70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 29:
Thu Thủy Doanh Doanh
05/11/2024
“Được.”
Phong Bắc Nghiên đi nói với mẹ Phong một tiếng, sau đó quay trở lại tự mình nhóm lửa, bảo Đại Bảo đi chỗ khác chơi.
Phong Bắc Vũ đứng ở cửa phòng chính nhìn hai người đối diện ân ái như vậy không nhịn được mà tặc lưỡi.
“Hình như chị dâu thay đổi rồi, đối xử tốt với con cái hơn, nấu ăn ngon hơn trước kia nhiều. Quan trọng là đối xử với anh ba cũng khác rồi, lúc đầu là anh ba không muốn ở cùng chị ấy, đến ngủ cũng không vào phòng kia, sau đó anh ba về thì lại là chị ấy không cho anh ba vào cửa, anh ba phải ngủ cùng em biết bao nhiêu đêm rồi. Hôm nay tốt như vậy, còn để anh ba cùng ăn cơm với mình, rm thấy sau này chắc anh ba không cần ngủ cùng em trên một cái giường nữa rồi.”
Thường Ngọc Như nghe vậy cười nói: “Chú á, người ta tốt với vợ, được ngủ chung giường với vợ ai thèm chú nữa?”
Phong Bắc Vũ bĩu môi, Thường Ngọc Như lại nói: “Thế nhưng mà đợi chú cũng cưới vợ rồi sẽ có người cùng chú chung chăn chung gối thôi.”
Mẹ Phong nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ nói: “Bắc Vũ, hay là chúng ta chuẩn bị luôn đi, trước năm cưới mới Kiều Kiều về nhà.”
Phong Bắc Vũ nói: “Mẹ, hiện tại con không muốn cưới vợ, tuổi cô ấy cũng còn nhỏ, không vội.”
Mẹ Phong cười: “Vậy được rồi tùy hai đứa. Khi nào muốn cưới thì tìm người mai mối nói chuyện với nhà người ta, chúng ta còn phải chuẩn bị nữa.”
“Con biết rồi mẹ.”
“Thôi thôi, ăn cơm.”
Bởi vì đang là mùa vụ, mọi người đều phải làm việc nhiều hơn bình thường nên thức ăn trên bàn cũng phong phú hơn, chỉ là canh rau đặc hơn một chút, so với bánh rau thì bánh bao có lẽ ăn ngon hơn, dinh dưỡng cũng nhiều hơn.
Tống Sơ Noãn nấu mì xong, đi lấy bát thì mới phát hiện ở đây cô chỉ có một đôi bát đũa.
Phong Bắc Nghiên thường ngày không ở nhà, mấy lần về đều ăn cơm ở nhà chính, còn Đại Bảo và Nhị Bảo từ nhỏ đã được bà nội nuôi nấng, cũng ăn cơm cùng bà nội.
Nguyên chủ mặc dù có chồng có con nhưng vẫn luôn sống cuộc sống “độc thân”.
Đại Bảo và Nhị Bảo chủ động chạy vào bếp lớn lấy bát và đũa của mình ra, Tống Sơ Noãn múc cho mỗi đứa một bát, bảo chúng rửa tay rồi vào ăn cơm.
Góc Đông Nam của sân trồng hai cây táo, dưới bóng cây có bàn đá, bọn trẻ đều thích tụ tập ở đó ăn cơm.
Đại Bảo và Nhị Bảo thấy mấy chị đã ở đó rồi, cũng vội vàng bưng bát của mình đi tới.
Đại Bảo nói: “Chị ơi nhìn này, mẹ nấu mì cho chúng em nè.”
Tống Sơ Noãn lắc đầu, Đại Bảo đúng là thích khoe khoang.
Cô múc mì cho hai đứa nhỏ xong lại múc đầy một bát lớn đưa cho Phong Bắc Nghiên.
“Làm cả ngày trời rồi, anh mệt lắm, chắc cũng đói rồi, anh ăn trước đi.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và thân hình gầy gò của vợ, Phong Bắc Nghiên đẩy bát mì về phía cô: “Vất vả cho vợ rồi, em ăn trước đi, em ăn xong anh ăn sau.”
