70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 26:
Thu Thủy Doanh Doanh
05/11/2024
Bà ta lấy uy thế của bậc trưởng bối nói: "Noãn Noãn, dù sao Phấn Phấn cũng là em họ của cháu, đều là người một nhà họ Tống, người một nhà cần gì phải làm khó nhau? Nể mặt bác cả và bác trai cháu, để Phấn Phấn xin lỗi cháu một tiếng, chuyện bồi thường coi như bỏ đi."
Tống Sơ Noãn chỉ thấy buồn cười, bà già này thật biết nhìn mặt đặt tên.
Cô mỉm cười nói: "Bà nội, bà vẫn luôn nói sai đấy ạ, bà đừng có nói người một nhà nữa, nhà cháu với nhà bà từ lâu đã không còn là người một nhà rồi. Năm đó lúc bà ép ba cháu viết giấy từ con thì hai nhà chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Lúc đó đại đội trưởng cũng có mặt, rất nhiều người đều chứng kiến."
Bà nội Tống nghẹn một hơi, con bé chết tiệt này thật láo toét: "Cho dù chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ nhưng dù sao huyết thống vẫn còn đó, cháu không thể không chút tình nghĩa nào."
Tống Sơ Noãn biết ngay bà già này sẽ lằng nhằng: "Tình nghĩa? Năm đó các người thấy nhà tôi sa sút, sợ bị liên lụy, lúc đoạn tuyệt quan hệ với nhà tôi có nói nửa lời tình nghĩa nào không? Lúc bà dẫn Tống Phấn Phấn đến tìm tôi đòi bồi thường cũng chẳng nói gì đến tình nghĩa. Vậy nên, tôi cũng sẽ không nói đến tình nghĩa với các người, phải bồi thường thế nào thì bồi thường."
Bà nội Tống trừng mắt nhìn Tống Phấn Phấn, đợi về nhà nhất định phải dạy dỗ con nhỏ khốn nạn gây họa này một trận.
Đại đội trưởng lại nhấn mạnh chuyện bồi thường với bà ta một lần nữa.
"Yêu cầu trong vòng ba ngày các người phải bồi thường đầy đủ, nếu không sẽ trừ vào công điểm của nhà các người để đưa cho đồng chí Tống Sơ Noãn. Được rồi, công việc đồng áng bây giờ bận rộn lắm, tạm thời thế đã, giải tán đi."
Bà nội Tống tức giận đến mức toàn thân run rẩy, Tống Cẩm Nguyệt dìu bà ta đi ra ngoài trước, Tống Phấn Phấn muốn đuổi theo bọn họ, lại sợ bị mắng nên cuối cùng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đuổi theo.
Hộ khẩu của cô ta ở nhà họ Tống, quan hệ lương thực cũng ở nhà họ Tống, muốn ăn cơm sống qua ngày thì phải bám víu vào nhà họ Tống.
Thế nhưng trong lòng cô ta rất không cam tâm, cô ta và Tống Sơ Noãn đều rơi xuống nước, vậy mà cô ta lại phải bồi thường cho Tống Sơ Noãn.
Cô ta mất đồ, Tống Sơ Noãn được đồ.
Biết thế này chi bằng ngay từ đầu ngoan ngoãn một chút không đi trêu chọc Tống Sơ Noãn.
Sau khi mọi người giải tán, Thường Ngọc Như lại vào bếp nấu cơm, Lưu Mẫn Lệ cùng lúc đó cũng từ nhà mẹ đẻ về.
Vừa nãy cô ta vẫn luôn đứng ngoài xem náo nhiệt chỉ mong Tống Sơ Noãn bị bẽ mặt, bị gán cho tội danh đá người ta xuống sông, nhà họ Phong sợ mất mặt sẽ bỏ rơi cô, không ngờ không những cô bình an vô sự mà còn được bồi thường.
Hừ, Tống Sơ Noãn đã phân gia với bọn họ rồi, cho dù được bồi thường cũng sẽ không chia cho bọn họ một chút nào.
Tống Sơ Noãn chỉ thấy buồn cười, bà già này thật biết nhìn mặt đặt tên.
Cô mỉm cười nói: "Bà nội, bà vẫn luôn nói sai đấy ạ, bà đừng có nói người một nhà nữa, nhà cháu với nhà bà từ lâu đã không còn là người một nhà rồi. Năm đó lúc bà ép ba cháu viết giấy từ con thì hai nhà chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Lúc đó đại đội trưởng cũng có mặt, rất nhiều người đều chứng kiến."
Bà nội Tống nghẹn một hơi, con bé chết tiệt này thật láo toét: "Cho dù chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ nhưng dù sao huyết thống vẫn còn đó, cháu không thể không chút tình nghĩa nào."
Tống Sơ Noãn biết ngay bà già này sẽ lằng nhằng: "Tình nghĩa? Năm đó các người thấy nhà tôi sa sút, sợ bị liên lụy, lúc đoạn tuyệt quan hệ với nhà tôi có nói nửa lời tình nghĩa nào không? Lúc bà dẫn Tống Phấn Phấn đến tìm tôi đòi bồi thường cũng chẳng nói gì đến tình nghĩa. Vậy nên, tôi cũng sẽ không nói đến tình nghĩa với các người, phải bồi thường thế nào thì bồi thường."
Bà nội Tống trừng mắt nhìn Tống Phấn Phấn, đợi về nhà nhất định phải dạy dỗ con nhỏ khốn nạn gây họa này một trận.
Đại đội trưởng lại nhấn mạnh chuyện bồi thường với bà ta một lần nữa.
"Yêu cầu trong vòng ba ngày các người phải bồi thường đầy đủ, nếu không sẽ trừ vào công điểm của nhà các người để đưa cho đồng chí Tống Sơ Noãn. Được rồi, công việc đồng áng bây giờ bận rộn lắm, tạm thời thế đã, giải tán đi."
Bà nội Tống tức giận đến mức toàn thân run rẩy, Tống Cẩm Nguyệt dìu bà ta đi ra ngoài trước, Tống Phấn Phấn muốn đuổi theo bọn họ, lại sợ bị mắng nên cuối cùng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đuổi theo.
Hộ khẩu của cô ta ở nhà họ Tống, quan hệ lương thực cũng ở nhà họ Tống, muốn ăn cơm sống qua ngày thì phải bám víu vào nhà họ Tống.
Thế nhưng trong lòng cô ta rất không cam tâm, cô ta và Tống Sơ Noãn đều rơi xuống nước, vậy mà cô ta lại phải bồi thường cho Tống Sơ Noãn.
Cô ta mất đồ, Tống Sơ Noãn được đồ.
Biết thế này chi bằng ngay từ đầu ngoan ngoãn một chút không đi trêu chọc Tống Sơ Noãn.
Sau khi mọi người giải tán, Thường Ngọc Như lại vào bếp nấu cơm, Lưu Mẫn Lệ cùng lúc đó cũng từ nhà mẹ đẻ về.
Vừa nãy cô ta vẫn luôn đứng ngoài xem náo nhiệt chỉ mong Tống Sơ Noãn bị bẽ mặt, bị gán cho tội danh đá người ta xuống sông, nhà họ Phong sợ mất mặt sẽ bỏ rơi cô, không ngờ không những cô bình an vô sự mà còn được bồi thường.
Hừ, Tống Sơ Noãn đã phân gia với bọn họ rồi, cho dù được bồi thường cũng sẽ không chia cho bọn họ một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.