[70] Sau Khi Lóe Hôn Với Thủ Trưởng Tâm Cơ, Bệnh Mỹ Nhân Một Đường Làm Giàu
Chương 14: A
Qua Đích Qua Tây
12/11/2024
"Chồng cô đối xử với cô tốt thật."
Lộ An Ninh không trả lời, cũng không gật đầu.
Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, viết một câu trên giấy: "Xin hỏi cô có gương không?"
Hôm nay là ngày thứ hai cô tỉnh lại, đến giờ cô vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của cơ thể này.
Nhưng nghĩ lại thì chắc cũng không tệ, dù sao bố mẹ của nguyên chủ đều có ngoại hình rất ưa nhìn.
"Cô muốn soi gương sao?"
"Vâng, tôi muốn xem sắc mặt mình đã hồi phục chưa."
"Nhưng tôi đã hứa với chồng cô là sẽ không rời cô nửa bước trước khi anh ấy quay lại."
"Anh ấy chỉ hơi lo lắng thái quá về tôi thôi, thực ra tôi không sao đâu. Nếu cô có gương thì tôi mong cô có thể cho tôi mượn một chút."
"Cái này..."
Y tá do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
"Cô tuyệt đối không được rời khỏi phòng bệnh nửa bước, tôi sẽ quay lại ngay."
Sau khi cô đảm bảo nhiều lần, y tá mới ba bước một ngoái đầu rời khỏi phòng bệnh, quay về văn phòng lấy gương cho cô.
Khi quay lại, thấy Lộ An Ninh ngoan ngoãn nửa dựa trên giường bệnh, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều so với lúc mới nhập viện rồi, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa là có thể hồi phục khỏe mạnh."
Y tá đưa gương đến trước mặt cô.
Lộ An Ninh nhìn mình trong gương, cô và nguyên chủ có bảy tám phần giống nhau.
Cùng khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, còn có một đôi lúm đồng tiền nhỏ sẽ xuất hiện khi khóe miệng hơi nhếch lên.
Mặc dù khuôn mặt hiện tại hơi thiếu sức sống nhưng đã tốt hơn nhiều so với tình trạng trước đây của cô, đối với cô gái đã mắc bệnh hai mươi sáu năm như cô mà nói, đây chính là dáng vẻ khỏe mạnh mà cô từng ao ước.
"Cô rất xinh đẹp, xinh hơn hầu hết những người tôi từng gặp."
Y tá nói thật, cô ấy thực sự thấy Lộ An Ninh rất xinh đẹp. Mặc dù sắc mặt vẫn hơi tái nhợt nhưng đôi mắt to sáng ngời không hề bị ảnh hưởng bởi bệnh tật, vẫn long lanh như biết nói.
Lộ An Ninh nhận lấy chiếc gương, chăm chú nhìn mình trong gương, chính xác hơn là nhìn vào huyệt ấn đường của mình.
Lúc này, huyệt ấn đường của cô dường như có một chấm đỏ son nhạt đang nhấp nháy nhẹ, không biết có phải cô hoa mắt không.
Cô kéo gương lại gần hơn, chăm chú nhìn trong vài giây.
Giơ tay sờ vào vị trí chấm đỏ, sau đó đặt cái gương xuống, nhanh chóng viết vào sổ: "Cô xem ở đây của tôi có phải mọc mụn không?"
Cô không hỏi có chấm đỏ không, vì không chắc y tá có nhìn thấy không.
Y tá thấu lại gần nhìn kỹ, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy có gì khác biệt.
"Cô đau ở đây sao?"
Cô lắc đầu.
Chẳng lẽ cô đoán đúng rồi sao?
Chấm đỏ này, thật sự chỉ có mình cô mới nhìn thấy?
Nếu người khác có thể nhìn thấy thì hẳn có thể nhận ra rất rõ ràng rằng nó đang nhấp nháy, dù rất yếu ớt.
"Không đau, có lẽ là tôi hoa mắt thôi."
"Vậy thì đúng rồi, bây giờ cô đừng nghĩ nhiều nữa, việc quan trọng nhất là nghỉ ngơi, đợi cô nghỉ ngôi đủ thì mọi khó chịu trên người tự nhiên sẽ biến mất."
Trả lại gương cho y tá, cô lại nằm xuống.
Nhắm mắt suy nghĩ về sự kỳ lạ của chấm đỏ.
Cô có một linh cảm kỳ lạ, chấm đỏ này có thể không liên quan gì đến nguyên chủ.
Cô nhớ rất rõ trước khi bị kéo vào hố đen, xuyên đến đây, Hân Nhiên đã mua chu sa, chấm một chấm đỏ vào huyệt ấn đường của mình, chính là vị trí này!
Chẳng lẽ thực sự có liên quan đến nó?
Vậy thì cô cũng đi mua chu sa, làm theo hành động của Hân Nhiên, như vậy cô có thể quay về hiện đại không?
...
