[70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng
Chương 35: A
Thất Dạ Thiếu Gia
10/08/2024
Cố Vân Hiên nhíu mày, anh có thể cảm nhận được vết thương trên người đều đã được khâu lại, chỉ cần hơi động một chút là đau nhức toàn thân, đau đến mức trước mắt anh tối sầm lại.
Cũng may không bị gãy tay gãy chân, coi như là may mắn lắm rồi.
Cố Vân Hiên hít nhẹ một hơi, như thể không cảm nhận được cơn đau dữ dội khắp người, bình tĩnh nói: “Chắc là sát thủ chuyên nghiệp, ra tay rất tàn nhẫn, đã bắt được người chưa?”
Cảnh sát Chu ngẩn người, sao đến cả sát thủ chuyên nghiệp cũng xuất hiện? Gần đây trong cái trấn nhỏ của bọn họ, yêu ma quỷ quái hơi bị nhiều rồi đấy.
Chờ đã, rõ ràng là ông đang hỏi, sao cậu nhóc này lại giành quyền lên tiếng trước rồi.
“Đã đưa về đồn cảnh sát rồi, cậu không cần lo lắng, anh ta chạy không thoát đâu, đồng nghiệp của chúng tôi đang thẩm vấn…”
Cố Vân Hiên gật đầu, thản nhiên phân phó: “Đi gọi điện thoại cho nhà họ Cố ở Bắc Kinh, nói tôi bị người ta truy sát, thập tử nhất sinh, bảo bọn họ đến nhận xác.”
“Hả?”
Chu Nham trừng lớn hai mắt khó hiểu, sao đã đến mức phải nhận xác rồi? Cậu nhóc này tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng cách cái gọi là thập tử nhất sinh còn một đoạn nữa chứ. Đây không phải là nói hươu nói vượn sao?
Cảnh sát Chu im lặng một lúc, vừa định dạy dỗ anh đừng có nói năng lung tung dọa người nhà thì đã bị đồng nghiệp bên cạnh kéo lại, đẩy vào góc tường. Cảnh sát Từ đến cùng với cảnh sát Chu tốt bụng đồng ý: “Được, chúng tôi sẽ gọi điện thoại ngay, cậu nghỉ ngơi trước đi.”
Chu Nham nhìn mà ngẩn người, người đồng nghiệp này của ông trước giờ đâu có tốt tính như vậy, một câu nói không đúng là có thể trở mặt bất cứ lúc nào, sao đột nhiên lại hạ thấp tư thế như vậy.
Đợi hai người đi ra khỏi phòng bệnh, Chu Nham thật sự nhịn không được, tiến đến dò hỏi: “Vừa nãy là thế nào vậy? Sao cậu lại khách sáo với một cậu nhóc như thế?”
Cảnh sát Từ liếc mắt nhìn ông, rất là cạn lời với sự chậm chạp của ông: “Anh thì hiểu cái gì, cậu ta không phải người bình thường.”
Nhà họ Cố ở Bắc Kinh, nếu thật sự là nhà họ Cố mà anh ta biết, vậy thì đó là một gia tộc lớn đấy.
Người của nhà họ Cố đều là người có quyền cao chức trọng, người đàn ông này nếu thật sự là con cháu nhà họ Cố, vậy thì bọn họ thật sự không thể đắc tội nổi.
Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng quay về báo cáo cho sở trưởng.
Cảnh sát Từ không còn tâm trí đâu nữa, vội vã chạy về đồn cảnh sát để báo cáo với sở trưởng.
Sở trưởng nghe xong, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Cậu chắc chắn chứ? Người nhà họ Cố sao lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, có khi nào là giả mạo không?"
Cảnh sát Từ thận trọng nói: "Tôi thấy người đàn ông đó rất có phong thái, không giống như giả mạo."
"Dù thật hay giả, chúng ta cứ gọi điện thoại hỏi cho rõ tình hình đã. Nhỡ đâu cậu ta thật sự là người nhà họ Cố, chúng ta lại không quan tâm hỏi han, sau này họ mà truy cứu thì chúng ta khó ăn nói lắm.”
Sở trưởng nghĩ cũng phải, lập tức gọi điện thoại báo cáo lên cấp trên, vất vả lắm mới liên lạc được với người nhà họ Cố, trình bày tình hình ở đây, rồi chờ phản hồi.
Cố gia.
"Được, được, tôi biết rồi, đều là trẻ con ham chơi, làm phiền mọi người rồi."
Cố Chính Vĩ cúp điện thoại, lông mày nhíu lại.
Đứa con trai này của ông ta từ nhỏ đã không chịu nghe lời, suốt ngày ra ngoài gây chuyện, bây giờ lại dám tự ý bỏ đi xa nhà. Nó đang chống lại ông ta sao? Thật là vô lý, ông ta là cha nó, chẳng lẽ còn phải cúi đầu nhận lỗi với nó sao?
Kỷ Phương bưng một tách trà nóng ra, đặt lên bàn làm việc của Cố Chính Vĩ, ân cần hỏi: "Ông xã, có chuyện gì vậy?"
Cố Chính Vĩ thở dài: "Còn không phải là thằng nhóc Vân Hiên bất trị đó."
