[70] Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 41:
Cơ Giáp Muội Chỉ
20/05/2024
Noãn Noãn ung dung ngồi một bên, dùng đũa gắp miếng thịt thỏ nhiều thịt nhất bỏ vào bát Ôn Thu Vũ:
"Mẹ, ăn nhanh đi, nguội thì không ngon mất.”
Hôm nay hiếm lắm mới được ăn một bữa cơm gạo tẻ lần đầu tiên khi Noãn Noãn xuyên sách.
Ở kiếp trước, ký ức gần nhất về việc ăn cơm gạo tẻ cũng đã rất lâu rồi, lâu đến mức phải vắt óc mới có thể mơ hồ nhớ lại được một vài đoạn.
Ôn Thu Vũ 'bốp' một cái đặt bát lớn xuống, tức đến nghẹn ngực, môi run rẩy, nhìn Ôn Lương, sắp thốt ra những lời nói tổn thương nhưng đã bị con gái cắt ngang.
"Ui!"
"Sao thế, sao thế?"
Ôn Thu Vũ nghe thấy tiếng kêu đau của con gái, lập tức quên hết mọi tức giận, vội vàng lại gần, nâng khuôn mặt nhỏ méo xệch của con gái bằng hai tay.
Noãn Noãn chớp chớp đôi mắt to, hốc mắt đỏ hoe, mơ hồ chứa đựng một ít nước mắt:
"Con ăn nhanh quá, xương đâm vào lợi rồi.”
Lợi tức là nướu, chỉ là ở đây không có thuật ngữ như vậy.
"Cái gì, để mẹ xem!"
Noãn Noãn há miệng, Ôn Thu Vũ không hề chê bai mà đưa ngón trỏ vào móc miếng thịt thỏ dính nước bọt trong miệng cô ra.
Không cần nhìn vào khoang miệng, chỉ cần nhìn vào xương nhỏ của miếng thịt thỏ cũng có thể thấy khá nhiều vết máu.
Nhìn lại khoang miệng há to của cô bé, quả nhiên chảy khá nhiều máu.
Lúc đầu còn hơi nghi ngờ con gái đang diễn trò, để Ôn Noãn đó chuyển sự chú ý của mình đi, Ôn Thu Vũ lúc này không nghi ngờ gì nữa, bế thốc Noãn Noãn chạy đến bên miệng giếng trong sân, múc nước trong thùng nước bên giếng cho cô bé súc miệng.
Nước giếng đã bị nắng gắt chiếu cả buổi sáng nên đã trở nên ấm áp, nó không làm răng cô tê cứng vào buổi sáng nhưng cũng không cầm máu được.
Có thể nói Ôn Thu Vũ rất cưng chiều Noãn Noãn, thấy cô bé cứ nhổ ra nước có máu, đau lòng đến nỗi hận không thể thay thế, vừa lo lắng vừa tức giận:
"Con nói xem con vội cái gì, có ai giành đồ ăn với con đâu, ghét ghê, muốn làm mẹ đau lòng chết à!"
Vừa nói, bà vừa xách một thùng nước giếng lên vài ngụm nước lạnh xuống mới cầm được máu.
Ôn Lương bám vào cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía này.
Việc miệng chảy máu cũng đã xảy ra với cậu bé nhiều lần, vì bát của cậu bé có một vết sứt, đôi khi đói quá ăn vội, sẽ bị rách miệng.
Vì đã quen nên bản thân bị rách cũng không thấy sao.
Nhưng khi thấy miệng chị gái mình chảy máu, Ôn Lương cảm thấy da đầu tê dại, dường như bản thân cũng đau nướu theo.
Hành động tàn nhẫn của Noãn Noãn quả nhiên đã chuyển được sự chú ý của Ôn Thu Vũ, đến tối khi hai vợ chồng già nhà họ Ôn về ăn cơm, thấy Ôn Lương vẫn ngồi bên bàn ăn lúc này mới phản ứng lại.
Tuy nhiên, thời điểm trách mắng tốt nhất đã qua, buổi trưa mọi người đã cùng nhau ăn một bữa trên bàn ăn, lúc đó không nổi giận, đến tối mới nổi giận, nghĩ lại cũng chẳng còn hứng thú.
Hai vợ chồng già vốn định làm người hòa giải nhưng lại cứng đầu cảnh giác một lúc lâu, trên bàn ăn ngoài việc ăn cơm thì không có động tĩnh gì khác, lén liếc nhìn khuôn mặt con gái mình, ngoài việc sắc mặt hơi kém thì không có gì khác.
Ông nội Ôn nhìn về phía cháu gái, Noãn Noãn chớp mắt với ông nội, khi Ôn Thu Vũ nhìn sang thì vội cúi đầu, nghiêm túc gắp cho ông bà nội mỗi người một miếng thịt, không quên gắp cho Ôn Thu Vũ một miếng.
