[70] Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 8:
Cơ Giáp Muội Chỉ
20/05/2024
Khi đối mặt với nam chính là kẻ cướp, mẹ của nữ chính nghe tin nam chính là kẻ cướp đã giết người, tưởng tượng rất lợi hại, sợ hãi vô cùng, không chỉ tránh xa mà còn dặn dò gia đình không nên tiếp xúc nữa.
Đối mặt với cha mẹ thì hiếu thuận nũng nịu, đối mặt với con gái thì dịu dàng bao dung, còn với Ôn Lương thì lập tức như biến thành một người khác, mặt mày méo mó, đánh mắng ngược đãi, chửi rủa cay nghiệt khiến người ta nhìn thấy mà sợ.
Tất cả những thay đổi này, hẳn là sau khi mẹ của nữ chính sinh đứa con thứ hai, chắc là trầm cảm sau khi sinh, thời đại này rất ít người hiểu về điều này, không hiểu, cũng không thể điều trị đúng cách, dự đoán các triệu chứng ngày càng nghiêm trọng, khiến mẹ của nữ chính trở nên biến thái về nhân cách.
Có lúc tuyệt vọng khóc lóc, có lúc dễ nổi nóng dễ cáu kỉnh.
Có lúc nửa đêm quát lớn, làm phiền hàng xóm không yên, gà chó sủa vang.
Có lúc không nói một lời, trốn trong góc ôm Ôn Lương trong lòng, ánh mắt buồn bã.
Nguyên chủ đã nhiều lần nhìn thấy mẹ của nữ chính đặt tay lên cổ yếu ớt của em trai, mặc dù không hiểu bà ấy muốn làm gì nhưng nghe thấy em trai khóc, nhìn thấy trên cổ non nớt của em trai xuất hiện vết đỏ thì lập tức gào khóc, gọi bà Ôn và ông Ôn đến.
Trong gia đình này, ngoài nguyên chủ đối xử với Ôn Lương khá tốt thì người có thể coi là thái độ tạm ổn hẳn là ông Ôn.
Ông ấy căm hận người con rể trước xong ghét lây sang con, cũng rất không thích đứa cháu trai này nhưng ông áy không thể đánh mắng một đứa trẻ sơ sinh, nhìn thấy con gái mình như vậy, vợ mình lại cực kỳ ghét Ôn Lương, liền đề nghị đưa Ôn Lương đi cho người khác nuôi.
Là Ôn Noãn nghe xong, liền ôm Ôn Lương khóc khóc đòi em trai, không cho đi, lúc đó mới khiến Ôn Lương còn nhỏ được ở lại nhà.
Bây giờ nghĩ lại, may mà không đưa đi, nhà mà Ôn Lương sắp được đưa đến sau nhiều năm kết hôn vẫn không sinh được con, sau đó nhặt một đứa con trai để nối dõi tông đường. Năm sau lại sinh được một đứa con trai mập mạp, bây giờ đứa trẻ đó còn thảm hơn cả tình trạng hiện tại của Ôn Lương, bị ném vào chuồng lợn, bốn mùa đều ngủ cùng lợn, còn phải làm việc nhà cho gia đình, không đánh đập thì chửi mắng.
Ôn Lương ở nhà cũng bị đánh mắng nhưng ít nhất không giống như đứa trẻ đó, bị đánh đến chết.
Bầu không khí trong làng còn khá tốt nhưng mọi người đều không thích quản chuyện bao đồng, sợ rước họa vào thân, chỉ khi gia đình đó quá đáng thì mới ngăn cản tránh xảy ra án mạng.
Trong nguyên tác có đề cập đến, đứa trẻ đó bị làm cho phát điên, vào một buổi tối nấu cơm đã trộn nước nấm độc vào, đầu độc cả nhà năm người ngã quỵ dưới đất, đóng cửa sổ, đốt một ngọn lửa thiêu sống cả nhà già trẻ còn sống.
Tuy nhiên trong nguyên tác, Ôn Lương lớn lên trong bầu không khí gia đình như vậy cũng không tốt lắm, mặc dù không chết người nhưng mẹ của nữ chính là một người tâm thần phân liệt, con trai lớn lên cũng là một kẻ biến thái phản xã hội, cuối cùng bị bắn chết.
"Ôn Noãn, mẹ mua cho con nửa cân bánh nướng, để ở chỗ bà, thịt kho tàu còn phải đợi một lúc nữa, con cứ ăn tạm một miếng bánh nướng cho đỡ đói.”
