[70] Sau Khi Lóe Hôn Với Thủ Trưởng Tâm Cơ, Bệnh Mỹ Nhân Một Đường Làm Giàu
Chương 36: A
Qua Đích Qua Tây
13/11/2024
Ba người đàn ông quan hệ tốt, vợ của họ cũng trở thành bạn thân.
Mặc dù không thường gặp mặt nhưng mỗi lần gặp nhau, họ luôn có vô số chuyện để nói.
"Cảnh Hành, cháu vào bếp giúp dì nấu sủi cảo, dì với mẹ vợ và vợ cháu nói chuyện một lát."
Được rồi! Anh trở thành người thừa thãi nhất!
Tùy Cảnh Hành ngoan ngoãn vào bếp nấu sủi cảo cho mọi người.
"An Ninh dạo này thế nào? Hồi phục tốt chứ?"
"Hồi phục gần như ổn rồi, hôm nay đưa con bé đến bệnh viện đông y kiểm tra lại, kê mấy thang thuốc, bác sĩ nói uống hết là khỏi."
"Không sao là tốt rồi."
"Tôi và lão Trần nghe tin An Ninh được đưa vào bệnh viện cấp cứu, suýt nữa thì sợ mất nửa cái mạng, vội vàng thu dọn đồ đạc mua chuyến tàu sớm nhất để về."
Tuần trước mẹ đẻ bà tổ chức sinh nhật, bà và ông Trần về ở mấy ngày.
Khi nhìn thấy điện tín của cảnh vệ thân tín của ông Trần gửi đến, trên đó viết mấy chữ "Vợ Tùy trúng độc nguy kịch", bà suýt thì ngừng thở.
"Xin lỗi dì Thân, khiến dì và chú Trần lo lắng rồi."
Cô viết lên giấy để bày tỏ lời xin lỗi của mình.
"Lo lắng là chuyện nhỏ, chỉ cần cháu không sao là được, sau này uống thuốc thì nhất định đừng uống rượu nữa."
"Vâng."
"Niệm Chi, bà và Đại Lộ ở đây bao lâu?"
"Lộ Thịnh nói sáng thứ tư tuần sau về Bắc Kinh."
"An Ninh mỗi tuần đều phải đến bệnh viện đông y chữa cổ họng, nếu Cảnh Hành đi làm nhiệm vụ, không thể đi cùng thì làm phiền bà giúp tôi đưa con bé đi, tôi lo con bé sợ."
Giao cho người khác, bà đều không yên tâm bằng giao cho Mai Hồng.
"Bác sĩ có thể chữa khỏi không?"
"Không thể chữa khỏi hoàn toàn, nếu tình hình tốt thì có thể đạt được một nửa."
"Thật tốt quá!"
"Có một nửa hy vọng, tin rằng một nửa còn lại cũng sẽ sớm đến thôi."
Về tình hình của Lộ An Ninh, Thân Mai Hồng tuy không hiểu rõ hoàn toàn nhưng cũng hiểu được bảy tám phần, rất thương xót cho cô.
"Bà yên tâm, Cảnh Hành và An Ninh cũng giống như con của tôi, nếu Cảnh Hành không rảnh, tôi nhất định sẽ đưa An Ninh đi bệnh viện chữa trị."
Ăn tối xong ở nhà họ Trần, mẹ Lộ không ở lại lâu, bà vội về nhà sắc thuốc cho An Ninh.
"Mẹ, con đưa mẹ về trước."
"Không cần đâu, chỉ có chút đường này thôi, mẹ và An Ninh về trước, con ở lại đây với bố con."
Mẹ Lộ biết họ còn chuyện quan trọng phải bàn, không cần đi đi về về mất thời gian.
"Ý ông là chuyện của An Ninh lần này không phải là ngoài ý muốn sao?!"
Trần Vĩnh Phong đập mạnh đôi đũa xuống bàn, tức giận không kiềm chế được.
"Nếu không phải An Ninh đích thân nói, chúng tôi cũng rất khó tin là con bé mới đến đây có một tháng ngắn ngủi mà đã bị mưu sát!"
"Đại Lộ, chuyện này rất quan trọng, chỉ nói suông thì không có bằng chứng."
Dù sao Trần Vĩnh Phong cũng là một trong những lãnh đạo ở đây, xảy ra chuyện như thế này, nhất định phải điều tra rõ ràng mới dám kết luận.
Không thể tha cho kẻ làm ác nhưng cũng không thể oan uổng bất kỳ người vô tội nào.
"An Ninh là con gái tôi, tính cách con bé tôi hiểu rõ nhất, từ nhỏ đến lớn bất kể chuyện gì, con bé đều nói thật, chưa bao giờ nói dối."
"Bình thường con bé hầu như không tiếp xúc với người ngoài, với người quen con bé còn không dám nói chuyện nhiều, con bé có cần phải đi vu oan giá họa cho người khác không!"
