[70] Sau Khi Bị Nữ Xuyên Thư Tráo Đổi Nhân Sinh
Chương 15: Ăn Trứng Gà Đi
Lạc Tân
09/03/2024
“Cô bé ngốc này, mình là chị em mà. Huống hồ gì đây là dê của đại đội, là tài sản chung, xã viên đều có trách nhiệm tìm lại chúng mà.”
Nếu bị mất hai con dê thì sẽ ảnh hưởng tới lợi ích tập thể.
Nên dù không phải Vương Thảo Nhi bị mất dê đi nữa, Đường Thanh Thanh cũng sẽ cố gắng giúp đỡ.
Lúc này Vương Thảo Nhi vẫn lo nghĩ về hai chú dê, nhưng không tuyệt vọng tới mức muốn chết đi như trước nữa.
Cô bé rất muốn sống tiếp, cô bé còn nhỏ như thế, còn chưa được xem chiếu bóng bao giờ nữa mà.
...
Vương Hắc Tử lo lắng lùa dê về chuồng dê, đánh tiếng với ông cụ trông chuồng dê, cũng không nói là bị mất dê, chỉ nói là mình dắt dê về nhà chơi.
Ông cụ cũng chẳng nói gì, chỉ dặn dò ngày mai nhớ mang về mà thôi.
Vương Hắc Tử đi ra khỏi chuồng dê thì tranh thủ chạy tới nhà Đường Thanh Thanh, chào hỏi người nhà họ Đường, nói là đêm nay Đường Thanh Thanh không về nhà.
Triệu Đại Hoa nghe vậy thì bực dọc mắng: “Con ranh đó, suốt ngày chỉ biết đi chơi thôi! Còn không thèm về nhà nữa, con thấy nó càng lúc càng to gan lớn mật rồi, không thể để nó chạy nhảy suốt ngày như thế nữa.
Đúng là chăn dê nhiều quá, nên cũng coi mình như dê mà buông thả quá rồi, có giỏi thì cả đời này cũng đừng có mò về nữa!”
Thấy Triệu Đại Hoa lại sắp sửa mắng um lên, bà nội Ngô bèn nói.
“Thanh Thanh nó hiểu chuyện, biết tiết kiệm lương thực cho cả nhà còn gì.”
Triệu Đại Hoa nghe vậy thì mới thôi, không mắng nữa, năm nay xem như bội thu, chuyện ăn uống của nhà họ cũng không tệ lắm, có đủ bánh bột ngô để ăn no.
Đường Thanh Thanh bình thường ăn rất khỏe, nếu cô không về thì có thể đỡ được một phần cơm.
Triệu Đại Hoa đảo mắt một vòng: “Mẹ à, hôm nay nấu hai quả trứng gà đi, ba anh em Hưng Vượng lâu lắm rồi không được ăn trứng đấy.”
Tuy bà nội Ngô rất yêu thương cháu trai, nhưng nếu trong nhà có đồ ngon, bà cũng sẽ chia cho cả cháu gái chứ không để cháu trai ăn một mình.
Chẳng qua là cháu trai được ăn nhiều hơn, cháu gái ăn ít một chút mà thôi.
Nhà bọn họ nhiều người, mỗi lần ăn trứng gà đều nấu canh trứng, vậy thì mỗi người đều có thể ăn được một miếng.
Hôm nay Đường Thanh Thanh vắng nhà, ba anh em Hưng Vượng sẽ được ăn nhiều hơn.
“Suốt ngày chỉ có biết ăn thôi, trứng gà để đổi lấy tiền mà! Không có tiền thì làm sao mua muối chứ.”
Triệu Đại Hoa hừ lạnh: “Mẹ à, dù mẹ thiên vị nhà mẹ đẻ thì cũng không thể mặc kệ con cháu của mình như thế chứ, chẳng phải chỉ nấu hai quả trứng thôi à, thế mà mẹ cũng tiếc với con cháu nữa. Mẹ cho cháu trai nhà mẹ đẻ đến 10 đồng tiền mừng cưới, thế mà đến một quả trứng gà cũng không nỡ cho cháu nội ăn, nếu mấy đứa Hưng Vượng mà biết thì sao chịu báo hiếu cho mẹ nữa.”
