[70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng
Chương 32: A
Thất Dạ Thiếu Gia
10/08/2024
Bà Lỗ vội vàng nhào tới, ôm chầm lấy Lỗ Đại Pháo, vừa gọi “con ơi, con ơi” vừa kiểm tra khắp người anh ta, sợ con trai bị người ta đánh cho tàn phế.
Lỗ Đại Pháo nước mắt nước mũi giàn giụa, ôm chân lăn lộn trên đất, kêu gào thảm thiết: "Đau đau, đau chết con rồi, mẹ ơi, chân con gãy rồi hu hu hu...”
Bà Lỗ đau lòng như đứt từng khúc ruột, ôm con trai khóc còn to hơn cả nó: "Đại Pháo ơi, con đừng sợ, mẹ lập tức đi gọi bác sĩ, bác sĩ nhất định sẽ chữa khỏi cho con…”
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, một thằng đàn ông con trai khóc lóc như vậy có thấy mất mặt hay không hả?”
Tô Nhị Hải nhíu mày khó chịu, quả thực chưa từng thấy người đàn ông nào yếu đuối như vậy, đánh có hai cái mà đã khóc lóc như cha chết mẹ chết, có cần thiết phải như vậy không?
“Bị chút thương tích nhỏ này mà cũng gọi bác sĩ, chúng tôi ra tay có nặng đâu, cùng lắm chỉ là chút xây xước ngoài da thôi, về nhà nghỉ ngơi mấy hôm là khỏi, có phải không hả Lỗ Đại Pháo?”
Lỗ Đại Pháo nghe ra được ý đe dọa trong lời nói của anh ấy, lập tức sợ đến mức không dám kêu la nữa, im lặng ôm lấy bản thân yếu đuối mà nức nở.
Bà Lỗ dường như cũng sợ rồi, run rẩy dìu con trai ngồi xuống, lau mặt, trong lòng mệt mỏi vô cùng.
Bà ta cũng không còn tâm trí đâu mà vòng vo tam quốc với con gái nữa, trực tiếp nói rõ mục đích đến đây,
“Sáng nay, nhà bên kia đến dạm ngõ, nói muốn cưới cháu gái út của họ thì phải có ba trăm đồng tiền thách cưới.”
“Trong tay mẹ không có nhiều tiền như vậy, nếu con có thì đưa mẹ lo trước cho em trai con lấy vợ.”
Lỗ Đại Hoa trừng lớn hai mắt, quả thực không dám tin vào tai mình, đây chẳng phải là đang được voi đòi tiên sao?
“Lấy vợ gì mà tận ba trăm đồng? Chẳng lẽ là cưới tiên nữ trên trời xuống hay sao?”
Trong lòng Bà Lỗ rất bất mãn, bà ta cũng không muốn bỏ ra số tiền này.
Con dâu trước cưới về nhà chỉ tốn hơn hai mươi đồng, ăn ít làm nhiều, mặc đánh mặc mắng cũng không dám cãi lại, thật sự rất dễ sai khiến, đáng tiếc lại bị con trai bà ta lỡ tay đánh chết.
Sau khi con dâu chết, danh tiếng vốn đã không tốt của Đại Pháo lại càng tệ hơn. Tuy bà ta luôn đi khắp nơi nói rằng con dâu do bất cẩn tự ngã chết, nhưng người trong vùng căn bản không ai tin, càng đừng nói đến việc gả con gái cho anh ta.
Bây giờ vất vả lắm mới có một nhà đồng ý gả con gái đến, dù có phải thêm tiền thách cưới, bọn họ cũng phải nghiến răng mà cho. Tổng không thể để đứa con trai bảo bối của bà ta cả đời không có vợ được!
Bà Lỗ dữ tợn trừng mắt nhìn con gái lớn, hôm nay nhất định phải khiến cô ta đưa số tiền này ra: "Đại Hoa, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn em trai con cả đời độc thân sao?”
Lỗ Đại Hoa lộ vẻ mặt khó xử, nếu chỉ là vài chục đồng thì đưa cũng được, nhưng ba trăm đồng thì cô ta lấy đâu ra?
“Mẹ, con cũng muốn em trai sớm ngày lấy được vợ, nhưng mà, ba trăm đồng, con…”
Bà Lỗ xua xua tay, căn bản không muốn nghe cô ta từ chối: "Con không có thì nhà chồng con có!”
“Tối nay con về nhà chồng xin, nếu không được thì đi trộm, chỗ mẹ chồng con cất tiền, chắc con biết chứ?”
Mặt Lỗ Đại Hoa biến sắc: "Mẹ, bọn họ sẽ đánh chết con mất!”
Bà Lỗ qua loa dỗ dành: "Nếu bọn họ dám đánh con, mẹ và em trai con sẽ đến bênh vực cho con, yên tâm đi.”
Thật nực cười, bênh vực cái nỗi gì.
Vừa rồi nhìn cái dáng vẻ ỷ mạnh hiếp yếu kia của Lỗ Đại Pháo, chỉ sợ cầm được tiền rồi sẽ cao chạy xa bay, làm sao có thể quay lại bênh vực chị gái.
Tô Vãn Vãn không muốn nghe thêm nữa, không cần nhìn cũng biết, bà già này rất giỏi lừa người, cuối cùng Lỗ Đại Hoa chắc chắn sẽ bị thuyết phục, về nhà chồng trộm tiền.
