[70] Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Không Gian Được Tháo Hán Sủng Tận Trời
Chương 9:
Nhất Chỉ Tố Mộng Đích Hàm Ngư
11/07/2024
Những người xung quanh hóng hớt cũng đã tản đi.
Cô đưa tay khoác lấy cánh tay Lục Chấn Đông, cười vẫy tay với Lục Chí Quân: "Chú Lục, chú mau đi mua đường đỏ cho dì đi, muộn nữa hợp tác xã không còn ai bán đâu."
Lục Chí Quân cười ngây ngô, ngồi lên xe lừa, giơ roi lên, rồi đi.
Hai người cứ thế khoác tay nhau, dưới ánh mắt khác thường của mọi người đi vào bệnh viện.
Phải nói rằng, đây là một thời đại bảo thủ.
Ngay cả vợ chồng cũng không khoác tay nhau, càng không nắm tay.
Nhiều nhất chỉ là đi song song với nhau.
Là một quân nhân xuất ngũ, Lục Chấn Đông hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác thường của người khác.
Còn Hạ Thanh Thanh là người xuyên không, đã từng trải qua nhiều cảnh tượng lớn, càng không để ý.
Hai người cứ thế đi đến phòng bệnh.
Tiếng bước chân khiến Lục Phượng Cầm quay phắt đầu lại, khuôn mặt tươi cười lập tức biến thành kinh ngạc.
"Anh Đông, sao anh lại đưa Thanh Thanh đến đây?"
Hạ Thanh Thanh nhìn người phụ nữ mặc áo sơ mi vải đích xác -lăng, ăn mặc rất xinh đẹp.
Tác giả không lừa tôi.
Nữ chính chính là nữ chính, chỉ cần nhan sắc này, người đàn ông nào mà không động lòng cơ chứ.
Nhưng đôi mắt phượng kia lại chứa đựng cả tình yêu dành cho Lục Chấn Đông và lẫn sự căm ghét dành cho cô.
Năm đó nếu không phải nguyên chủ xuống nông thôn làm thanh niên trí thức thì Lục Phượng Cầm có lẽ đã sớm gả cho Lục Chấn Đông rồi.
Chỉ vì mẹ của Lục Chấn Đông, bà Chu đang bệnh nặng, đã để mắt đến thân phận thanh niên trí thức của nguyên chủ.
Trước khi con trai đi lính, cưới một cô thanh niên trí thức làm vợ, là một chuyện rất đỗi tự hào.
Còn Hạ Thanh Thanh sẽ cam tâm tình nguyện gả cho Lục Chấn Đông, một anh nông dân chân lấm tay bùn, chỉ vì một tờ giấy chứng nhận để được về thành phố.
Thế nên, tâm tư của Lục Phượng Cầm, chỉ có thể giấu trong lòng.
Ánh mắt Hạ Thanh Thanh chuyển sang cậu bé mặt đầy vẻ đề phòng và tức giận bên cạnh Lục Phượng Cầm.
Ánh mắt thù hận đó, khiến Hạ Thanh Thanh muốn đập chết nguyên chủ….
…
Đây chính là con trai của nguyên chủ.
Làm sao cô ta có thể khiến con trai mình cũng ghét mình như vậy được. *nói nguyên chủ*
Từng cảnh tượng đánh mắng vì tham ăn hiện lên trong đầu, Hạ Thanh Thanh thực sự muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi.
Hạ Thanh Thanh cố nặn ra nụ cười, gọi đứa trẻ mặt đầy vẻ đề phòng kia một cách thân thiết: "Tiểu Vũ, mẹ đến chăm em trai con đây."
"Không... không cần mẹ chăm em trai con, có dì Phượng chăm là được rồi." Trên mặt Lục Phi Vũ đều là vẻ kích động, giọng nói cũng run rẩy, rồi cứ thế núp sau lưng Lục Phượng Cầm.
Hạ Thanh Thanh không thể mỉm cười nổi nữa.
Cô đưa tay khoác lấy cánh tay Lục Chấn Đông, cười vẫy tay với Lục Chí Quân: "Chú Lục, chú mau đi mua đường đỏ cho dì đi, muộn nữa hợp tác xã không còn ai bán đâu."
Lục Chí Quân cười ngây ngô, ngồi lên xe lừa, giơ roi lên, rồi đi.
Hai người cứ thế khoác tay nhau, dưới ánh mắt khác thường của mọi người đi vào bệnh viện.
Phải nói rằng, đây là một thời đại bảo thủ.
Ngay cả vợ chồng cũng không khoác tay nhau, càng không nắm tay.
Nhiều nhất chỉ là đi song song với nhau.
Là một quân nhân xuất ngũ, Lục Chấn Đông hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác thường của người khác.
Còn Hạ Thanh Thanh là người xuyên không, đã từng trải qua nhiều cảnh tượng lớn, càng không để ý.
Hai người cứ thế đi đến phòng bệnh.
Tiếng bước chân khiến Lục Phượng Cầm quay phắt đầu lại, khuôn mặt tươi cười lập tức biến thành kinh ngạc.
"Anh Đông, sao anh lại đưa Thanh Thanh đến đây?"
Hạ Thanh Thanh nhìn người phụ nữ mặc áo sơ mi vải đích xác -lăng, ăn mặc rất xinh đẹp.
Tác giả không lừa tôi.
Nữ chính chính là nữ chính, chỉ cần nhan sắc này, người đàn ông nào mà không động lòng cơ chứ.
Nhưng đôi mắt phượng kia lại chứa đựng cả tình yêu dành cho Lục Chấn Đông và lẫn sự căm ghét dành cho cô.
Năm đó nếu không phải nguyên chủ xuống nông thôn làm thanh niên trí thức thì Lục Phượng Cầm có lẽ đã sớm gả cho Lục Chấn Đông rồi.
Chỉ vì mẹ của Lục Chấn Đông, bà Chu đang bệnh nặng, đã để mắt đến thân phận thanh niên trí thức của nguyên chủ.
Trước khi con trai đi lính, cưới một cô thanh niên trí thức làm vợ, là một chuyện rất đỗi tự hào.
Còn Hạ Thanh Thanh sẽ cam tâm tình nguyện gả cho Lục Chấn Đông, một anh nông dân chân lấm tay bùn, chỉ vì một tờ giấy chứng nhận để được về thành phố.
Thế nên, tâm tư của Lục Phượng Cầm, chỉ có thể giấu trong lòng.
Ánh mắt Hạ Thanh Thanh chuyển sang cậu bé mặt đầy vẻ đề phòng và tức giận bên cạnh Lục Phượng Cầm.
Ánh mắt thù hận đó, khiến Hạ Thanh Thanh muốn đập chết nguyên chủ….
…
Đây chính là con trai của nguyên chủ.
Làm sao cô ta có thể khiến con trai mình cũng ghét mình như vậy được. *nói nguyên chủ*
Từng cảnh tượng đánh mắng vì tham ăn hiện lên trong đầu, Hạ Thanh Thanh thực sự muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi.
Hạ Thanh Thanh cố nặn ra nụ cười, gọi đứa trẻ mặt đầy vẻ đề phòng kia một cách thân thiết: "Tiểu Vũ, mẹ đến chăm em trai con đây."
"Không... không cần mẹ chăm em trai con, có dì Phượng chăm là được rồi." Trên mặt Lục Phi Vũ đều là vẻ kích động, giọng nói cũng run rẩy, rồi cứ thế núp sau lưng Lục Phượng Cầm.
Hạ Thanh Thanh không thể mỉm cười nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.