[70] Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Không Gian Được Tháo Hán Sủng Tận Trời
Chương 5: Không Ly Hôn, Đấu Với Nam Phụ Pháo Hôi (2)
Nhất Chỉ Tố Mộng Đích Hàm Ngư
03/06/2024
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt phức tạp, nịnh nọt:
"Chồng ơi, anh Đông, em thật sự không ly hôn, em thề sau này sẽ đối xử tốt với anh và con."
Nghe người phụ nữ này nhắc đến chuyện không ly hôn hết lần này đến lần khác, lòng Lục Chấn Đông đã mềm từ lâu.
Hơn nữa, bây giờ còn nói những lời này trước mặt Triệu Tam Thiên.
Cho dù cô đang diễn trò anh cũng đồng ý.
Sắc mặt Lục Chấn Đông dịu lại, ôm chặt người trong lòng, ánh mắt như dao bắn về phía Triệu Tam Thiên.
Triệu Tam Thiên bị ánh mắt này dọa lùi lại hai bước, rốt cuộc không dám cướp người.
Nhìn vẻ yếu đuối vô năng của tên tiểu bạch kiểm này, Hạ Thanh Thanh phì cười:
"Anh Đông, về nhà thôi."
Khuôn mặt tươi cười như hoa này khiến Lục Chấn Đông mặt đỏ tim đập.
Anh xoay người đi vào trong nhà.
Triệu Tam Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Chấn Đông bế người đi.
Chắc chắn Thanh Thanh bị sốt choáng váng rồi.
Đợi cô tỉnh táo nhất định sẽ đi tìm anh ta.
“Ha ha, Lục Chấn Đông, mày cứ chờ lão tử ngủ với vợ mày, cắm cho mày cái sừng!”
Triệu Tam Thiên nhổ một bãi nước bọt, mới quay người rời đi.
Trong nhà, Lục Chấn Đông đặt người lên giường, nhấc chân định đi.
"Anh Đông, anh đi luôn à?" Hạ Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc.
Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể người đàn ông rồi, vậy mà anh đi luôn sao?
Lục Chấn Đông quay đầu lại, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng qua một tia tức giận:
"Không đi, còn chờ bị cô đánh mắng?"
Hơn nữa, con trai còn đang ở bệnh viện, anh chỉ về lấy tiền.
"Không phải, em không đánh anh cũng không mắng anh."
Hạ Thanh Thanh cẩn thận nhìn Lục Chấn Đông, giọng nói nhỏ hơn: "Em muốn hỏi, Tiểu Bảo không sao chứ."
Cô nhớ trong nguyên tác, nguyên chủ nhảy sông còn mang theo Tiểu Bảo, khiến Tiểu Bảo sốt cao liên tục, cuối cùng sốt thành viêm phổi, hơn nữa bệnh còn theo đứa trẻ này mười lăm năm.
Nghe đến Tiểu Bảo, sắc mặt Lục Chấn Đông liền trầm xuống:
"Hạ Thanh Thanh, Tiểu Bảo không cần cô quản, cô nhớ kỹ lời mình nói hôm nay."
Nói xong, Lục Chấn Đông quay đầu, nhấc chân đi luôn.
"Anh Đông, anh đợi em, em đi xem Tiểu Bảo."
Nhìn Lục Chấn Đông đi không ngoảnh đầu lại, Hạ Thanh Thanh tức không nhẹ.
Cô xuống giường đi giày rồi chạy ra ngoài.
May mà Lục Chấn Đông ở phía trước, cô chạy vài bước đã đuổi kịp.
Cô biết người đàn ông này chắc chắn đã mềm lòng, nếu không chỉ bằng đôi chân dài này của hắn thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu rồi.
"Chồng ơi, anh Đông, em thật sự không ly hôn, em thề sau này sẽ đối xử tốt với anh và con."
Nghe người phụ nữ này nhắc đến chuyện không ly hôn hết lần này đến lần khác, lòng Lục Chấn Đông đã mềm từ lâu.
Hơn nữa, bây giờ còn nói những lời này trước mặt Triệu Tam Thiên.
Cho dù cô đang diễn trò anh cũng đồng ý.
Sắc mặt Lục Chấn Đông dịu lại, ôm chặt người trong lòng, ánh mắt như dao bắn về phía Triệu Tam Thiên.
Triệu Tam Thiên bị ánh mắt này dọa lùi lại hai bước, rốt cuộc không dám cướp người.
Nhìn vẻ yếu đuối vô năng của tên tiểu bạch kiểm này, Hạ Thanh Thanh phì cười:
"Anh Đông, về nhà thôi."
Khuôn mặt tươi cười như hoa này khiến Lục Chấn Đông mặt đỏ tim đập.
Anh xoay người đi vào trong nhà.
Triệu Tam Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Chấn Đông bế người đi.
Chắc chắn Thanh Thanh bị sốt choáng váng rồi.
Đợi cô tỉnh táo nhất định sẽ đi tìm anh ta.
“Ha ha, Lục Chấn Đông, mày cứ chờ lão tử ngủ với vợ mày, cắm cho mày cái sừng!”
Triệu Tam Thiên nhổ một bãi nước bọt, mới quay người rời đi.
Trong nhà, Lục Chấn Đông đặt người lên giường, nhấc chân định đi.
"Anh Đông, anh đi luôn à?" Hạ Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc.
Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể người đàn ông rồi, vậy mà anh đi luôn sao?
Lục Chấn Đông quay đầu lại, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng qua một tia tức giận:
"Không đi, còn chờ bị cô đánh mắng?"
Hơn nữa, con trai còn đang ở bệnh viện, anh chỉ về lấy tiền.
"Không phải, em không đánh anh cũng không mắng anh."
Hạ Thanh Thanh cẩn thận nhìn Lục Chấn Đông, giọng nói nhỏ hơn: "Em muốn hỏi, Tiểu Bảo không sao chứ."
Cô nhớ trong nguyên tác, nguyên chủ nhảy sông còn mang theo Tiểu Bảo, khiến Tiểu Bảo sốt cao liên tục, cuối cùng sốt thành viêm phổi, hơn nữa bệnh còn theo đứa trẻ này mười lăm năm.
Nghe đến Tiểu Bảo, sắc mặt Lục Chấn Đông liền trầm xuống:
"Hạ Thanh Thanh, Tiểu Bảo không cần cô quản, cô nhớ kỹ lời mình nói hôm nay."
Nói xong, Lục Chấn Đông quay đầu, nhấc chân đi luôn.
"Anh Đông, anh đợi em, em đi xem Tiểu Bảo."
Nhìn Lục Chấn Đông đi không ngoảnh đầu lại, Hạ Thanh Thanh tức không nhẹ.
Cô xuống giường đi giày rồi chạy ra ngoài.
May mà Lục Chấn Đông ở phía trước, cô chạy vài bước đã đuổi kịp.
Cô biết người đàn ông này chắc chắn đã mềm lòng, nếu không chỉ bằng đôi chân dài này của hắn thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.