[70] Sau Khi Lóe Hôn Với Thủ Trưởng Tâm Cơ, Bệnh Mỹ Nhân Một Đường Làm Giàu
Chương 6: A
Qua Đích Qua Tây
12/11/2024
(chút thay đổii nhỏ, tên nữ chính là Lộ An Ninh ạ, do mình dịch nhầm)
Tùy Cảnh Hành cẩn thận đỡ cô ngồi dậy từ trên giường bệnh, ân cần giúp cô đi dép.
"Em có thể đi được không? Hay anh cõng em qua?"
Cô xua tay, bây giờ bàng quang đang rất cần giải tỏa, bụng dưới không thể chịu được bất kỳ mức độ đè ép nào.
Dưới sự dìu đỡ của anh, cô chậm rãi đi đến nhà vệ sinh cuối hành lang.
"Hay là anh gọi y tá đến giúp em nhé."
Lộ An Ninh lại lắc đầu, từ chối lời đề nghị của anh, vịn tường, dưới sự dõi mắt của Tùy Cảnh Hành đi vào nhà vệ sinh nữ.
Cô đã nhịn không nổi nữa rồi, đợi y tá đến, cô nhất định sẽ không thể kiểm soát được mà tiểu tiện mất tự chủ.
Sau khi giải quyết xong ở nhà vệ sinh, Lộ An Ninh nhẹ nhõm vịn tường đi ra.
Đứng trước bồn rửa tay bên ngoài, Tùy Cảnh Hành nhận ra ý định của cô, lập tức tiến lên giúp cô vặn vòi nước.
Rửa tay xong, anh lại dìu cô trở về phòng bệnh.
"Em nằm nghỉ một lát, anh ra ngoài một chuyến, sẽ về ngay."
Nói xong, anh nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khoảng mười phút sau, Tùy Cảnh Hành cầm một cuốn sổ nhỏ và một cây bút trở lại phòng bệnh.
"Có thể anh không hiểu ý em nhanh như vậy, nếu sau này em có điều gì muốn nói với anh, hoặc muốn anh làm gì, em có thể viết ra để nói với anh."
Anh đặt sổ và bút lên đầu giường cô, ngồi lại trên ghế.
"Trước khi đến đây, anh đã gọi điện cho bố vợ, ông ấy rất lo cho em, nói sẽ nhanh chóng đến đây."
Lộ An Ninh "Ừ." một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Ngượng ngùng vài chục giây, Tùy Cảnh Hành lại mở lời.
"Em có đói không?"
"Cô Phạm nấu cháo trắng, em có muốn ăn một chút không?"
Lần này cô gật đầu.
Cô thực sự hơi đói, trong miệng cũng nhạt nhẽo, thậm chí còn hơi đắng.
Tùy Cảnh Hành lấy một cái bát nhỏ, múc nửa bát cháo vào, lại thêm một thìa đường trắng khuấy đều, đặt lên tủ đầu giường.
"Anh đỡ em ngồi dậy trước, ngồi ăn sẽ tiện hơn."
Thấy Lộ An Ninh không từ chối, anh đỡ cô ngồi dậy, còn ân cần kê một chiếc gối sau lưng cho cô dựa vào.
Sau đó cầm bát, bắt đầu đút cháo cho cô.
Mặc dù bầu không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng nhưng Lộ An Ninh hiện tại cũng chỉ có thể lựa chọn chấp nhận, vì lúc này cô thực sự rất yếu, vừa rồi đi vệ sinh đã tiêu hao phần lớn năng lượng của cô.
...
Xa tận quân khu Bắc Kinh, bố Lộ vừa nghe xong điện thoại của Tùy Cảnh Hành, liền ngã ngồi xuống ghế, hồi lâu không nhúc nhích.
Cảnh Hành và An Ninh mới ở bên nhau một tháng, có thể không hiểu rõ cô lắm.
Nhưng là người nhìn An Ninh từ một đứa trẻ năm cân lớn lên đến khi trưởng thành, làm sao ông không biết An Ninh là tự sát, căn bản không phải bác sĩ nói là nhầm lẫn ăn phải.
Từ nhỏ cô đã ở nhà đóng cửa không ra, không đi học, cũng không kết bạn với bất kỳ ai.
Để cô không buồn chán, người nhà đều cố gắng hết sức sưu tầm cho cô đủ loại sách được phép đọc.
Mẹ và anh chị dâu đều là bác sĩ, sách về y học, cô đã đọc rất nhiều, sao cô có thể không biết cephalosporin và rượu không thể dùng chung?!
Lộ Thịnh ngồi trên ghế, lặng lẽ lau nước mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên An Ninh cố tự sát, trước đó cả nhà đã trải qua bốn lần.
Cô không đành lòng để người nhà nhìn thấy bộ dạng tổn thương của mình, vì vậy mỗi lần cô đều chọn cách chỉ làm tổn thương cơ thể bên trong để cố gắng kết thúc cuộc sống.
Chưa bao giờ là nhất thời bốc đồng, mà là cố ý làm vậy.
