70 Quân Hôn: Cô Vợ Tinh Nghịch Chăm Con Và Chinh Phục Phi Công Trẻ Mỗi Ngày
Chương 28:
Đông Phương Kí Bạch
01/11/2024
Giang Xuyên không phải vẫn luôn nói “thân chính không sợ bóng tà” sao? Lần này xem hắn giải thích thế nào.
Bởi vì có những chuyện, khi người ta đồn đại nhiều, nó sẽ thành “sự thật” trong mắt thiên hạ, dù có giải thích thế nào cũng chẳng ích gì. Chẳng phải người đời vẫn nói “nhân ngôn đáng sợ” là vì lẽ đó sao?
Tiêu mẫu tin rằng giữa Giang Xuyên và Đỗ Thu không có chuyện gì xấu xa, nhưng hắn làm việc thiếu cẩn trọng, đó chính là sai lầm lớn nhất!
Thời buổi này chuyện tác phong đạo đức bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, bất kể lời đồn là thật hay giả, việc này cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến Giang Xuyên. Khi bị lãnh đạo gọi vào văn phòng nói chuyện, hắn gần như chết lặng.
Hắn chỉ có ý tốt, muốn giúp đỡ mẹ con Đỗ Thu bằng chút tiền bạc, vậy mà sao trong mắt người khác, hành động đó lại trở thành sai trái? Hắn vào nhà chưa đến nửa phút, những người kia sao có thể trắng trợn nói dối như thế?
Trong lòng Giang Xuyên ngổn ngang và bất an, một câu hỏi cứ xoay vần trong đầu hắn: Tại sao làm việc tốt lại bị hiểu lầm? Chẳng lẽ hắn phải ngoảnh mặt làm ngơ trước hoàn cảnh đáng thương của mẹ con Đỗ Thu? Vì sao không ai chịu hiểu cho hắn?
“Chuyện này ảnh hưởng rất xấu, đồng chí Giang, chúng tôi hy vọng cậu có thể viết kiểm điểm.”
“Giữa tôi và đồng chí Đỗ hoàn toàn không có chuyện gì cả.”
“Chúng tôi tin tưởng cậu, nếu không thì cũng không chỉ đơn giản là kiểm điểm thôi đâu.”
Giang Xuyên cười chua chát. Viết kiểm điểm chẳng khác nào thừa nhận những lời đồn đại kia. Như vậy chẳng phải mọi lý do vì Đỗ Thu mà hắn chia tay với Thanh Như, thậm chí huỷ hôn, đều trở nên buồn cười sao?
Rời khỏi văn phòng lãnh đạo, Giang Xuyên ngẩn ngơ, lòng trống rỗng. Hắn muốn tìm ai đó để trút bầu tâm sự, muốn mọi người biết rằng hắn thật sự chỉ vì tình nghĩa bạn bè mà giúp đỡ Đỗ Thu nhiều hơn chút. Nhưng hắn có thể tìm ai bây giờ?
Giang Xuyên chợt nhận ra, không biết từ lúc nào, bạn bè hắn dần xa cách, chẳng còn mấy người thân thiết. Ngay cả Thanh Như – người mà hắn từng nghĩ sẽ mãi mãi ở bên cạnh – cũng đã rời bỏ hắn.
Lang thang vô định, hắn bước đi không chủ đích, cuối cùng lại vô tình đến gần đoàn văn công.
Nhớ lại lần cuối gặp mặt, hắn khựng lại. Hắn muốn gặp Tiêu Thanh Như, nhưng cũng sợ phải đối diện với nàng. Cảm giác mâu thuẫn này tựa như một lưỡi dao sắc nhọn, cứa vào tim hắn đau đớn.
Giang Xuyên không biết nên đối diện thế nào với mẹ con Đỗ Thu, cũng không biết làm sao để xóa tan những lời đồn đại kia. Nếu không thể giải thích rõ ràng, trong mắt Thanh Như, chẳng phải hình ảnh của hắn càng trở nên đáng ghét sao?
Hắn tự hỏi liên tục: Tại sao mọi chuyện lại đi đến mức này? Hắn và Thanh Như vốn dĩ đã có thể kết hôn rồi mà.
