70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 45:
Thu Thủy Doanh Doanh
05/11/2024
Không chỉ người nhà đều vì cô mà bỏ ra rất nhiều công sức, năm đó nguyên chủ không thể lên cấp ba, mẹ Tống còn quỳ ở cổng trường ba ngày ba đêm cầu xin ban lãnh đạo nhà trường, ban lãnh đạo mới cân nhắc cho nguyên chủ cơ hội thi vào học.
Cha Tống bị liệt giường, anh hai và em trai út đều chưa lập gia đình, anh cả còn phải nuôi hai con nhỏ, gánh nặng trong nhà đều dồn lên vai mẹ Tống, cô muốn ở lại giúp mẹ Tống một tay xem như báo đáp cho gia đình.
“Bắc Nghiên, tình hình nhà em anh cũng biết, em không yên tâm về họ, cho nên tạm thời em chưa muốn theo anh đi bộ đội.”
Phong Bắc Nghiên nghe vậy không khỏi có chút thất vọng: “Không sao, chờ sau này tình hình gia đình ổn định hơn em theo anh đi bộ đội cũng chưa muộn.”
“Ừm.”
Nghĩ đến vấn đề an toàn khi vợ con ở ngoài, Phong Bắc Nghiên nói: “Hay là chúng ta nhận nuôi một con chó hoặc là xin nhận nuôi chó nghiệp vụ đã xuất ngũ để trông nhà, anh không có nhà cũng yên tâm hơn.”
Bản thân Tống Sơ Noãn có võ, một mình có thể đánh hai ba tên to khỏe, cô cũng không sợ.
Nhưng mà trong nhà có thể nuôi một con chó thì càng tốt.
Ngay sau đó, Phong Bắc Nghiên lại nói: “Bây giờ mọi người đều đang bận việc đồng áng, nếu dọn nhà vào lúc này chắc chắn không kịp xây nhà, hay là xem thử trong làng nhà nào còn phòng trống chuyển đến đó ở tạm, chờ lúc nông nhàn rồi thuê người xây nhà.”
“Cũng được.”
Đại Bảo và Nhị Bảo hôm nay đều muốn ngủ cùng cha mẹ, hai đứa xin mẹ Phong rồi mới về phòng ngủ.
Hai nhóc vừa muốn nằm cạnh mẹ, vừa muốn nằm cạnh cha, thế là nằm chen giữa hai người.
Phong Bắc Nghiên vừa đen mặt vừa phải dịu dàng dỗ hai con ngủ.
Tống Sơ Noãn nhìn dáng vẻ gượng cười của anh chỉ thấy buồn cười.
Đợi đến khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ say anh mới quay sang nhìn cô, dù không nói gì nhưng Tống Sơ Noãn chỉ nhìn ánh mắt của anh là biết ý gì rồi.
Cô hít sâu một hơi nói: “Được, nhưng mà đừng làm ồn đến con.”
“Vậy thì phải vất vả vợ yêu rồi.”
Không ngờ cuối cùng người vất vả lại chính là anh.
Bởi vì không nỡ để vợ yêu vất vả, cho nên anh phải ra sức nhiều hơn một chút.
Mặc dù vậy, suốt hai tiếng đồng hồ Tống Sơ Noãn cũng không thấy anh thở hổn hển.
Thể lực quả nhiên không phải dạng vừa.
Đến nửa đêm, anh lại tiếp tục "vận động" thêm hai lần nữa.
Phong Bắc Hà và Lưu Mân Lệ ngủ cùng chỗ với bốn đứa con gái, chỉ ngăn cách bởi một tấm rèm, vì muốn sinh con trai nên Lưu Mẫn Lệ cứ quấy rầy Phong Bắc Hà.
“Cô còn để người ta ngủ nữa không, sáng mai còn phải dậy sớm làm việc đấy.”
“Ngu ngốc, là tại giống của anh không tốt, đều tại anh tôi mới không sinh được con trai.”
“Mẹ kiếp, tôi sẽ cho cô xem giống của tôi có tốt hay không.”