Họ nghĩ rằng để cô kết hôn, để cô đổi một môi trường sống mới, đi tiếp xúc với những người khác nhau sẽ tốt hơn một chút.
Tùy Cảnh Hành cẩn thận đỡ cô ngồi dậy từ trên giường bệnh, ân cần giúp cô đi dép.
"Em có thể đi được không? Hay anh cõng em qua?"
Cô xua tay, bây giờ bàng quang đang rất cần giải tỏa, bụng dưới không thể chịu được bất kỳ mức độ đè ép nào.
Dưới sự dìu đỡ của anh, cô chậm rãi đi đến nhà vệ sinh cuối hành lang.
"Hay là anh gọi y tá đến giúp em nhé."
Lộ An Ninh lại lắc đầu, từ chối lời đề nghị của anh, vịn tường, dưới sự dõi mắt của Tùy Cảnh Hành đi vào nhà vệ sinh nữ.
Cô đã nhịn không nổi nữa rồi, đợi y tá đến, cô nhất định sẽ không thể kiểm soát được mà tiểu tiện mất tự chủ.
Sau khi giải quyết xong ở nhà vệ sinh, Lộ An Ninh nhẹ nhõm vịn tường đi ra.
Đứng trước bồn rửa tay bên ngoài, Tùy Cảnh Hành nhận ra ý định của cô, lập tức tiến lên giúp cô vặn vòi nước.
Rửa tay xong, anh lại dìu cô trở về phòng bệnh.
"Em nằm nghỉ một lát, anh ra ngoài một chuyến, sẽ về ngay."
Nói xong, anh nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khoảng mười phút sau, Tùy Cảnh Hành cầm một cuốn sổ nhỏ và một cây bút trở lại phòng bệnh.
"Có thể anh không hiểu ý em nhanh như vậy, nếu sau này em có điều gì muốn nói với anh, hoặc muốn anh làm gì, em có thể viết ra để nói với anh."
Anh đặt sổ và bút lên đầu giường cô, ngồi lại trên ghế.
"Trước khi đến đây, anh đã gọi điện cho bố vợ, ông ấy rất lo cho em, nói sẽ nhanh chóng đến đây."
Lộ An Ninh "Ừ." một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Ngượng ngùng vài chục giây, Tùy Cảnh Hành lại mở lời.
"Em có đói không?"
"Cô Phạm nấu cháo trắng, em có muốn ăn một chút không?"
Lần này cô gật đầu.
Cô thực sự hơi đói, trong miệng cũng nhạt nhẽo, thậm chí còn hơi đắng.
Tùy Cảnh Hành lấy một cái bát nhỏ, múc nửa bát cháo vào, lại thêm một thìa đường trắng khuấy đều, đặt lên tủ đầu giường.
"Anh đỡ em ngồi dậy trước, ngồi ăn sẽ tiện hơn."
Thấy Lộ An Ninh không từ chối, anh đỡ cô ngồi dậy, còn ân cần kê một chiếc gối sau lưng cho cô dựa vào.
Sau đó cầm bát, bắt đầu đút cháo cho cô.
Mặc dù bầu không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng nhưng Lộ An Ninh hiện tại cũng chỉ có thể lựa chọn chấp nhận, vì lúc này cô thực sự rất yếu, vừa rồi đi vệ sinh đã tiêu hao phần lớn năng lượng của cô.
...
Xa tận quân khu Bắc Kinh, bố Lộ vừa nghe xong điện thoại của Tùy Cảnh Hành, liền ngã ngồi xuống ghế, hồi lâu không nhúc nhích.
Cảnh Hành và An Ninh mới ở bên nhau một tháng, có thể không hiểu rõ cô lắm.
Nhưng là người nhìn An Ninh từ một đứa trẻ năm cân lớn lên đến khi trưởng thành, làm sao ông không biết An Ninh là tự sát, căn bản không phải bác sĩ nói là nhầm lẫn ăn phải.
Từ nhỏ cô đã ở nhà đóng cửa không ra, không đi học, cũng không kết bạn với bất kỳ ai.
Để cô không buồn chán, người nhà đều cố gắng hết sức sưu tầm cho cô đủ loại sách được phép đọc.
Mẹ và anh chị dâu đều là bác sĩ, sách về y học, cô đã đọc rất nhiều, sao cô có thể không biết cephalosporin và rượu không thể dùng chung?!
Lộ Thịnh ngồi trên ghế, lặng lẽ lau nước mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên An Ninh cố tự sát, trước đó cả nhà đã trải qua bốn lần.
Cô không đành lòng để người nhà nhìn thấy bộ dạng tổn thương của mình, vì vậy mỗi lần cô đều chọn cách chỉ làm tổn thương cơ thể bên trong để cố gắng kết thúc cuộc sống.
Chưa bao giờ là nhất thời bốc đồng, mà là cố ý làm vậy.
Họ nghĩ rằng để cô kết hôn, để cô đổi một môi trường sống mới, đi tiếp xúc với những người khác nhau sẽ tốt hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.