Đang đứng thẫn thờ, ánh mắt hắn bất chợt chạm đến bóng dáng quen thuộc – người mà hắn vẫn luôn nghĩ đến. Không kìm được, hắn bước lên, muốn tiến đến gần nàng. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên cạnh nàng, hắn bỗng khựng lại.
Dù chỉ nhìn thấy từ phía sau, hắn cũng nhận ra đó là ai – Hứa Mục Chu.
Giang Xuyên nghiêm mặt lại. Từ bao giờ Thanh Như và Hứa Mục Chu lại trở nên gần gũi như vậy?
Hắn thấy hai người nói chuyện, rồi Thanh Như nở nụ cười. Nụ cười rạng rỡ ấy, đã lâu rồi hắn không được thấy.
Lần đầu tiên trong đời, Giang Xuyên cảm nhận rõ ràng mùi vị của ghen tuông. Hóa ra, khi ở bên người khác, Thanh Như vẫn có thể cười đẹp đến vậy.
“Hai hôm trước ca ngươi mang đến cho ta mấy cái bánh bao thịt, hương vị thật ngon. Ta có hai vé xem phim đây, nghe nói mấy ngày nay đội cho ngươi nghỉ phép, ngươi cầm đi cùng bạn bè xem phim đi.”
Hội diễn sắp tới gần, đội trưởng sợ Tiêu Thanh Như sẽ căng thẳng nên cho nàng nghỉ ngơi.
Tiêu Thanh Như không hề có chút lo lắng nào, nhưng ai lại không thích nghỉ ngơi chứ?
Nhân dịp này, nàng có thể suy nghĩ kỹ hơn về bài múa độc diễn sẽ trình diễn vào dịp Tết Âm Lịch sắp tới.
Lãnh đạo đã cho nàng cơ hội, nàng cũng không thể khiến mọi người thất vọng.
Chuyện này nàng đã nhắc sơ qua trong bữa ăn hôm trước, Hứa Mục Chu chắc chắn là nghe được từ ca nàng.
Trong lòng thầm nghĩ, người này đúng là lắm mồm!
Bên kia, Tiêu Hoài Thư vừa hoàn thành xong bài tập leo cầu thang xoắn thì hắt xì một cái, ai ở sau lưng nói xấu hắn đây?
Bởi vì có những chuyện, khi người ta đồn đại nhiều, nó sẽ thành “sự thật” trong mắt thiên hạ, dù có giải thích thế nào cũng chẳng ích gì. Chẳng phải người đời vẫn nói “nhân ngôn đáng sợ” là vì lẽ đó sao?
Tiêu mẫu tin rằng giữa Giang Xuyên và Đỗ Thu không có chuyện gì xấu xa, nhưng hắn làm việc thiếu cẩn trọng, đó chính là sai lầm lớn nhất!
Thời buổi này chuyện tác phong đạo đức bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, bất kể lời đồn là thật hay giả, việc này cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến Giang Xuyên. Khi bị lãnh đạo gọi vào văn phòng nói chuyện, hắn gần như chết lặng.
Hắn chỉ có ý tốt, muốn giúp đỡ mẹ con Đỗ Thu bằng chút tiền bạc, vậy mà sao trong mắt người khác, hành động đó lại trở thành sai trái? Hắn vào nhà chưa đến nửa phút, những người kia sao có thể trắng trợn nói dối như thế?
Trong lòng Giang Xuyên ngổn ngang và bất an, một câu hỏi cứ xoay vần trong đầu hắn: Tại sao làm việc tốt lại bị hiểu lầm? Chẳng lẽ hắn phải ngoảnh mặt làm ngơ trước hoàn cảnh đáng thương của mẹ con Đỗ Thu? Vì sao không ai chịu hiểu cho hắn?
“Chuyện này ảnh hưởng rất xấu, đồng chí Giang, chúng tôi hy vọng cậu có thể viết kiểm điểm.”
“Giữa tôi và đồng chí Đỗ hoàn toàn không có chuyện gì cả.”
“Chúng tôi tin tưởng cậu, nếu không thì cũng không chỉ đơn giản là kiểm điểm thôi đâu.”