Bên kia, vừa về đến nhà, Tùy Cảnh Hành lập tức vào phòng mở ngăn kéo mà An Ninh đã nói.
Lộ An Ninh không trả lời, cũng không gật đầu.
Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, viết một câu trên giấy: "Xin hỏi cô có gương không?"
Hôm nay là ngày thứ hai cô tỉnh lại, đến giờ cô vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của cơ thể này.
Nhưng nghĩ lại thì chắc cũng không tệ, dù sao bố mẹ của nguyên chủ đều có ngoại hình rất ưa nhìn.
"Cô muốn soi gương sao?"
"Vâng, tôi muốn xem sắc mặt mình đã hồi phục chưa."
"Nhưng tôi đã hứa với chồng cô là sẽ không rời cô nửa bước trước khi anh ấy quay lại."
"Anh ấy chỉ hơi lo lắng thái quá về tôi thôi, thực ra tôi không sao đâu. Nếu cô có gương thì tôi mong cô có thể cho tôi mượn một chút."
"Cái này..."
Y tá do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
"Cô tuyệt đối không được rời khỏi phòng bệnh nửa bước, tôi sẽ quay lại ngay."
Sau khi cô đảm bảo nhiều lần, y tá mới ba bước một ngoái đầu rời khỏi phòng bệnh, quay về văn phòng lấy gương cho cô.
Khi quay lại, thấy Lộ An Ninh ngoan ngoãn nửa dựa trên giường bệnh, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều so với lúc mới nhập viện rồi, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa là có thể hồi phục khỏe mạnh."
Y tá đưa gương đến trước mặt cô.
Lộ An Ninh nhìn mình trong gương, cô và nguyên chủ có bảy tám phần giống nhau.
Cùng khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, còn có một đôi lúm đồng tiền nhỏ sẽ xuất hiện khi khóe miệng hơi nhếch lên.
Mặc dù khuôn mặt hiện tại hơi thiếu sức sống nhưng đã tốt hơn nhiều so với tình trạng trước đây của cô, đối với cô gái đã mắc bệnh hai mươi sáu năm như cô mà nói, đây chính là dáng vẻ khỏe mạnh mà cô từng ao ước.
"Cô rất xinh đẹp, xinh hơn hầu hết những người tôi từng gặp."
Y tá nói thật, cô ấy thực sự thấy Lộ An Ninh rất xinh đẹp. Mặc dù sắc mặt vẫn hơi tái nhợt nhưng đôi mắt to sáng ngời không hề bị ảnh hưởng bởi bệnh tật, vẫn long lanh như biết nói.
Lộ An Ninh nhận lấy chiếc gương, chăm chú nhìn mình trong gương, chính xác hơn là nhìn vào huyệt ấn đường của mình.
Lúc này, huyệt ấn đường của cô dường như có một chấm đỏ son nhạt đang nhấp nháy nhẹ, không biết có phải cô hoa mắt không.
Cô kéo gương lại gần hơn, chăm chú nhìn trong vài giây.
Giơ tay sờ vào vị trí chấm đỏ, sau đó đặt cái gương xuống, nhanh chóng viết vào sổ: "Cô xem ở đây của tôi có phải mọc mụn không?"
Cô không hỏi có chấm đỏ không, vì không chắc y tá có nhìn thấy không.
Y tá thấu lại gần nhìn kỹ, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy có gì khác biệt.
"Cô đau ở đây sao?"
Cô lắc đầu.
Chẳng lẽ cô đoán đúng rồi sao?
Chấm đỏ này, thật sự chỉ có mình cô mới nhìn thấy?
Nếu người khác có thể nhìn thấy thì hẳn có thể nhận ra rất rõ ràng rằng nó đang nhấp nháy, dù rất yếu ớt.
"Không đau, có lẽ là tôi hoa mắt thôi."
"Vậy thì đúng rồi, bây giờ cô đừng nghĩ nhiều nữa, việc quan trọng nhất là nghỉ ngơi, đợi cô nghỉ ngôi đủ thì mọi khó chịu trên người tự nhiên sẽ biến mất."
Trả lại gương cho y tá, cô lại nằm xuống.
Nhắm mắt suy nghĩ về sự kỳ lạ của chấm đỏ.
Cô có một linh cảm kỳ lạ, chấm đỏ này có thể không liên quan gì đến nguyên chủ.
Cô nhớ rất rõ trước khi bị kéo vào hố đen, xuyên đến đây, Hân Nhiên đã mua chu sa, chấm một chấm đỏ vào huyệt ấn đường của mình, chính là vị trí này!
Chẳng lẽ thực sự có liên quan đến nó?
Vậy thì cô cũng đi mua chu sa, làm theo hành động của Hân Nhiên, như vậy cô có thể quay về hiện đại không?
...
Bên kia, vừa về đến nhà, Tùy Cảnh Hành lập tức vào phòng mở ngăn kéo mà An Ninh đã nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.