Nghĩ đến số tiền cô ta trộm được cuối cùng sẽ biến thành tiền thách cưới cho nhà họ Tô, Tô Vãn Vãn liền cảm thấy khó chịu.
Lỗ Đại Pháo nước mắt nước mũi giàn giụa, ôm chân lăn lộn trên đất, kêu gào thảm thiết: "Đau đau, đau chết con rồi, mẹ ơi, chân con gãy rồi hu hu hu...”
Bà Lỗ đau lòng như đứt từng khúc ruột, ôm con trai khóc còn to hơn cả nó: "Đại Pháo ơi, con đừng sợ, mẹ lập tức đi gọi bác sĩ, bác sĩ nhất định sẽ chữa khỏi cho con…”
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, một thằng đàn ông con trai khóc lóc như vậy có thấy mất mặt hay không hả?”
Tô Nhị Hải nhíu mày khó chịu, quả thực chưa từng thấy người đàn ông nào yếu đuối như vậy, đánh có hai cái mà đã khóc lóc như cha chết mẹ chết, có cần thiết phải như vậy không?
“Bị chút thương tích nhỏ này mà cũng gọi bác sĩ, chúng tôi ra tay có nặng đâu, cùng lắm chỉ là chút xây xước ngoài da thôi, về nhà nghỉ ngơi mấy hôm là khỏi, có phải không hả Lỗ Đại Pháo?”
Lỗ Đại Pháo nghe ra được ý đe dọa trong lời nói của anh ấy, lập tức sợ đến mức không dám kêu la nữa, im lặng ôm lấy bản thân yếu đuối mà nức nở.
Bà Lỗ dường như cũng sợ rồi, run rẩy dìu con trai ngồi xuống, lau mặt, trong lòng mệt mỏi vô cùng.
Bà ta cũng không còn tâm trí đâu mà vòng vo tam quốc với con gái nữa, trực tiếp nói rõ mục đích đến đây,
“Sáng nay, nhà bên kia đến dạm ngõ, nói muốn cưới cháu gái út của họ thì phải có ba trăm đồng tiền thách cưới.”
“Trong tay mẹ không có nhiều tiền như vậy, nếu con có thì đưa mẹ lo trước cho em trai con lấy vợ.”
Lỗ Đại Hoa trừng lớn hai mắt, quả thực không dám tin vào tai mình, đây chẳng phải là đang được voi đòi tiên sao?
“Lấy vợ gì mà tận ba trăm đồng? Chẳng lẽ là cưới tiên nữ trên trời xuống hay sao?”
Trong lòng Bà Lỗ rất bất mãn, bà ta cũng không muốn bỏ ra số tiền này.
Con dâu trước cưới về nhà chỉ tốn hơn hai mươi đồng, ăn ít làm nhiều, mặc đánh mặc mắng cũng không dám cãi lại, thật sự rất dễ sai khiến, đáng tiếc lại bị con trai bà ta lỡ tay đánh chết.
Sau khi con dâu chết, danh tiếng vốn đã không tốt của Đại Pháo lại càng tệ hơn. Tuy bà ta luôn đi khắp nơi nói rằng con dâu do bất cẩn tự ngã chết, nhưng người trong vùng căn bản không ai tin, càng đừng nói đến việc gả con gái cho anh ta.
Bây giờ vất vả lắm mới có một nhà đồng ý gả con gái đến, dù có phải thêm tiền thách cưới, bọn họ cũng phải nghiến răng mà cho. Tổng không thể để đứa con trai bảo bối của bà ta cả đời không có vợ được!
Bà Lỗ dữ tợn trừng mắt nhìn con gái lớn, hôm nay nhất định phải khiến cô ta đưa số tiền này ra: "Đại Hoa, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn em trai con cả đời độc thân sao?”
Lỗ Đại Hoa lộ vẻ mặt khó xử, nếu chỉ là vài chục đồng thì đưa cũng được, nhưng ba trăm đồng thì cô ta lấy đâu ra?
“Mẹ, con cũng muốn em trai sớm ngày lấy được vợ, nhưng mà, ba trăm đồng, con…”
Bà Lỗ xua xua tay, căn bản không muốn nghe cô ta từ chối: "Con không có thì nhà chồng con có!”
“Tối nay con về nhà chồng xin, nếu không được thì đi trộm, chỗ mẹ chồng con cất tiền, chắc con biết chứ?”
Mặt Lỗ Đại Hoa biến sắc: "Mẹ, bọn họ sẽ đánh chết con mất!”
Bà Lỗ qua loa dỗ dành: "Nếu bọn họ dám đánh con, mẹ và em trai con sẽ đến bênh vực cho con, yên tâm đi.”
Thật nực cười, bênh vực cái nỗi gì.
Vừa rồi nhìn cái dáng vẻ ỷ mạnh hiếp yếu kia của Lỗ Đại Pháo, chỉ sợ cầm được tiền rồi sẽ cao chạy xa bay, làm sao có thể quay lại bênh vực chị gái.
Tô Vãn Vãn không muốn nghe thêm nữa, không cần nhìn cũng biết, bà già này rất giỏi lừa người, cuối cùng Lỗ Đại Hoa chắc chắn sẽ bị thuyết phục, về nhà chồng trộm tiền.
Nghĩ đến số tiền cô ta trộm được cuối cùng sẽ biến thành tiền thách cưới cho nhà họ Tô, Tô Vãn Vãn liền cảm thấy khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.