Cái này đúng là giẫm trúng điểm yếu của bà nội Ngô: “Ăn đi ăn đi, hai quả trứng thôi mà, ăn cũng chẳng chết được. Cả nhà không có ai biết tính toán lo toan hết, nhà mình giàu có lắm à, suốt ngày cứ nhao nhao đòi ăn trứng...”
Nếu bị mất hai con dê thì sẽ ảnh hưởng tới lợi ích tập thể.
Nên dù không phải Vương Thảo Nhi bị mất dê đi nữa, Đường Thanh Thanh cũng sẽ cố gắng giúp đỡ.
Lúc này Vương Thảo Nhi vẫn lo nghĩ về hai chú dê, nhưng không tuyệt vọng tới mức muốn chết đi như trước nữa.
Cô bé rất muốn sống tiếp, cô bé còn nhỏ như thế, còn chưa được xem chiếu bóng bao giờ nữa mà.
...
Vương Hắc Tử lo lắng lùa dê về chuồng dê, đánh tiếng với ông cụ trông chuồng dê, cũng không nói là bị mất dê, chỉ nói là mình dắt dê về nhà chơi.
Ông cụ cũng chẳng nói gì, chỉ dặn dò ngày mai nhớ mang về mà thôi.
Vương Hắc Tử đi ra khỏi chuồng dê thì tranh thủ chạy tới nhà Đường Thanh Thanh, chào hỏi người nhà họ Đường, nói là đêm nay Đường Thanh Thanh không về nhà.
Triệu Đại Hoa nghe vậy thì bực dọc mắng: “Con ranh đó, suốt ngày chỉ biết đi chơi thôi! Còn không thèm về nhà nữa, con thấy nó càng lúc càng to gan lớn mật rồi, không thể để nó chạy nhảy suốt ngày như thế nữa.
Đúng là chăn dê nhiều quá, nên cũng coi mình như dê mà buông thả quá rồi, có giỏi thì cả đời này cũng đừng có mò về nữa!”
Thấy Triệu Đại Hoa lại sắp sửa mắng um lên, bà nội Ngô bèn nói.
“Thanh Thanh nó hiểu chuyện, biết tiết kiệm lương thực cho cả nhà còn gì.”
Triệu Đại Hoa nghe vậy thì mới thôi, không mắng nữa, năm nay xem như bội thu, chuyện ăn uống của nhà họ cũng không tệ lắm, có đủ bánh bột ngô để ăn no.
Đường Thanh Thanh bình thường ăn rất khỏe, nếu cô không về thì có thể đỡ được một phần cơm.
Triệu Đại Hoa đảo mắt một vòng: “Mẹ à, hôm nay nấu hai quả trứng gà đi, ba anh em Hưng Vượng lâu lắm rồi không được ăn trứng đấy.”
Tuy bà nội Ngô rất yêu thương cháu trai, nhưng nếu trong nhà có đồ ngon, bà cũng sẽ chia cho cả cháu gái chứ không để cháu trai ăn một mình.
Chẳng qua là cháu trai được ăn nhiều hơn, cháu gái ăn ít một chút mà thôi.
Nhà bọn họ nhiều người, mỗi lần ăn trứng gà đều nấu canh trứng, vậy thì mỗi người đều có thể ăn được một miếng.
Hôm nay Đường Thanh Thanh vắng nhà, ba anh em Hưng Vượng sẽ được ăn nhiều hơn.
“Suốt ngày chỉ có biết ăn thôi, trứng gà để đổi lấy tiền mà! Không có tiền thì làm sao mua muối chứ.”
Triệu Đại Hoa hừ lạnh: “Mẹ à, dù mẹ thiên vị nhà mẹ đẻ thì cũng không thể mặc kệ con cháu của mình như thế chứ, chẳng phải chỉ nấu hai quả trứng thôi à, thế mà mẹ cũng tiếc với con cháu nữa. Mẹ cho cháu trai nhà mẹ đẻ đến 10 đồng tiền mừng cưới, thế mà đến một quả trứng gà cũng không nỡ cho cháu nội ăn, nếu mấy đứa Hưng Vượng mà biết thì sao chịu báo hiếu cho mẹ nữa.”
Cái này đúng là giẫm trúng điểm yếu của bà nội Ngô: “Ăn đi ăn đi, hai quả trứng thôi mà, ăn cũng chẳng chết được. Cả nhà không có ai biết tính toán lo toan hết, nhà mình giàu có lắm à, suốt ngày cứ nhao nhao đòi ăn trứng...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.