Ôn Thu Vũ hừ một tiếng không nói gì, coi như mặc định chấp nhận việc ăn cơm cùng của Ôn Lương.
"Mẹ, ăn nhanh đi, nguội thì không ngon mất.”
Hôm nay hiếm lắm mới được ăn một bữa cơm gạo tẻ lần đầu tiên khi Noãn Noãn xuyên sách.
Ở kiếp trước, ký ức gần nhất về việc ăn cơm gạo tẻ cũng đã rất lâu rồi, lâu đến mức phải vắt óc mới có thể mơ hồ nhớ lại được một vài đoạn.
Ôn Thu Vũ 'bốp' một cái đặt bát lớn xuống, tức đến nghẹn ngực, môi run rẩy, nhìn Ôn Lương, sắp thốt ra những lời nói tổn thương nhưng đã bị con gái cắt ngang.
"Ui!"
"Sao thế, sao thế?"
Ôn Thu Vũ nghe thấy tiếng kêu đau của con gái, lập tức quên hết mọi tức giận, vội vàng lại gần, nâng khuôn mặt nhỏ méo xệch của con gái bằng hai tay.
Noãn Noãn chớp chớp đôi mắt to, hốc mắt đỏ hoe, mơ hồ chứa đựng một ít nước mắt:
"Con ăn nhanh quá, xương đâm vào lợi rồi.”
Lợi tức là nướu, chỉ là ở đây không có thuật ngữ như vậy.
"Cái gì, để mẹ xem!"
Noãn Noãn há miệng, Ôn Thu Vũ không hề chê bai mà đưa ngón trỏ vào móc miếng thịt thỏ dính nước bọt trong miệng cô ra.
Không cần nhìn vào khoang miệng, chỉ cần nhìn vào xương nhỏ của miếng thịt thỏ cũng có thể thấy khá nhiều vết máu.
Nhìn lại khoang miệng há to của cô bé, quả nhiên chảy khá nhiều máu.
Lúc đầu còn hơi nghi ngờ con gái đang diễn trò, để Ôn Noãn đó chuyển sự chú ý của mình đi, Ôn Thu Vũ lúc này không nghi ngờ gì nữa, bế thốc Noãn Noãn chạy đến bên miệng giếng trong sân, múc nước trong thùng nước bên giếng cho cô bé súc miệng.
Nước giếng đã bị nắng gắt chiếu cả buổi sáng nên đã trở nên ấm áp, nó không làm răng cô tê cứng vào buổi sáng nhưng cũng không cầm máu được.
Có thể nói Ôn Thu Vũ rất cưng chiều Noãn Noãn, thấy cô bé cứ nhổ ra nước có máu, đau lòng đến nỗi hận không thể thay thế, vừa lo lắng vừa tức giận:
"Con nói xem con vội cái gì, có ai giành đồ ăn với con đâu, ghét ghê, muốn làm mẹ đau lòng chết à!"
Vừa nói, bà vừa xách một thùng nước giếng lên vài ngụm nước lạnh xuống mới cầm được máu.
Ôn Lương bám vào cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía này.
Việc miệng chảy máu cũng đã xảy ra với cậu bé nhiều lần, vì bát của cậu bé có một vết sứt, đôi khi đói quá ăn vội, sẽ bị rách miệng.
Vì đã quen nên bản thân bị rách cũng không thấy sao.
Nhưng khi thấy miệng chị gái mình chảy máu, Ôn Lương cảm thấy da đầu tê dại, dường như bản thân cũng đau nướu theo.
Hành động tàn nhẫn của Noãn Noãn quả nhiên đã chuyển được sự chú ý của Ôn Thu Vũ, đến tối khi hai vợ chồng già nhà họ Ôn về ăn cơm, thấy Ôn Lương vẫn ngồi bên bàn ăn lúc này mới phản ứng lại.
Tuy nhiên, thời điểm trách mắng tốt nhất đã qua, buổi trưa mọi người đã cùng nhau ăn một bữa trên bàn ăn, lúc đó không nổi giận, đến tối mới nổi giận, nghĩ lại cũng chẳng còn hứng thú.
Hai vợ chồng già vốn định làm người hòa giải nhưng lại cứng đầu cảnh giác một lúc lâu, trên bàn ăn ngoài việc ăn cơm thì không có động tĩnh gì khác, lén liếc nhìn khuôn mặt con gái mình, ngoài việc sắc mặt hơi kém thì không có gì khác.
Ông nội Ôn nhìn về phía cháu gái, Noãn Noãn chớp mắt với ông nội, khi Ôn Thu Vũ nhìn sang thì vội cúi đầu, nghiêm túc gắp cho ông bà nội mỗi người một miếng thịt, không quên gắp cho Ôn Thu Vũ một miếng.
Ôn Thu Vũ hừ một tiếng không nói gì, coi như mặc định chấp nhận việc ăn cơm cùng của Ôn Lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.