[70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng
Chương 15: A
Thất Dạ Thiếu Gia
10/08/2024
Xem ra mẹ cô thật sự rất tức giận, ngày thường bà luôn hòa nhã, chưa từng cãi nhau với ai, vậy mà giờ lại giận đến mức trút giận sang cả cảnh sát Chu.
Tô Vãn Vãn có chút chột dạ: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, chú Chu là người tốt, chú ấy còn giới thiệu nhà họ hàng cho chúng ta thuê. Con đã bàn bạc xong với họ rồi, một tháng ba đồng, sau này chúng ta sẽ ở lại thị trấn, không về làng nữa.”
Lâm Xuân Mai nghe xong những lời này, kinh ngạc trợn tròn mắt: "Cái gì, con lại đi thuê nhà? Sao con không bàn bạc với mẹ trước? Nhà chúng ta đâu phải không có chỗ ở, nhà ở trong làng...”
Tô Vãn Vãn ngắt lời bà: "Mẹ, mẹ còn muốn quay về đó ở sao? Đám người nhà họ Tô kia mẹ chưa nhìn rõ sao? Bọn họ dám đến tận bệnh viện để hãm hại mẹ, nếu quay về làng, ở địa bàn của bọn họ, bọn họ chẳng phải sẽ nuốt sống chúng ta sao!”
Lâm Xuân Mai nghẹn lời, bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ, bà cũng phải thừa nhận Vãn Vãn nói đúng, tiếp tục sống ở trong làng quả thực rất nguy hiểm.
Thế nhưng chi tiêu ở thị trấn đắt đỏ như vậy, ăn uống, chỗ ở, cái nào mà chẳng cần tiền? Trong tay họ chỉ có hơn hai trăm đồng, có thể trụ được mấy ngày chứ...
Lâm Xuân Mai càng nghĩ càng sầu não, hiện tại bà cũng không có việc làm, còn phải nuôi bốn đứa con, à không đúng, không chỉ bốn đứa, trong bụng còn hai đứa nữa, chẳng lẽ cứ ngồi chờ hết tiền như vậy sao?
Đúng lúc này, một tiếng “ọc ọc” vang lên.
Tô Vãn Vãn ngẩng đầu lên nhìn, thấy Đại Quân đang ngượng ngùng lấy tay che bụng, gãi đầu: "Khụ khụ, cái kia, em gái, em đói rồi hả? Hay là chúng ta ăn cơm trước đi?”
Rõ ràng là anh đói rồi chứ.
Tô Vãn Vãn không khỏi bật cười, cũng không vạch trần anh: "Anh cả nói đúng, em đói rồi. Vừa rồi, lúc em đi xem nhà, bà chủ nhà rất nhiệt tình, cứ muốn đích thân xuống bếp nấu cơm cho em.”
“Làm sao em có thể để bà ấy làm như vậy, nên đã ngăn bà ấy lại, tự mình đi nấu cơm rồi mang đến cho mọi người đây.”
Tô Vãn Vãn vừa nói vừa lấy hộp cơm từ trong túi lưới ra, đặt đầy cả bàn. Vừa mở nắp hộp, hương thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp phòng bệnh.
Tô Đại Quân nhìn mà nước miếng sắp chảy ra đến nơi, vội vàng lấy cơm cho mẹ và em gái, cũng chẳng quan tâm đến mấy đứa em trai, bê hộp cơm lên rồi gắp thức ăn, đôi đũa như múa trên không trung.
“Ngon quá, em gái, từ bao giờ tay nghề nấu nướng của em lại giỏi như vậy, anh thấy cũng không kém gì đầu bếp nhà hàng quốc doanh.”
Thật sự ngon như vậy sao?
Các ông bà lão ở giường bên cạnh không nhịn được tò mò nhìn sang.
“Này cháu gái, cháu cho cái gì vào trong thức ăn vậy, sao lại thơm như vậy?”
“Không chỉ thơm thôi đâu, nhìn cũng hấp dẫn lắm, không biết ăn có ngon như vậy không, muốn thử một miếng quá.”
Nhìn các ông bà lão ánh mắt thèm thuồng, khóe miệng Tô Vãn Vãn cong lên, ánh mắt tràn đầy ý cười.
Cô cố tình nấu nhiều món ăn, toàn là những món thịt cá thơm phức, chính là nhắm đến những vị khách tiềm năng trong bệnh viện này.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, một lần được cả ba.
Nhân lúc đến bệnh viện đưa cơm cho người nhà, tranh thủ bán những hộp cơm đã chuẩn bị cho các bác các cô đang bụng đói meo, còn có buôn bán nào kiếm tiền nhanh và an toàn hơn thế này nữa sao?
Trong lòng Tô Vãn Vãn thì nghĩ cá đã cắn câu, ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: "Cũng không ngon lắm đâu ạ, chỉ là mấy món ăn gia đình, giống như mọi người nấu thôi."
"Sao mà giống được! Nhìn mấy món ông nhà tôi nấu xem, như đồ cho lợn ăn, nuốt không trôi!"
Bà Hà bực tức đậy nắp hộp cơm lại, mắt không thấy tâm không phiền, cái ông nhà bà đúng là được nuông chiều quen rồi, chẳng làm được tích sự gì, bảo ông ấy đưa cơm thì ngày nào cũng nấu mấy món như cho lợn ăn để qua loa, tưởng bà là lợn chắc!
