Chương 5: Muốn Ăn Gì Cứ Gọi Thoải Mái
A Thu A Thu
27/09/2023
Cuối cùng, vào đêm nam nữ chính kết hôn, nửa đêm, cô thất hồn lạc phách một mình đi tới sân đập lúa nơi cô gặp Quý Yến Lễ lần đầu.
Cô vốn định nhớ lại từng chuyện từng chuyện kể từ khi quen Quý Yến Lễ tới giờ, ai biết bản thân bị người xấu theo dõi, thất thân…
Cũng vào đêm đó, cô nhảy sông tự vẫn.
Tống Thời Vi vừa nghĩ tới kết cục của nguyên thân đã không nhịn được rùng mình một cái.
Cũng may lần này cô có thể tính là thuận lợi tránh được, nhưng trong lòng cô lại bắt đầu sợ hãi.
Cái số mệnh chết tiệt này, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể tránh được nó đây!
Biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ ra được là tranh thủ lập gia đình, tranh thủ kết hôn, tốt nhất là rời xa nam nữ chính, xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu!
Xa tới mức, đời này hai bên căn bản không thể liên hệ, không thể gặp nhau là tốt nhất!
Đáng tiếc, mấy ngày nay, những người đàn ông cô xem mắt lại không ra gì!
Nếu phải sống hết đời với người đàn ông như vậy, cho dù cô có thể chạy trốn tình tiết, cũng có khác gì không trốn được đâu?
Còn không bằng nhảy sông tự vẫn, chết quách đi cho xong!
Vào lúc cô đang nghĩ đông nghĩ tây, Chu Đình Việt đang đứng bên cạnh vẫn luôn đánh giá cô.
Anh cảm thấy cô gái này rất thú vị, lúc thì làm mặt quỷ, lúc lại than ngắn thở dài.
Vóc dáng cô khá nhỏ bé, chỉ chừng 1m6, cao tới chỗ ngực anh, nhưng lại rất xinh đẹp, da cũng rất trắng.
Khi cô làm mặt quỷ cũng không khiến người ta có cảm giác buồn cười, trái lại còn có chút đáng yêu!
Đúng, chính là đáng yêu!
Hoàn toàn khác với kiểu phụ nữ dầm mưa dãi nắng trên hải đảo nơi anh đóng quân!
Cho nên, anh không tự chủ được mà cong khóe môi lên.
Đúng lúc này, có tiếng “rột rột” vang vọng, chỉ chớp mắt đã ngắt ngang mạch suy nghĩ của hai người.
Chu Đình Việt hơi buồn cười xoa xoa bụng.
Lần này anh tới đây làm nhiệm vụ với đồng đội, hai người tách nhau ra hành động. Anh làm xong trước, cũng đã tới giờ cơm, định tới bên này chờ đồng đội.
Ai biết được, mới vừa vào cửa đã bị cô gái trước mắt kéo lại.
Cộng thêm anh đi quá vội, còn chưa kịp ăn điểm tâm, hiện tại đã đói bụng lắm rồi.
Tống Thời Vi nghe được tiếng vang, lại hơi ngượng ngùng.
“Thật xin lỗi, làm lỡ nhiều thời gian của anh như vậy. Anh đói rồi đúng không? Tôi mời anh ăn cơm, coi như báo đáp ân cứu mạng của anh.”
Chu Đình Việt mỉm cười xua tay: “Không cần, tiện tay mà thôi, cũng không tới mức gọi là ân cứu mạng.”
Nhưng Tống Thời Vi lại không nghĩ vậy. Nếu không có anh, cô cũng không biết mình phải làm thế nào mới có thể tránh được tình tiết hôm nay đây!
Cho tới bây giờ, cô không phải kiểu người thích nợ ân tình, bữa cơm này, cô không thể không mời.
Vừa lúc hai người đang ở trong tiệm cơm, cô trực tiếp kéo tay Chu Đình Việt đi tới cái bàn cô mới ngồi lúc nãy, ngồi xuống.
“Đừng khách sáo. Anh muốn ăn gì cứ gọi thoải mái đi, tôi mời!”
Chu Đình Việt nhìn dáng vẻ rộng lượng của cô gái, lại không nhịn được bật cười thành tiếng.
Anh lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bị một cô gái mời ăn cơm, hơn nữa cô gái ấy còn nói anh muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.
Anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu hỏi Tống Thời Vi: “Cô có thể ăn cay không?”
Tống Thời Vi gật đầu: “Có thể.”
Hiện tại cũng đã tới giờ cơm. Đừng nói, đúng là cô cũng thấy đói bụng thật. Đời trước cô là streamer mỹ thực, từng ăn đủ loại món ngon trên cả nước, còn là kiểu không cay không vui.
