[70] Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Không Gian Được Tháo Hán Sủng Tận Trời
Chương 17:
Nhất Chỉ Tố Mộng Đích Hàm Ngư
11/07/2024
Chỉ cần Lục Phượng Cầm một ngày chưa lấy chồng, cô sẽ không yên tâm.
Tốt nhất là để Lục Phượng Cầm lấy tên pháo hôi Triệu Tam Thiên kia.
Đang nghĩ như vậy thì những chiếc bánh bao thơm phức đã được bưng lên bàn.
Vì không phải giờ ăn nên cả nhà hàng quốc doanh chỉ có hai mẹ con Hạ Thanh Thanh.
Cảm ơn nhân viên phục vụ, Hạ Thanh Thanh đưa tay lấy một cái bánh bao thịt cho Đại Bảo.
Đôi mắt Đại Bảo đỏ hoe, nhìn Hạ Thanh Thanh đầy xúc động và không tin.
"Ăn đi, ăn hai cái luôn." Hạ Thanh Thanh cười, cầm một cái bánh bao rau ăn.
Đại Bảo thấy Hạ Thanh Thanh cầm bánh bao ăn, mới cắn một miếng nhỏ.
Mùi thơm của bột mì trắng khiến cậu bé hạnh phúc đến phát khóc.
Mặc dù bánh bao rất nóng nhưng cậu bé vẫn cứ thế mà nuốt chửng.
Như thể đã mấy ngày không được ăn cơm vậy.
Hạ Thanh Thanh nhìn mà cười: "Ăn chậm thôi, không ai giành với con đâu."
Nói rồi, cô còn đưa tay lau sạch vụn bánh ở khóe miệng Đại Bảo.
Hành động dịu dàng này đã chiếm trọn trái tim Đại Bảo.
Cậu bé ngẩng đầu lên, vui vẻ kêu lên: "Mẹ, mẹ tốt quá, sau này mẹ có thể tốt với con như vậy mãi không?"
"Được, sau này mẹ sẽ đối xử tốt với con, Tiểu Bảo và cả bố con như vậy." Hạ Thanh Thanh cười đáp, còn đưa ngón út ra với Đại Bảo.
Đại Bảo cười híp mắt đưa ngón út ra, hai người móc ngoéo.
Chỉ hai cái bánh bao thịt đã khiến Đại Bảo no căng bụng.
Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, ăn hai cái là đã no lắm rồi.
Hạ Thanh Thanh cũng ăn hai cái nhưng là bánh bao chay.
Cô xin nhân viên phục vụ một tờ giấy dầu, gói hai cái bánh bao thịt còn lại mang về.
Hạ Thanh Thanh biết giá cả thời này rất rẻ, một cái bánh bao thịt chỉ năm xu, bánh bao rau còn rẻ hơn, chỉ ba xu.
Nói cách khác, họ vừa tiêu hết hai mươi sáu xu.
Bây giờ cô cảm thấy chín đồng bảy hào ba xu trong lòng mình như một khoản tiền khổng lồ.
Thấy Hạ Thanh Thanh vẫn cầm gói giấy dầu trên tay, Đại Bảo nghiêng đầu, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn mẹ mình: "Mẹ, bánh bao này là cho bố à?"
Hạ Thanh Thanh mỉm cười, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, là cho bố con."
Đại Bảo cười toe toét.
Trở lại phòng bệnh, Hạ Thanh Thanh cười đưa gói giấy dầu trong tay cho Lục Chấn Đông: "Anh Đông, em mới mua bánh bao thịt, anh ăn đi cho nóng."
Lục Chấn Đông kinh ngạc nhìn Hạ Thanh Thanh.
Người phụ nữ này còn mang bánh bao cho anh.
Đại Bảo cười tít cả mắt: "Bố ăn nhanh đi, con và mẹ đã ăn rồi."
Lục Chấn Đông nhìn nụ cười trên khuôn mặt con trai, trong lòng rất xúc động.
Cúi đầu nhìn gói giấy dầu trong tay, anh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Tốt nhất là để Lục Phượng Cầm lấy tên pháo hôi Triệu Tam Thiên kia.
Đang nghĩ như vậy thì những chiếc bánh bao thơm phức đã được bưng lên bàn.
Vì không phải giờ ăn nên cả nhà hàng quốc doanh chỉ có hai mẹ con Hạ Thanh Thanh.
Cảm ơn nhân viên phục vụ, Hạ Thanh Thanh đưa tay lấy một cái bánh bao thịt cho Đại Bảo.
Đôi mắt Đại Bảo đỏ hoe, nhìn Hạ Thanh Thanh đầy xúc động và không tin.
"Ăn đi, ăn hai cái luôn." Hạ Thanh Thanh cười, cầm một cái bánh bao rau ăn.
Đại Bảo thấy Hạ Thanh Thanh cầm bánh bao ăn, mới cắn một miếng nhỏ.
Mùi thơm của bột mì trắng khiến cậu bé hạnh phúc đến phát khóc.
Mặc dù bánh bao rất nóng nhưng cậu bé vẫn cứ thế mà nuốt chửng.
Như thể đã mấy ngày không được ăn cơm vậy.
Hạ Thanh Thanh nhìn mà cười: "Ăn chậm thôi, không ai giành với con đâu."
Nói rồi, cô còn đưa tay lau sạch vụn bánh ở khóe miệng Đại Bảo.
Hành động dịu dàng này đã chiếm trọn trái tim Đại Bảo.
Cậu bé ngẩng đầu lên, vui vẻ kêu lên: "Mẹ, mẹ tốt quá, sau này mẹ có thể tốt với con như vậy mãi không?"
"Được, sau này mẹ sẽ đối xử tốt với con, Tiểu Bảo và cả bố con như vậy." Hạ Thanh Thanh cười đáp, còn đưa ngón út ra với Đại Bảo.
Đại Bảo cười híp mắt đưa ngón út ra, hai người móc ngoéo.
Chỉ hai cái bánh bao thịt đã khiến Đại Bảo no căng bụng.
Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, ăn hai cái là đã no lắm rồi.
Hạ Thanh Thanh cũng ăn hai cái nhưng là bánh bao chay.
Cô xin nhân viên phục vụ một tờ giấy dầu, gói hai cái bánh bao thịt còn lại mang về.
Hạ Thanh Thanh biết giá cả thời này rất rẻ, một cái bánh bao thịt chỉ năm xu, bánh bao rau còn rẻ hơn, chỉ ba xu.
Nói cách khác, họ vừa tiêu hết hai mươi sáu xu.
Bây giờ cô cảm thấy chín đồng bảy hào ba xu trong lòng mình như một khoản tiền khổng lồ.
Thấy Hạ Thanh Thanh vẫn cầm gói giấy dầu trên tay, Đại Bảo nghiêng đầu, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn mẹ mình: "Mẹ, bánh bao này là cho bố à?"
Hạ Thanh Thanh mỉm cười, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, là cho bố con."
Đại Bảo cười toe toét.
Trở lại phòng bệnh, Hạ Thanh Thanh cười đưa gói giấy dầu trong tay cho Lục Chấn Đông: "Anh Đông, em mới mua bánh bao thịt, anh ăn đi cho nóng."
Lục Chấn Đông kinh ngạc nhìn Hạ Thanh Thanh.
Người phụ nữ này còn mang bánh bao cho anh.
Đại Bảo cười tít cả mắt: "Bố ăn nhanh đi, con và mẹ đã ăn rồi."
Lục Chấn Đông nhìn nụ cười trên khuôn mặt con trai, trong lòng rất xúc động.
Cúi đầu nhìn gói giấy dầu trong tay, anh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.