Bà Hà càng nghĩ càng tức, bụng thì đói, vết thương thì đau, đúng là cùng đường bí lối, lại nhìn sang nhà Tô Vãn Vãn bên cạnh ăn uống ngon lành, vẻ mặt mãn nguyện, nước mắt thèm muốn sắp rơi ra.
Tô Vãn Vãn có chút chột dạ: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, chú Chu là người tốt, chú ấy còn giới thiệu nhà họ hàng cho chúng ta thuê. Con đã bàn bạc xong với họ rồi, một tháng ba đồng, sau này chúng ta sẽ ở lại thị trấn, không về làng nữa.”
Lâm Xuân Mai nghe xong những lời này, kinh ngạc trợn tròn mắt: "Cái gì, con lại đi thuê nhà? Sao con không bàn bạc với mẹ trước? Nhà chúng ta đâu phải không có chỗ ở, nhà ở trong làng...”
Tô Vãn Vãn ngắt lời bà: "Mẹ, mẹ còn muốn quay về đó ở sao? Đám người nhà họ Tô kia mẹ chưa nhìn rõ sao? Bọn họ dám đến tận bệnh viện để hãm hại mẹ, nếu quay về làng, ở địa bàn của bọn họ, bọn họ chẳng phải sẽ nuốt sống chúng ta sao!”
Lâm Xuân Mai nghẹn lời, bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ, bà cũng phải thừa nhận Vãn Vãn nói đúng, tiếp tục sống ở trong làng quả thực rất nguy hiểm.
Thế nhưng chi tiêu ở thị trấn đắt đỏ như vậy, ăn uống, chỗ ở, cái nào mà chẳng cần tiền? Trong tay họ chỉ có hơn hai trăm đồng, có thể trụ được mấy ngày chứ...
Lâm Xuân Mai càng nghĩ càng sầu não, hiện tại bà cũng không có việc làm, còn phải nuôi bốn đứa con, à không đúng, không chỉ bốn đứa, trong bụng còn hai đứa nữa, chẳng lẽ cứ ngồi chờ hết tiền như vậy sao?
Đúng lúc này, một tiếng “ọc ọc” vang lên.
Tô Vãn Vãn ngẩng đầu lên nhìn, thấy Đại Quân đang ngượng ngùng lấy tay che bụng, gãi đầu: "Khụ khụ, cái kia, em gái, em đói rồi hả? Hay là chúng ta ăn cơm trước đi?”
Rõ ràng là anh đói rồi chứ.
Tô Vãn Vãn không khỏi bật cười, cũng không vạch trần anh: "Anh cả nói đúng, em đói rồi. Vừa rồi, lúc em đi xem nhà, bà chủ nhà rất nhiệt tình, cứ muốn đích thân xuống bếp nấu cơm cho em.”
“Làm sao em có thể để bà ấy làm như vậy, nên đã ngăn bà ấy lại, tự mình đi nấu cơm rồi mang đến cho mọi người đây.”
Tô Vãn Vãn vừa nói vừa lấy hộp cơm từ trong túi lưới ra, đặt đầy cả bàn. Vừa mở nắp hộp, hương thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp phòng bệnh.
Tô Đại Quân nhìn mà nước miếng sắp chảy ra đến nơi, vội vàng lấy cơm cho mẹ và em gái, cũng chẳng quan tâm đến mấy đứa em trai, bê hộp cơm lên rồi gắp thức ăn, đôi đũa như múa trên không trung.
“Ngon quá, em gái, từ bao giờ tay nghề nấu nướng của em lại giỏi như vậy, anh thấy cũng không kém gì đầu bếp nhà hàng quốc doanh.”
Thật sự ngon như vậy sao?
Các ông bà lão ở giường bên cạnh không nhịn được tò mò nhìn sang.
“Này cháu gái, cháu cho cái gì vào trong thức ăn vậy, sao lại thơm như vậy?”
“Không chỉ thơm thôi đâu, nhìn cũng hấp dẫn lắm, không biết ăn có ngon như vậy không, muốn thử một miếng quá.”
Nhìn các ông bà lão ánh mắt thèm thuồng, khóe miệng Tô Vãn Vãn cong lên, ánh mắt tràn đầy ý cười.
Cô cố tình nấu nhiều món ăn, toàn là những món thịt cá thơm phức, chính là nhắm đến những vị khách tiềm năng trong bệnh viện này.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, một lần được cả ba.
Nhân lúc đến bệnh viện đưa cơm cho người nhà, tranh thủ bán những hộp cơm đã chuẩn bị cho các bác các cô đang bụng đói meo, còn có buôn bán nào kiếm tiền nhanh và an toàn hơn thế này nữa sao?
Trong lòng Tô Vãn Vãn thì nghĩ cá đã cắn câu, ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: "Cũng không ngon lắm đâu ạ, chỉ là mấy món ăn gia đình, giống như mọi người nấu thôi."
"Sao mà giống được! Nhìn mấy món ông nhà tôi nấu xem, như đồ cho lợn ăn, nuốt không trôi!"
Bà Hà bực tức đậy nắp hộp cơm lại, mắt không thấy tâm không phiền, cái ông nhà bà đúng là được nuông chiều quen rồi, chẳng làm được tích sự gì, bảo ông ấy đưa cơm thì ngày nào cũng nấu mấy món như cho lợn ăn để qua loa, tưởng bà là lợn chắc!
Bà Hà càng nghĩ càng tức, bụng thì đói, vết thương thì đau, đúng là cùng đường bí lối, lại nhìn sang nhà Tô Vãn Vãn bên cạnh ăn uống ngon lành, vẻ mặt mãn nguyện, nước mắt thèm muốn sắp rơi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.