[70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng
Chương 27: A
Thất Dạ Thiếu Gia
10/08/2024
Người đàn ông trung niên đứng sau bà thím ngượng ngùng lên tiếng xin lỗi: "Thật ngại quá, làm hai đứa sợ rồi. Là thế này, sáng nay bà thím có mang mấy cái bánh bao đến, vợ tôi ăn thấy rất ngon, nên nhờ tôi đến mua thêm. Hai đứa xem, còn bánh bao không?"
Vãn Vãn liếc nhìn vào gùi: "Chỉ còn đúng năm cái cuối cùng."
Đây là số bánh cô định mang về cho anh hai, anh ba và mẹ làm bữa sáng.
Nếu bán hết, về nhà lại phải làm bữa sáng khác...
Nhìn ra sự do dự của Vãn Vãn, người đàn ông trung niên vội vàng móc tiền ra, không nói không rằng đưa cho cô: "Tôi lấy hết."
"Cô bé, ngày mai hai đứa còn đến đây bán không? Nếu đến thì tôi đặt trước hai mươi cái!"
Vãn Vãn nhận lấy tiền, cười tủm tỉm nói: "Ngày mai bọn cháu vẫn đến, trời vừa sáng là có mặt ở đây, bác cứ đến là sẽ thấy bọn cháu."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, người đàn ông trung niên xách túi bánh bao, vui vẻ rời đi.
Trên đường về, Đại Quân vui mừng khôn xiết: "Vãn Vãn, không ngờ bánh bao em làm lại đắt hàng như vậy, anh thấy nhiều người không mua được còn tiếc hùi hụi. Ngày mai mình làm nhiều hơn nhé, anh đi mua thêm một cái gùi nữa, chất đầy hai gùi gánh đến đây!"
Tô Vãn Vãn tự nhiên không có lý do gì từ chối, mỉm cười đáp: “Vâng, giờ mà về là vừa kịp hấp thêm một lồng bánh bao nữa. Để dành cho mẹ hai cái, cho anh hai, anh ba hai cái…”
Tô Đại Quân phẩy tay: “Thôi khỏi đếm, cứ mang hết cho anh, nhà mình ăn không hết thì chia cho các ông bà trong phòng bệnh. Chắc họ cũng chưa ăn sáng, bụng đói meo rồi. Giờ mà mang qua là vừa kị cho họ chút hơi ấm.”
Tô Vãn Vãn bật cười, anh cả cô đúng là lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
“Không mang hết được đâu, nhà mình vẫn phải để lại vài cái, lát nữa bà Chu dậy, em nấu thêm nồi cháo nữa, để bà dậy là vừa kịp ăn nóng.”
“Em gái anh đúng là chu đáo mà.”
Tô Đại Quân vênh mặt đầy tự hào: “Không biết sau này ai sẽ cưới được em gái anh đây, đứa nào mà hời vậy nhỉ? Nếu mà rơi vào tay một thằng không biết điều thì anh phải cho nó ăn đòn ba bữa một ngày.”
Tô Vãn Vãn liếc anh trai: “Anh cả, anh lại nói mấy lời linh tinh rồi đấy.”
“Anh quên em mới mười sáu tuổi rồi à? Em vẫn còn là con nít, anh nói với em mấy lời này có thích hợp không vậy?”
Kiếp này, cô chỉ muốn bảo vệ người nhà thật tốt, còn những thứ như tình cảm yêu đương đều là phù du, cô không có hứng thú.
Tô Đại Quân thấy chọc em gái giận thật rồi, vội vàng nịnh nọt: “Rồi rồi rồi, là anh sai, em đừng giận, sau này anh không nói nữa.”
Thấy Tô Vãn Vãn không để ý đến mình, trong lòng Tô Đại Quân lo lắng, bắt đầu suy nghĩ xem có phải mình đã chọc quá trớn rồi không.
Tiếp theo đó, Tô Đại Quân luôn cẩn thận dỗ dành, mãi cho đến khi đến bệnh viện vẫn luôn quan sát sắc mặt Tô Vãn Vãn.
Tô Vãn Vãn nhìn mà buồn cười, lấy một túi bánh bao lớn nhét vào lòng anh ấy: “Thôi được rồi anh cả, em không có nhỏ nhen như vậy đâu, anh mau đi “gửi hơi ấm” của anh đi.”
Tô Đại Quân lúc này mới yên tâm, cười hì hì nhận lấy túi đồ, đi “vi hành” sang các phòng bệnh khác.
Tô Vãn Vãn xách theo hộp cơm đã chuẩn bị vào phòng bệnh: “Mẹ, anh hai, anh ba, xem Vãn Vãn mang gì ngon cho mọi người nè.”
Lâm Xuân Mai thấy con gái sáng sớm đã đến thăm thì vừa mừng vừa lo, nắm lấy tay con gái trách yêu: “Con bé này, sao lại đến sớm thế, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia kìa, hay là đêm qua không ngủ ngon? Mẹ ở đây không có việc gì đâu, con mau về nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tô Vãn Vãn nhích lại gần, ôm lấy cánh tay mẹ làm nũng: “Mẹ, mẹ đừng lo. Con không sao đâu, hôm qua con còn cùng anh cả về nhà một chuyến, mang theo quần áo chăn màn của nhà mình đến rồi.”
“Anh hai, anh ba, quần áo của hai anh em để ở sân đấy, lát hai anh về tắm rửa rồi ngủ một giấc cho khỏe. Em với anh cả ở lại đây với mẹ, mai hai anh lại đến đổi ca.”
Tô Nhị Hải và Tô Tam Hà đang ăn ngấu nghiến bánh bao, nghe thấy vậy lập tức từ chối: “Không được không được, Vãn Vãn, em ở lại đây sẽ không ngủ ngon được đâu, chỗ này đông người, ban đêm lại lạnh, cũng không có chỗ nằm, sao em chịu nổi.”