Thế nhưng từ sau khi đi tới niên đại này, cái miệng cô phải chịu thiệt thòi đủ đường.
Cô vốn định nhớ lại từng chuyện từng chuyện kể từ khi quen Quý Yến Lễ tới giờ, ai biết bản thân bị người xấu theo dõi, thất thân…
Cũng vào đêm đó, cô nhảy sông tự vẫn.
Tống Thời Vi vừa nghĩ tới kết cục của nguyên thân đã không nhịn được rùng mình một cái.
Cũng may lần này cô có thể tính là thuận lợi tránh được, nhưng trong lòng cô lại bắt đầu sợ hãi.
Cái số mệnh chết tiệt này, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể tránh được nó đây!
Biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ ra được là tranh thủ lập gia đình, tranh thủ kết hôn, tốt nhất là rời xa nam nữ chính, xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu!
Xa tới mức, đời này hai bên căn bản không thể liên hệ, không thể gặp nhau là tốt nhất!
Đáng tiếc, mấy ngày nay, những người đàn ông cô xem mắt lại không ra gì!
Nếu phải sống hết đời với người đàn ông như vậy, cho dù cô có thể chạy trốn tình tiết, cũng có khác gì không trốn được đâu?
Còn không bằng nhảy sông tự vẫn, chết quách đi cho xong!
Vào lúc cô đang nghĩ đông nghĩ tây, Chu Đình Việt đang đứng bên cạnh vẫn luôn đánh giá cô.
Anh cảm thấy cô gái này rất thú vị, lúc thì làm mặt quỷ, lúc lại than ngắn thở dài.
Vóc dáng cô khá nhỏ bé, chỉ chừng 1m6, cao tới chỗ ngực anh, nhưng lại rất xinh đẹp, da cũng rất trắng.
Khi cô làm mặt quỷ cũng không khiến người ta có cảm giác buồn cười, trái lại còn có chút đáng yêu!
Đúng, chính là đáng yêu!
Hoàn toàn khác với kiểu phụ nữ dầm mưa dãi nắng trên hải đảo nơi anh đóng quân!
Cho nên, anh không tự chủ được mà cong khóe môi lên.
Đúng lúc này, có tiếng “rột rột” vang vọng, chỉ chớp mắt đã ngắt ngang mạch suy nghĩ của hai người.
Chu Đình Việt hơi buồn cười xoa xoa bụng.
Lần này anh tới đây làm nhiệm vụ với đồng đội, hai người tách nhau ra hành động. Anh làm xong trước, cũng đã tới giờ cơm, định tới bên này chờ đồng đội.
Ai biết được, mới vừa vào cửa đã bị cô gái trước mắt kéo lại.
Cộng thêm anh đi quá vội, còn chưa kịp ăn điểm tâm, hiện tại đã đói bụng lắm rồi.
Tống Thời Vi nghe được tiếng vang, lại hơi ngượng ngùng.
“Thật xin lỗi, làm lỡ nhiều thời gian của anh như vậy. Anh đói rồi đúng không? Tôi mời anh ăn cơm, coi như báo đáp ân cứu mạng của anh.”
Chu Đình Việt mỉm cười xua tay: “Không cần, tiện tay mà thôi, cũng không tới mức gọi là ân cứu mạng.”
Nhưng Tống Thời Vi lại không nghĩ vậy. Nếu không có anh, cô cũng không biết mình phải làm thế nào mới có thể tránh được tình tiết hôm nay đây!
Cho tới bây giờ, cô không phải kiểu người thích nợ ân tình, bữa cơm này, cô không thể không mời.
Vừa lúc hai người đang ở trong tiệm cơm, cô trực tiếp kéo tay Chu Đình Việt đi tới cái bàn cô mới ngồi lúc nãy, ngồi xuống.
“Đừng khách sáo. Anh muốn ăn gì cứ gọi thoải mái đi, tôi mời!”
Chu Đình Việt nhìn dáng vẻ rộng lượng của cô gái, lại không nhịn được bật cười thành tiếng.
Anh lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bị một cô gái mời ăn cơm, hơn nữa cô gái ấy còn nói anh muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.
Anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu hỏi Tống Thời Vi: “Cô có thể ăn cay không?”
Tống Thời Vi gật đầu: “Có thể.”
Hiện tại cũng đã tới giờ cơm. Đừng nói, đúng là cô cũng thấy đói bụng thật. Đời trước cô là streamer mỹ thực, từng ăn đủ loại món ngon trên cả nước, còn là kiểu không cay không vui.
Thế nhưng từ sau khi đi tới niên đại này, cái miệng cô phải chịu thiệt thòi đủ đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.