Cả đêm hai người quấn lấy nhau, thật ra Phong Bắc Hà đã sớm không chịu nổi nữa nhưng Lưu Mẫn Lệ lại không chịu buông tha cho hắn, muốn hành hắn đến nửa cái mạng.
Cha Tống bị liệt giường, anh hai và em trai út đều chưa lập gia đình, anh cả còn phải nuôi hai con nhỏ, gánh nặng trong nhà đều dồn lên vai mẹ Tống, cô muốn ở lại giúp mẹ Tống một tay xem như báo đáp cho gia đình.
“Bắc Nghiên, tình hình nhà em anh cũng biết, em không yên tâm về họ, cho nên tạm thời em chưa muốn theo anh đi bộ đội.”
Phong Bắc Nghiên nghe vậy không khỏi có chút thất vọng: “Không sao, chờ sau này tình hình gia đình ổn định hơn em theo anh đi bộ đội cũng chưa muộn.”
“Ừm.”
Nghĩ đến vấn đề an toàn khi vợ con ở ngoài, Phong Bắc Nghiên nói: “Hay là chúng ta nhận nuôi một con chó hoặc là xin nhận nuôi chó nghiệp vụ đã xuất ngũ để trông nhà, anh không có nhà cũng yên tâm hơn.”
Bản thân Tống Sơ Noãn có võ, một mình có thể đánh hai ba tên to khỏe, cô cũng không sợ.
Nhưng mà trong nhà có thể nuôi một con chó thì càng tốt.
Ngay sau đó, Phong Bắc Nghiên lại nói: “Bây giờ mọi người đều đang bận việc đồng áng, nếu dọn nhà vào lúc này chắc chắn không kịp xây nhà, hay là xem thử trong làng nhà nào còn phòng trống chuyển đến đó ở tạm, chờ lúc nông nhàn rồi thuê người xây nhà.”
“Cũng được.”
Đại Bảo và Nhị Bảo hôm nay đều muốn ngủ cùng cha mẹ, hai đứa xin mẹ Phong rồi mới về phòng ngủ.
Hai nhóc vừa muốn nằm cạnh mẹ, vừa muốn nằm cạnh cha, thế là nằm chen giữa hai người.
Phong Bắc Nghiên vừa đen mặt vừa phải dịu dàng dỗ hai con ngủ.
Tống Sơ Noãn nhìn dáng vẻ gượng cười của anh chỉ thấy buồn cười.
Đợi đến khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ say anh mới quay sang nhìn cô, dù không nói gì nhưng Tống Sơ Noãn chỉ nhìn ánh mắt của anh là biết ý gì rồi.
Cô hít sâu một hơi nói: “Được, nhưng mà đừng làm ồn đến con.”
“Vậy thì phải vất vả vợ yêu rồi.”
Không ngờ cuối cùng người vất vả lại chính là anh.
Bởi vì không nỡ để vợ yêu vất vả, cho nên anh phải ra sức nhiều hơn một chút.
Mặc dù vậy, suốt hai tiếng đồng hồ Tống Sơ Noãn cũng không thấy anh thở hổn hển.
Thể lực quả nhiên không phải dạng vừa.
Đến nửa đêm, anh lại tiếp tục "vận động" thêm hai lần nữa.
Phong Bắc Hà và Lưu Mân Lệ ngủ cùng chỗ với bốn đứa con gái, chỉ ngăn cách bởi một tấm rèm, vì muốn sinh con trai nên Lưu Mẫn Lệ cứ quấy rầy Phong Bắc Hà.
“Cô còn để người ta ngủ nữa không, sáng mai còn phải dậy sớm làm việc đấy.”
“Ngu ngốc, là tại giống của anh không tốt, đều tại anh tôi mới không sinh được con trai.”
“Mẹ kiếp, tôi sẽ cho cô xem giống của tôi có tốt hay không.”
Cả đêm hai người quấn lấy nhau, thật ra Phong Bắc Hà đã sớm không chịu nổi nữa nhưng Lưu Mẫn Lệ lại không chịu buông tha cho hắn, muốn hành hắn đến nửa cái mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.