"Không biết sao lại chạy đến tận huyện An, còn nói là sắp chết rồi, kêu tôi đến nhặt xác, đúng là hồ đồ!"
Cũng may không bị gãy tay gãy chân, coi như là may mắn lắm rồi.
Cố Vân Hiên hít nhẹ một hơi, như thể không cảm nhận được cơn đau dữ dội khắp người, bình tĩnh nói: “Chắc là sát thủ chuyên nghiệp, ra tay rất tàn nhẫn, đã bắt được người chưa?”
Cảnh sát Chu ngẩn người, sao đến cả sát thủ chuyên nghiệp cũng xuất hiện? Gần đây trong cái trấn nhỏ của bọn họ, yêu ma quỷ quái hơi bị nhiều rồi đấy.
Chờ đã, rõ ràng là ông đang hỏi, sao cậu nhóc này lại giành quyền lên tiếng trước rồi.
“Đã đưa về đồn cảnh sát rồi, cậu không cần lo lắng, anh ta chạy không thoát đâu, đồng nghiệp của chúng tôi đang thẩm vấn…”
Cố Vân Hiên gật đầu, thản nhiên phân phó: “Đi gọi điện thoại cho nhà họ Cố ở Bắc Kinh, nói tôi bị người ta truy sát, thập tử nhất sinh, bảo bọn họ đến nhận xác.”
“Hả?”
Chu Nham trừng lớn hai mắt khó hiểu, sao đã đến mức phải nhận xác rồi? Cậu nhóc này tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng cách cái gọi là thập tử nhất sinh còn một đoạn nữa chứ. Đây không phải là nói hươu nói vượn sao?
Cảnh sát Chu im lặng một lúc, vừa định dạy dỗ anh đừng có nói năng lung tung dọa người nhà thì đã bị đồng nghiệp bên cạnh kéo lại, đẩy vào góc tường. Cảnh sát Từ đến cùng với cảnh sát Chu tốt bụng đồng ý: “Được, chúng tôi sẽ gọi điện thoại ngay, cậu nghỉ ngơi trước đi.”
Chu Nham nhìn mà ngẩn người, người đồng nghiệp này của ông trước giờ đâu có tốt tính như vậy, một câu nói không đúng là có thể trở mặt bất cứ lúc nào, sao đột nhiên lại hạ thấp tư thế như vậy.
Đợi hai người đi ra khỏi phòng bệnh, Chu Nham thật sự nhịn không được, tiến đến dò hỏi: “Vừa nãy là thế nào vậy? Sao cậu lại khách sáo với một cậu nhóc như thế?”
Cảnh sát Từ liếc mắt nhìn ông, rất là cạn lời với sự chậm chạp của ông: “Anh thì hiểu cái gì, cậu ta không phải người bình thường.”
Nhà họ Cố ở Bắc Kinh, nếu thật sự là nhà họ Cố mà anh ta biết, vậy thì đó là một gia tộc lớn đấy.
Người của nhà họ Cố đều là người có quyền cao chức trọng, người đàn ông này nếu thật sự là con cháu nhà họ Cố, vậy thì bọn họ thật sự không thể đắc tội nổi.
Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng quay về báo cáo cho sở trưởng.
Cảnh sát Từ không còn tâm trí đâu nữa, vội vã chạy về đồn cảnh sát để báo cáo với sở trưởng.
Sở trưởng nghe xong, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Cậu chắc chắn chứ? Người nhà họ Cố sao lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, có khi nào là giả mạo không?"
Cảnh sát Từ thận trọng nói: "Tôi thấy người đàn ông đó rất có phong thái, không giống như giả mạo."
"Dù thật hay giả, chúng ta cứ gọi điện thoại hỏi cho rõ tình hình đã. Nhỡ đâu cậu ta thật sự là người nhà họ Cố, chúng ta lại không quan tâm hỏi han, sau này họ mà truy cứu thì chúng ta khó ăn nói lắm.”
Sở trưởng nghĩ cũng phải, lập tức gọi điện thoại báo cáo lên cấp trên, vất vả lắm mới liên lạc được với người nhà họ Cố, trình bày tình hình ở đây, rồi chờ phản hồi.
Cố gia.
"Được, được, tôi biết rồi, đều là trẻ con ham chơi, làm phiền mọi người rồi."
Cố Chính Vĩ cúp điện thoại, lông mày nhíu lại.
Đứa con trai này của ông ta từ nhỏ đã không chịu nghe lời, suốt ngày ra ngoài gây chuyện, bây giờ lại dám tự ý bỏ đi xa nhà. Nó đang chống lại ông ta sao? Thật là vô lý, ông ta là cha nó, chẳng lẽ còn phải cúi đầu nhận lỗi với nó sao?
Kỷ Phương bưng một tách trà nóng ra, đặt lên bàn làm việc của Cố Chính Vĩ, ân cần hỏi: "Ông xã, có chuyện gì vậy?"
Cố Chính Vĩ thở dài: "Còn không phải là thằng nhóc Vân Hiên bất trị đó."
"Không biết sao lại chạy đến tận huyện An, còn nói là sắp chết rồi, kêu tôi đến nhặt xác, đúng là hồ đồ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.