[70] Sau Khi Bị Nữ Xuyên Thư Tráo Đổi Nhân Sinh
Chương 35: Cháy Sạch Rồi
Lạc Tân
12/03/2024
“Thì tại tôi biết mình đã sai nên mới định bù đắp đó. Hai con dê kia ngốc nghếch, tự mình đi theo tôi, chứ tôi có muốn làm vậy đâu. Vốn dĩ tôi không định tham lam, không thể lấy đồ của quần chúng nhân dân được, nhưng chúng nó cứ bám theo tôi mãi, nên tôi mới nhất thời nổi lòng tham, làm ra chuyện sai trái.”
Đại đội trưởng đại đội Liễu Thụ không thể nghe nổi nữa, cất điếu thuốc trong tay đi: “Cậu xem mọi người là đồ ngốc đấy à, đến lúc này còn bịa đặt, tôi thấy cậu chê cuộc sống của mình yên bình quá nên muốn đi cải tạo vài năm đây mà.”
Tôn Lai Phúc rùng mình, không dám bịa đặt nữa.
Tôn Lai Phúc đi ra ngoài cờ bạc, mắc nợ kha khá nên mới dòm ngó đám dê.
Dê của đại đội nhà mình không tiện trộm, sợ người ta điều tra ra mình.
Chuyện này khác với trộm vặt móc túi bình thường, dê có giá trị rất cao, bị bắt được sẽ phải đi lao động cải tạo.
Vì sợ bị phát hiện, Tôn Lai Phúc cố ý tới đại đội khác nghiên cứu địa hình cho tiện trộm dê, đi xa một chút sẽ khó bị điều tra ra hơn.
Không ngờ kéo một vòng, cuối cùng gã vẫn bị bắt, đêm qua còn bị tiếng ma khóc dọa sợ chết khiếp.
Sáng nay gã cố ý tìm hai người tới giúp cho bạo gan hơn, nào ngờ lại bị bắt cả ổ.
Chờ sau khi ra tù còn phải tốn một mớ tiền để xin lỗi hai tên giúp đỡ, bằng không sẽ khó mà ăn nói được.
Tôn Lai Phúc mếu máo, nếu biết trước thì gã sẽ không đi đánh bài rồi! Nếu vậy thì sẽ không có những chuyện sau này!
Sau khi công an tới, Địch Hoằng Nghị còn báo với họ rằng công xã có kẻ đứng ra mở sòng bạc, nhất định phải triệt phá hoàn toàn mới được.
Không chỉ đánh bạc, còn cho vay nặng lãi, đúng là chán sống mà.
Ba người Đường Thanh Thanh quay lại đại đội Dung Sơn, dê cũng đã được Vương Hắc Tử nhờ người đuổi lên núi ăn cỏ rồi.
Thấy ba người quay về, còn dẫn theo hai con dê bị mất, hai đứa nhỏ trông dê hộ đều thở phào nhẹ nhõm.
“May mà mấy người về rồi, nếu bị mất dê thật, năm nay với sang năm bọn mình lại càng khổ hơn mất.”
Vương Hắc Tử: “Chứ còn sao nữa! Bọn này là ai chứ.”
Đường Thanh Thanh lại nghe ra có điều không đúng: “Mọi người nói vậy là có ý gì, chẳng phải năm nay bội thu à?”
Cậu nhóc cao cao nhăn mặt nói: “Tối hôm qua ba người không ở đây nên không biết đâu, thôn mình xảy ra chuyện lớn lắm!”
Cậu nhóc còn lại thì hai mắt đỏ hoe.
“Chuyện gì vậy?”
Cậu nhóc cao cao chỉ lên trời mắng to: “Ông trời không có mặt, hôm qua không biết tại sao mà kho lúa của đại đội mình bị cháy! Tất cả lương thực đều bị mất trắng!”
Tin tức này hệt như sấm đánh giữa trời quang, khiến ba người chưa kịp mừng vì tìm lại được dê đều ngỡ ngàng.
