70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 14:
Thu Thủy Doanh Doanh
05/11/2024
Dưới cái nắng như thiêu như đốt, cô ta cảm thấy mặt mình nóng rát.
Nhìn lại Tống Sơ Noãn đội nón lá của cô ta đang nhàn nhã ngồi chơi.
Cô ta thực sự không chịu được cái nắng nữa đành tức tối bỏ đi.
Phong Bắc Nghiên nhìn lên mặt trời trên đỉnh đầu, khuôn mặt vợ anh dù có nón lá che chắn nhưng vẫn ửng đỏ.
Dù mặt đã được che rồi, nhưng người vẫn bị nắng chiếu vào.
“Vợ, ngoài ruộng nóng quá, hay là em về nhà đi."
Ban đầu Tống Sơ Noãn đến để gọi con, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
“Được. À, đúng rồi, mẹ với Đại Bảo và Nhị Bảo đâu, em đưa bọn nhỏ về nhà luôn.”
Phong Bắc Nghiên rất vui vì cô quan tâm đến con cái như vậy, anh chỉ về một hướng: “Mẹ với bọn nhỏ ở đằng kia kìa."
Tống Sơ Noãn nhìn theo hướng anh chỉ, quả nhiên nhìn thấy những người khác trong nhà họ Phong, còn có hai đứa nhỏ, cô vội vàng đi tới.
Phong Bắc Nghiên nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng thầm thất thần.
Vợ anh tốt như vậy, hy vọng cô ấy sẽ không thay đổi nữa.
Đại Bảo và Nhị Bảo đang chơi dưới gốc cây dương đầu ruộng, nhìn thấy cô từ xa liền vui vẻ vẫy vẫy tay với cô.
“Mẹ ơi, chúng con đây nè, ở đây nè mẹ ơi.”
Cả hai đứa nhóc đồng loạt chạy về phía Tống Sơ Noãn bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, cùng nhau nắm lấy tay cô.
Đại Bảo hỏi: “Sao mẹ lại ra ruộng ạ?”
“Ngoài ruộng nóng lắm, mẹ ra gọi hai đứa về nhà đây.”
Nhị Bảo tròn mắt nhìn Tống Sơ Noãn nắm chặt tay cô: “Mẹ thật tốt với chúng con.”
Tống Sơ Noãn xoa đầu cậu bé, sau đó đi đến chào hỏi mẹ Phong: “Mẹ, ngoài ruộng nóng quá, con đưa Đại Bảo và Nhị Bảo về nhà trước.”
Mẹ Phong đương nhiên vui vẻ đồng ý: “Ừ, vậy các con về nhà đi.”
Nếu không phải sợ Tống Sơ Noãn không chịu trông Đại Bảo và Nhị Bảo thì bà cũng sẽ không đưa chúng ra ruộng.
Nhìn Tống Sơ Noãn đưa Đại Bảo và Nhị Bảo về nhà, Lưu Mẫn Lệ ở phía đối diện bĩu môi bất mãn: “Kiểu cách, ngày nào cũng không đi làm, ra ruộng một lát đã về rồi chẳng chịu làm việc gì cả sao.”
Nghe thấy vậy, Phong Bắc Hà liếc cô ta một cái.
“Người ta không ăn của nhà cô cũng không uống của nhà cô, không làm việc cũng không liên lụy gì đến cô, cô lo nhiều như vậy làm gì? Lo làm tốt việc của mình đi.”
Lưu Mẫn Lệ bĩu môi: “Có bản lĩnh thì anh cũng kiếm tiền giỏi như em trai của anh đi. Lấy anh bao nhiêu năm nay, tiền thì không tiêu được bao nhiêu mà con trai cũng không cho tôi được đứa nào.”
Cùng là con dâu nhà họ Phong, Tống Sơ Noãn muốn gì được nấy bảo sao cô ta không ghen tị cho được.
Phong Bắc Hà nói: “Cô đừng có so sánh với vợ chồng thằng ba nữa. Cô nhìn anh cả và chị dâu ấy, họ cũng không có con trai vẫn luôn làm ruộng đấy thôi, chẳng phải vẫn sống tốt đấy sao, vợ chồng người ta còn chưa từng cãi nhau, ai như cô suốt ngày chuyện bé xé to. Tôi thấy là do nhân phẩm của cô có vấn đề đấy, nhìn ai cũng chướng mắt.”