Phong Bắc Nghiên đi nói với mẹ Phong một tiếng, sau đó quay trở lại tự mình nhóm lửa, bảo Đại Bảo đi chỗ khác chơi.
Phong Bắc Vũ đứng ở cửa phòng chính nhìn hai người đối diện ân ái như vậy không nhịn được mà tặc lưỡi.
“Hình như chị dâu thay đổi rồi, đối xử tốt với con cái hơn, nấu ăn ngon hơn trước kia nhiều. Quan trọng là đối xử với anh ba cũng khác rồi, lúc đầu là anh ba không muốn ở cùng chị ấy, đến ngủ cũng không vào phòng kia, sau đó anh ba về thì lại là chị ấy không cho anh ba vào cửa, anh ba phải ngủ cùng em biết bao nhiêu đêm rồi. Hôm nay tốt như vậy, còn để anh ba cùng ăn cơm với mình, rm thấy sau này chắc anh ba không cần ngủ cùng em trên một cái giường nữa rồi.”
Thường Ngọc Như nghe vậy cười nói: “Chú á, người ta tốt với vợ, được ngủ chung giường với vợ ai thèm chú nữa?”
Phong Bắc Vũ bĩu môi, Thường Ngọc Như lại nói: “Thế nhưng mà đợi chú cũng cưới vợ rồi sẽ có người cùng chú chung chăn chung gối thôi.”
Mẹ Phong nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ nói: “Bắc Vũ, hay là chúng ta chuẩn bị luôn đi, trước năm cưới mới Kiều Kiều về nhà.”
Phong Bắc Vũ nói: “Mẹ, hiện tại con không muốn cưới vợ, tuổi cô ấy cũng còn nhỏ, không vội.”
Mẹ Phong cười: “Vậy được rồi tùy hai đứa. Khi nào muốn cưới thì tìm người mai mối nói chuyện với nhà người ta, chúng ta còn phải chuẩn bị nữa.”
“Con biết rồi mẹ.”
“Thôi thôi, ăn cơm.”
Bởi vì đang là mùa vụ, mọi người đều phải làm việc nhiều hơn bình thường nên thức ăn trên bàn cũng phong phú hơn, chỉ là canh rau đặc hơn một chút, so với bánh rau thì bánh bao có lẽ ăn ngon hơn, dinh dưỡng cũng nhiều hơn.
Tống Sơ Noãn nấu mì xong, đi lấy bát thì mới phát hiện ở đây cô chỉ có một đôi bát đũa.
Phong Bắc Nghiên thường ngày không ở nhà, mấy lần về đều ăn cơm ở nhà chính, còn Đại Bảo và Nhị Bảo từ nhỏ đã được bà nội nuôi nấng, cũng ăn cơm cùng bà nội.
Nguyên chủ mặc dù có chồng có con nhưng vẫn luôn sống cuộc sống “độc thân”.
Đại Bảo và Nhị Bảo chủ động chạy vào bếp lớn lấy bát và đũa của mình ra, Tống Sơ Noãn múc cho mỗi đứa một bát, bảo chúng rửa tay rồi vào ăn cơm.
Góc Đông Nam của sân trồng hai cây táo, dưới bóng cây có bàn đá, bọn trẻ đều thích tụ tập ở đó ăn cơm.
Đại Bảo và Nhị Bảo thấy mấy chị đã ở đó rồi, cũng vội vàng bưng bát của mình đi tới.
Đại Bảo nói: “Chị ơi nhìn này, mẹ nấu mì cho chúng em nè.”
Tống Sơ Noãn lắc đầu, Đại Bảo đúng là thích khoe khoang.
Cô múc mì cho hai đứa nhỏ xong lại múc đầy một bát lớn đưa cho Phong Bắc Nghiên.
“Làm cả ngày trời rồi, anh mệt lắm, chắc cũng đói rồi, anh ăn trước đi.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và thân hình gầy gò của vợ, Phong Bắc Nghiên đẩy bát mì về phía cô: “Vất vả cho vợ rồi, em ăn trước đi, em ăn xong anh ăn sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.