“Để bọn anh ở lại chăm sóc mẹ là được rồi, em mau về nhà đi.”
Vãn Vãn liếc nhìn vào gùi: "Chỉ còn đúng năm cái cuối cùng."
Đây là số bánh cô định mang về cho anh hai, anh ba và mẹ làm bữa sáng.
Nếu bán hết, về nhà lại phải làm bữa sáng khác...
Nhìn ra sự do dự của Vãn Vãn, người đàn ông trung niên vội vàng móc tiền ra, không nói không rằng đưa cho cô: "Tôi lấy hết."
"Cô bé, ngày mai hai đứa còn đến đây bán không? Nếu đến thì tôi đặt trước hai mươi cái!"
Vãn Vãn nhận lấy tiền, cười tủm tỉm nói: "Ngày mai bọn cháu vẫn đến, trời vừa sáng là có mặt ở đây, bác cứ đến là sẽ thấy bọn cháu."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, người đàn ông trung niên xách túi bánh bao, vui vẻ rời đi.
Trên đường về, Đại Quân vui mừng khôn xiết: "Vãn Vãn, không ngờ bánh bao em làm lại đắt hàng như vậy, anh thấy nhiều người không mua được còn tiếc hùi hụi. Ngày mai mình làm nhiều hơn nhé, anh đi mua thêm một cái gùi nữa, chất đầy hai gùi gánh đến đây!"
Tô Vãn Vãn tự nhiên không có lý do gì từ chối, mỉm cười đáp: “Vâng, giờ mà về là vừa kịp hấp thêm một lồng bánh bao nữa. Để dành cho mẹ hai cái, cho anh hai, anh ba hai cái…”
Tô Đại Quân phẩy tay: “Thôi khỏi đếm, cứ mang hết cho anh, nhà mình ăn không hết thì chia cho các ông bà trong phòng bệnh. Chắc họ cũng chưa ăn sáng, bụng đói meo rồi. Giờ mà mang qua là vừa kị cho họ chút hơi ấm.”
Tô Vãn Vãn bật cười, anh cả cô đúng là lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
“Không mang hết được đâu, nhà mình vẫn phải để lại vài cái, lát nữa bà Chu dậy, em nấu thêm nồi cháo nữa, để bà dậy là vừa kịp ăn nóng.”
“Em gái anh đúng là chu đáo mà.”
Tô Đại Quân vênh mặt đầy tự hào: “Không biết sau này ai sẽ cưới được em gái anh đây, đứa nào mà hời vậy nhỉ? Nếu mà rơi vào tay một thằng không biết điều thì anh phải cho nó ăn đòn ba bữa một ngày.”
Tô Vãn Vãn liếc anh trai: “Anh cả, anh lại nói mấy lời linh tinh rồi đấy.”
“Anh quên em mới mười sáu tuổi rồi à? Em vẫn còn là con nít, anh nói với em mấy lời này có thích hợp không vậy?”
Kiếp này, cô chỉ muốn bảo vệ người nhà thật tốt, còn những thứ như tình cảm yêu đương đều là phù du, cô không có hứng thú.
Tô Đại Quân thấy chọc em gái giận thật rồi, vội vàng nịnh nọt: “Rồi rồi rồi, là anh sai, em đừng giận, sau này anh không nói nữa.”
Thấy Tô Vãn Vãn không để ý đến mình, trong lòng Tô Đại Quân lo lắng, bắt đầu suy nghĩ xem có phải mình đã chọc quá trớn rồi không.
Tiếp theo đó, Tô Đại Quân luôn cẩn thận dỗ dành, mãi cho đến khi đến bệnh viện vẫn luôn quan sát sắc mặt Tô Vãn Vãn.
Tô Vãn Vãn nhìn mà buồn cười, lấy một túi bánh bao lớn nhét vào lòng anh ấy: “Thôi được rồi anh cả, em không có nhỏ nhen như vậy đâu, anh mau đi “gửi hơi ấm” của anh đi.”
Tô Đại Quân lúc này mới yên tâm, cười hì hì nhận lấy túi đồ, đi “vi hành” sang các phòng bệnh khác.
Tô Vãn Vãn xách theo hộp cơm đã chuẩn bị vào phòng bệnh: “Mẹ, anh hai, anh ba, xem Vãn Vãn mang gì ngon cho mọi người nè.”
Lâm Xuân Mai thấy con gái sáng sớm đã đến thăm thì vừa mừng vừa lo, nắm lấy tay con gái trách yêu: “Con bé này, sao lại đến sớm thế, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia kìa, hay là đêm qua không ngủ ngon? Mẹ ở đây không có việc gì đâu, con mau về nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tô Vãn Vãn nhích lại gần, ôm lấy cánh tay mẹ làm nũng: “Mẹ, mẹ đừng lo. Con không sao đâu, hôm qua con còn cùng anh cả về nhà một chuyến, mang theo quần áo chăn màn của nhà mình đến rồi.”
“Anh hai, anh ba, quần áo của hai anh em để ở sân đấy, lát hai anh về tắm rửa rồi ngủ một giấc cho khỏe. Em với anh cả ở lại đây với mẹ, mai hai anh lại đến đổi ca.”
Tô Nhị Hải và Tô Tam Hà đang ăn ngấu nghiến bánh bao, nghe thấy vậy lập tức từ chối: “Không được không được, Vãn Vãn, em ở lại đây sẽ không ngủ ngon được đâu, chỗ này đông người, ban đêm lại lạnh, cũng không có chỗ nằm, sao em chịu nổi.”
“Để bọn anh ở lại chăm sóc mẹ là được rồi, em mau về nhà đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.