Nhìn lại Tống Sơ Noãn đội nón lá của cô ta đang nhàn nhã ngồi chơi.
Cô ta thực sự không chịu được cái nắng nữa đành tức tối bỏ đi.
Phong Bắc Nghiên nhìn lên mặt trời trên đỉnh đầu, khuôn mặt vợ anh dù có nón lá che chắn nhưng vẫn ửng đỏ.
Dù mặt đã được che rồi, nhưng người vẫn bị nắng chiếu vào.
“Vợ, ngoài ruộng nóng quá, hay là em về nhà đi."
Ban đầu Tống Sơ Noãn đến để gọi con, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
“Được. À, đúng rồi, mẹ với Đại Bảo và Nhị Bảo đâu, em đưa bọn nhỏ về nhà luôn.”
Phong Bắc Nghiên rất vui vì cô quan tâm đến con cái như vậy, anh chỉ về một hướng: “Mẹ với bọn nhỏ ở đằng kia kìa."
Tống Sơ Noãn nhìn theo hướng anh chỉ, quả nhiên nhìn thấy những người khác trong nhà họ Phong, còn có hai đứa nhỏ, cô vội vàng đi tới.
Phong Bắc Nghiên nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng thầm thất thần.
Vợ anh tốt như vậy, hy vọng cô ấy sẽ không thay đổi nữa.
Đại Bảo và Nhị Bảo đang chơi dưới gốc cây dương đầu ruộng, nhìn thấy cô từ xa liền vui vẻ vẫy vẫy tay với cô.
“Mẹ ơi, chúng con đây nè, ở đây nè mẹ ơi.”
Cả hai đứa nhóc đồng loạt chạy về phía Tống Sơ Noãn bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, cùng nhau nắm lấy tay cô.
Đại Bảo hỏi: “Sao mẹ lại ra ruộng ạ?”
“Ngoài ruộng nóng lắm, mẹ ra gọi hai đứa về nhà đây.”
Nhị Bảo tròn mắt nhìn Tống Sơ Noãn nắm chặt tay cô: “Mẹ thật tốt với chúng con.”
Tống Sơ Noãn xoa đầu cậu bé, sau đó đi đến chào hỏi mẹ Phong: “Mẹ, ngoài ruộng nóng quá, con đưa Đại Bảo và Nhị Bảo về nhà trước.”
Mẹ Phong đương nhiên vui vẻ đồng ý: “Ừ, vậy các con về nhà đi.”
Nếu không phải sợ Tống Sơ Noãn không chịu trông Đại Bảo và Nhị Bảo thì bà cũng sẽ không đưa chúng ra ruộng.
Nhìn Tống Sơ Noãn đưa Đại Bảo và Nhị Bảo về nhà, Lưu Mẫn Lệ ở phía đối diện bĩu môi bất mãn: “Kiểu cách, ngày nào cũng không đi làm, ra ruộng một lát đã về rồi chẳng chịu làm việc gì cả sao.”
Nghe thấy vậy, Phong Bắc Hà liếc cô ta một cái.
“Người ta không ăn của nhà cô cũng không uống của nhà cô, không làm việc cũng không liên lụy gì đến cô, cô lo nhiều như vậy làm gì? Lo làm tốt việc của mình đi.”
Lưu Mẫn Lệ bĩu môi: “Có bản lĩnh thì anh cũng kiếm tiền giỏi như em trai của anh đi. Lấy anh bao nhiêu năm nay, tiền thì không tiêu được bao nhiêu mà con trai cũng không cho tôi được đứa nào.”
Cùng là con dâu nhà họ Phong, Tống Sơ Noãn muốn gì được nấy bảo sao cô ta không ghen tị cho được.
Phong Bắc Hà nói: “Cô đừng có so sánh với vợ chồng thằng ba nữa. Cô nhìn anh cả và chị dâu ấy, họ cũng không có con trai vẫn luôn làm ruộng đấy thôi, chẳng phải vẫn sống tốt đấy sao, vợ chồng người ta còn chưa từng cãi nhau, ai như cô suốt ngày chuyện bé xé to. Tôi thấy là do nhân phẩm của cô có vấn đề đấy, nhìn ai cũng chướng mắt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.