Vương Hắc Tử hét toáng lên: “Cái gì cơ? Kho lúa cháy á? Sao tự nhiên lại cháy chứ!”
Đầu óc của Đường Thanh Thanh cứ kêu ong ong, trong sách cũng có viết về chuyện này!
Đại đội trưởng đại đội Liễu Thụ không thể nghe nổi nữa, cất điếu thuốc trong tay đi: “Cậu xem mọi người là đồ ngốc đấy à, đến lúc này còn bịa đặt, tôi thấy cậu chê cuộc sống của mình yên bình quá nên muốn đi cải tạo vài năm đây mà.”
Tôn Lai Phúc rùng mình, không dám bịa đặt nữa.
Tôn Lai Phúc đi ra ngoài cờ bạc, mắc nợ kha khá nên mới dòm ngó đám dê.
Dê của đại đội nhà mình không tiện trộm, sợ người ta điều tra ra mình.
Chuyện này khác với trộm vặt móc túi bình thường, dê có giá trị rất cao, bị bắt được sẽ phải đi lao động cải tạo.
Vì sợ bị phát hiện, Tôn Lai Phúc cố ý tới đại đội khác nghiên cứu địa hình cho tiện trộm dê, đi xa một chút sẽ khó bị điều tra ra hơn.
Không ngờ kéo một vòng, cuối cùng gã vẫn bị bắt, đêm qua còn bị tiếng ma khóc dọa sợ chết khiếp.
Sáng nay gã cố ý tìm hai người tới giúp cho bạo gan hơn, nào ngờ lại bị bắt cả ổ.
Chờ sau khi ra tù còn phải tốn một mớ tiền để xin lỗi hai tên giúp đỡ, bằng không sẽ khó mà ăn nói được.
Tôn Lai Phúc mếu máo, nếu biết trước thì gã sẽ không đi đánh bài rồi! Nếu vậy thì sẽ không có những chuyện sau này!
Sau khi công an tới, Địch Hoằng Nghị còn báo với họ rằng công xã có kẻ đứng ra mở sòng bạc, nhất định phải triệt phá hoàn toàn mới được.
Không chỉ đánh bạc, còn cho vay nặng lãi, đúng là chán sống mà.
Ba người Đường Thanh Thanh quay lại đại đội Dung Sơn, dê cũng đã được Vương Hắc Tử nhờ người đuổi lên núi ăn cỏ rồi.
Thấy ba người quay về, còn dẫn theo hai con dê bị mất, hai đứa nhỏ trông dê hộ đều thở phào nhẹ nhõm.
“May mà mấy người về rồi, nếu bị mất dê thật, năm nay với sang năm bọn mình lại càng khổ hơn mất.”
Vương Hắc Tử: “Chứ còn sao nữa! Bọn này là ai chứ.”
Đường Thanh Thanh lại nghe ra có điều không đúng: “Mọi người nói vậy là có ý gì, chẳng phải năm nay bội thu à?”
Cậu nhóc cao cao nhăn mặt nói: “Tối hôm qua ba người không ở đây nên không biết đâu, thôn mình xảy ra chuyện lớn lắm!”
Cậu nhóc còn lại thì hai mắt đỏ hoe.
“Chuyện gì vậy?”
Cậu nhóc cao cao chỉ lên trời mắng to: “Ông trời không có mặt, hôm qua không biết tại sao mà kho lúa của đại đội mình bị cháy! Tất cả lương thực đều bị mất trắng!”
Tin tức này hệt như sấm đánh giữa trời quang, khiến ba người chưa kịp mừng vì tìm lại được dê đều ngỡ ngàng.
Vương Hắc Tử hét toáng lên: “Cái gì cơ? Kho lúa cháy á? Sao tự nhiên lại cháy chứ!”
Đầu óc của Đường Thanh Thanh cứ kêu ong ong, trong sách cũng có viết về chuyện này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.