giận, cô bé không muốn mất mẹ, cũng không muốn giống như trong mơ mình nhìn thấy, vừa lạnh vừa đói, còn mắc bệnh rất nặng...
"Mẹ ơi, chúng ta, đừng đi tìm bố nữa!" Triệu Tuệ Tuệ vòng hai tay nhỏ ôm lấy cổ Phùng Hà, buồn bã nói.
Phùng Hà đang vỗ lưng cô bé khựng lại, thấy cô bé không khóc nữa, liền dùng tay lau nước mắt trên mặt cô bé, có chút buồn cười nói:
"Sao lại không muốn đi tìm bố nữa, mấy hôm trước không phải còn đòi gặp bố sao?"
Đó là vì mẹ đi rồi sẽ nhanh chóng chết, sau đó bố và mẹ kế sẽ bắt nạt cô bé và anh trai!
Triệu Tuệ Tuệ muốn nói ra chuyện trong mơ nhưng miệng há hốc mãi mà không phát ra được âm thanh.
"Bố xấu, không cần bố, chúng ta về nhà!" Triệu Tuệ Tuệ nín nhịn mãi, cuối cùng cũng thốt ra được mấy chữ.
Nhưng Phùng Hà nghe lời trẻ con của cô bé, chỉ nghĩ cô bé ngồi xe lâu nên nổi cáu.
Đặt Triệu Tuệ Tuệ xuống, Phùng Hà dùng khăn thấm nước, cẩn thận lau mặt và tay cho Triệu Tuệ Tuệ, dỗ dành cô bé: "Ngoan nào, ngày mai chúng ta sẽ đến nơi rồi. Nếu bố xấu, mẹ sẽ thay con mắng bố nhé?"
Triệu Tuệ Tuệ nghe xong chu môi, cô bé biết, mẹ căn bản không tin cô bé!
Lúc được bế trở về, cả người Triệu Tuệ Tuệ ủ rũ.
Triệu Cảnh Trình nghiêng đầu nhìn em gái được mẹ đặt ngồi cạnh mình, nghĩ ngợi một lúc rồi lấy một viên kẹo từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Triệu Tuệ Tuệ: "Em gái, kẹo cho em ăn!"
Triệu Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm viên kẹo sữa trắng to trong lòng bàn tay Triệu Cảnh Trình, nuốt nước bọt.
Để tránh hai đứa trẻ ăn quá nhiều kẹo sâu răng, Phùng Hà mỗi ngày chỉ cho cô bé và Triệu Cảnh Trình mỗi đứa một viên kẹo, ăn hết là không còn nữa.
Kẹo của Triệu Tuệ Tuệ vừa nhận được là ăn luôn.
Nhưng Triệu Cảnh Trình thì khác, đôi khi sẽ để dành kẹo của mình cho Triệu Tuệ Tuệ ăn.
Theo như trước đây, Triệu Tuệ Tuệ chắc chắn sẽ vui vẻ nhận lấy, sau đó ăn luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.