"Yêu mẹ quá!"
Ôn Noãn học theo giọng điệu nũng nịu của nguyên chủ, sau đó nhìn đứa trẻ một cái, chậm chạp rời khỏi bếp.
Đối mặt với cha mẹ thì hiếu thuận nũng nịu, đối mặt với con gái thì dịu dàng bao dung, còn với Ôn Lương thì lập tức như biến thành một người khác, mặt mày méo mó, đánh mắng ngược đãi, chửi rủa cay nghiệt khiến người ta nhìn thấy mà sợ.
Tất cả những thay đổi này, hẳn là sau khi mẹ của nữ chính sinh đứa con thứ hai, chắc là trầm cảm sau khi sinh, thời đại này rất ít người hiểu về điều này, không hiểu, cũng không thể điều trị đúng cách, dự đoán các triệu chứng ngày càng nghiêm trọng, khiến mẹ của nữ chính trở nên biến thái về nhân cách.
Có lúc tuyệt vọng khóc lóc, có lúc dễ nổi nóng dễ cáu kỉnh.
Có lúc nửa đêm quát lớn, làm phiền hàng xóm không yên, gà chó sủa vang.
Có lúc không nói một lời, trốn trong góc ôm Ôn Lương trong lòng, ánh mắt buồn bã.
Nguyên chủ đã nhiều lần nhìn thấy mẹ của nữ chính đặt tay lên cổ yếu ớt của em trai, mặc dù không hiểu bà ấy muốn làm gì nhưng nghe thấy em trai khóc, nhìn thấy trên cổ non nớt của em trai xuất hiện vết đỏ thì lập tức gào khóc, gọi bà Ôn và ông Ôn đến.
Trong gia đình này, ngoài nguyên chủ đối xử với Ôn Lương khá tốt thì người có thể coi là thái độ tạm ổn hẳn là ông Ôn.
Ông ấy căm hận người con rể trước xong ghét lây sang con, cũng rất không thích đứa cháu trai này nhưng ông áy không thể đánh mắng một đứa trẻ sơ sinh, nhìn thấy con gái mình như vậy, vợ mình lại cực kỳ ghét Ôn Lương, liền đề nghị đưa Ôn Lương đi cho người khác nuôi.
Là Ôn Noãn nghe xong, liền ôm Ôn Lương khóc khóc đòi em trai, không cho đi, lúc đó mới khiến Ôn Lương còn nhỏ được ở lại nhà.
Bây giờ nghĩ lại, may mà không đưa đi, nhà mà Ôn Lương sắp được đưa đến sau nhiều năm kết hôn vẫn không sinh được con, sau đó nhặt một đứa con trai để nối dõi tông đường. Năm sau lại sinh được một đứa con trai mập mạp, bây giờ đứa trẻ đó còn thảm hơn cả tình trạng hiện tại của Ôn Lương, bị ném vào chuồng lợn, bốn mùa đều ngủ cùng lợn, còn phải làm việc nhà cho gia đình, không đánh đập thì chửi mắng.
Ôn Lương ở nhà cũng bị đánh mắng nhưng ít nhất không giống như đứa trẻ đó, bị đánh đến chết.
Bầu không khí trong làng còn khá tốt nhưng mọi người đều không thích quản chuyện bao đồng, sợ rước họa vào thân, chỉ khi gia đình đó quá đáng thì mới ngăn cản tránh xảy ra án mạng.
Trong nguyên tác có đề cập đến, đứa trẻ đó bị làm cho phát điên, vào một buổi tối nấu cơm đã trộn nước nấm độc vào, đầu độc cả nhà năm người ngã quỵ dưới đất, đóng cửa sổ, đốt một ngọn lửa thiêu sống cả nhà già trẻ còn sống.
Tuy nhiên trong nguyên tác, Ôn Lương lớn lên trong bầu không khí gia đình như vậy cũng không tốt lắm, mặc dù không chết người nhưng mẹ của nữ chính là một người tâm thần phân liệt, con trai lớn lên cũng là một kẻ biến thái phản xã hội, cuối cùng bị bắn chết.
"Ôn Noãn, mẹ mua cho con nửa cân bánh nướng, để ở chỗ bà, thịt kho tàu còn phải đợi một lúc nữa, con cứ ăn tạm một miếng bánh nướng cho đỡ đói.”
"Yêu mẹ quá!"
Ôn Noãn học theo giọng điệu nũng nịu của nguyên chủ, sau đó nhìn đứa trẻ một cái, chậm chạp rời khỏi bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.