Giang Xuyên cười chua chát. Viết kiểm điểm chẳng khác nào thừa nhận những lời đồn đại kia. Như vậy chẳng phải mọi lý do vì Đỗ Thu mà hắn chia tay với Thanh Như, thậm chí huỷ hôn, đều trở nên buồn cười sao?
Rời khỏi văn phòng lãnh đạo, Giang Xuyên ngẩn ngơ, lòng trống rỗng. Hắn muốn tìm ai đó để trút bầu tâm sự, muốn mọi người biết rằng hắn thật sự chỉ vì tình nghĩa bạn bè mà giúp đỡ Đỗ Thu nhiều hơn chút. Nhưng hắn có thể tìm ai bây giờ?
Giang Xuyên chợt nhận ra, không biết từ lúc nào, bạn bè hắn dần xa cách, chẳng còn mấy người thân thiết. Ngay cả Thanh Như – người mà hắn từng nghĩ sẽ mãi mãi ở bên cạnh – cũng đã rời bỏ hắn.
Lang thang vô định, hắn bước đi không chủ đích, cuối cùng lại vô tình đến gần đoàn văn công.
Nhớ lại lần cuối gặp mặt, hắn khựng lại. Hắn muốn gặp Tiêu Thanh Như, nhưng cũng sợ phải đối diện với nàng. Cảm giác mâu thuẫn này tựa như một lưỡi dao sắc nhọn, cứa vào tim hắn đau đớn.
Giang Xuyên không biết nên đối diện thế nào với mẹ con Đỗ Thu, cũng không biết làm sao để xóa tan những lời đồn đại kia. Nếu không thể giải thích rõ ràng, trong mắt Thanh Như, chẳng phải hình ảnh của hắn càng trở nên đáng ghét sao?
Hắn tự hỏi liên tục: Tại sao mọi chuyện lại đi đến mức này? Hắn và Thanh Như vốn dĩ đã có thể kết hôn rồi mà.
Đang đứng thẫn thờ, ánh mắt hắn bất chợt chạm đến bóng dáng quen thuộc – người mà hắn vẫn luôn nghĩ đến. Không kìm được, hắn bước lên, muốn tiến đến gần nàng. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên cạnh nàng, hắn bỗng khựng lại.
Dù chỉ nhìn thấy từ phía sau, hắn cũng nhận ra đó là ai – Hứa Mục Chu.
Giang Xuyên nghiêm mặt lại. Từ bao giờ Thanh Như và Hứa Mục Chu lại trở nên gần gũi như vậy?
Hắn thấy hai người nói chuyện, rồi Thanh Như nở nụ cười. Nụ cười rạng rỡ ấy, đã lâu rồi hắn không được thấy.
Lần đầu tiên trong đời, Giang Xuyên cảm nhận rõ ràng mùi vị của ghen tuông. Hóa ra, khi ở bên người khác, Thanh Như vẫn có thể cười đẹp đến vậy.
“Hai hôm trước ca ngươi mang đến cho ta mấy cái bánh bao thịt, hương vị thật ngon. Ta có hai vé xem phim đây, nghe nói mấy ngày nay đội cho ngươi nghỉ phép, ngươi cầm đi cùng bạn bè xem phim đi.”
Hội diễn sắp tới gần, đội trưởng sợ Tiêu Thanh Như sẽ căng thẳng nên cho nàng nghỉ ngơi.
Tiêu Thanh Như không hề có chút lo lắng nào, nhưng ai lại không thích nghỉ ngơi chứ?
Nhân dịp này, nàng có thể suy nghĩ kỹ hơn về bài múa độc diễn sẽ trình diễn vào dịp Tết Âm Lịch sắp tới.
Lãnh đạo đã cho nàng cơ hội, nàng cũng không thể khiến mọi người thất vọng.
Chuyện này nàng đã nhắc sơ qua trong bữa ăn hôm trước, Hứa Mục Chu chắc chắn là nghe được từ ca nàng.
Trong lòng thầm nghĩ, người này đúng là lắm mồm!
Bên kia, Tiêu Hoài Thư vừa hoàn thành xong bài tập leo cầu thang xoắn thì hắt xì một cái, ai ở sau lưng nói xấu hắn đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.