"Bố, bố bình tĩnh trước đã, để con nói chuyện với chú Trần."
Anh đứng dậy an ủi bố Lộ, để ông ngồi lại ghế.
"Chú Trần, An Ninh nói thật, cô ấy có bằng chứng."
"Ở đâu?"
"Cháu cất rồi, ngoài An Ninh ra, tạm thời chỉ có cháu xem qua."
"Đã có bằng chứng thì sao cậu không mang đến đây?"
"Kẻ gây thương tích cho An Ninh, sau lưng có người, chúng ta phải xử lý người này trước."
Buổi chiều anh đi làm biển số cho xe đạp, tiện thể đến bưu điện gọi điện về nhà.
Theo ý của ông nội, để phòng ngừa bất trắc, nhất định phải nhổ tận gốc một lần, để tuyệt hậu hoạn.
Mặc dù không thường gặp mặt nhưng mỗi lần gặp nhau, họ luôn có vô số chuyện để nói.
"Cảnh Hành, cháu vào bếp giúp dì nấu sủi cảo, dì với mẹ vợ và vợ cháu nói chuyện một lát."
Được rồi! Anh trở thành người thừa thãi nhất!
Tùy Cảnh Hành ngoan ngoãn vào bếp nấu sủi cảo cho mọi người.
"An Ninh dạo này thế nào? Hồi phục tốt chứ?"
"Hồi phục gần như ổn rồi, hôm nay đưa con bé đến bệnh viện đông y kiểm tra lại, kê mấy thang thuốc, bác sĩ nói uống hết là khỏi."
"Không sao là tốt rồi."
"Tôi và lão Trần nghe tin An Ninh được đưa vào bệnh viện cấp cứu, suýt nữa thì sợ mất nửa cái mạng, vội vàng thu dọn đồ đạc mua chuyến tàu sớm nhất để về."
Tuần trước mẹ đẻ bà tổ chức sinh nhật, bà và ông Trần về ở mấy ngày.
Khi nhìn thấy điện tín của cảnh vệ thân tín của ông Trần gửi đến, trên đó viết mấy chữ "Vợ Tùy trúng độc nguy kịch", bà suýt thì ngừng thở.
"Xin lỗi dì Thân, khiến dì và chú Trần lo lắng rồi."
Cô viết lên giấy để bày tỏ lời xin lỗi của mình.
"Lo lắng là chuyện nhỏ, chỉ cần cháu không sao là được, sau này uống thuốc thì nhất định đừng uống rượu nữa."
"Vâng."
"Niệm Chi, bà và Đại Lộ ở đây bao lâu?"
"Lộ Thịnh nói sáng thứ tư tuần sau về Bắc Kinh."
"An Ninh mỗi tuần đều phải đến bệnh viện đông y chữa cổ họng, nếu Cảnh Hành đi làm nhiệm vụ, không thể đi cùng thì làm phiền bà giúp tôi đưa con bé đi, tôi lo con bé sợ."
Giao cho người khác, bà đều không yên tâm bằng giao cho Mai Hồng.
"Bác sĩ có thể chữa khỏi không?"
"Không thể chữa khỏi hoàn toàn, nếu tình hình tốt thì có thể đạt được một nửa."
"Thật tốt quá!"
"Có một nửa hy vọng, tin rằng một nửa còn lại cũng sẽ sớm đến thôi."
Về tình hình của Lộ An Ninh, Thân Mai Hồng tuy không hiểu rõ hoàn toàn nhưng cũng hiểu được bảy tám phần, rất thương xót cho cô.
"Bà yên tâm, Cảnh Hành và An Ninh cũng giống như con của tôi, nếu Cảnh Hành không rảnh, tôi nhất định sẽ đưa An Ninh đi bệnh viện chữa trị."
Ăn tối xong ở nhà họ Trần, mẹ Lộ không ở lại lâu, bà vội về nhà sắc thuốc cho An Ninh.
"Mẹ, con đưa mẹ về trước."
"Không cần đâu, chỉ có chút đường này thôi, mẹ và An Ninh về trước, con ở lại đây với bố con."
Mẹ Lộ biết họ còn chuyện quan trọng phải bàn, không cần đi đi về về mất thời gian.
"Ý ông là chuyện của An Ninh lần này không phải là ngoài ý muốn sao?!"
Trần Vĩnh Phong đập mạnh đôi đũa xuống bàn, tức giận không kiềm chế được.
"Nếu không phải An Ninh đích thân nói, chúng tôi cũng rất khó tin là con bé mới đến đây có một tháng ngắn ngủi mà đã bị mưu sát!"
"Đại Lộ, chuyện này rất quan trọng, chỉ nói suông thì không có bằng chứng."
Dù sao Trần Vĩnh Phong cũng là một trong những lãnh đạo ở đây, xảy ra chuyện như thế này, nhất định phải điều tra rõ ràng mới dám kết luận.
Không thể tha cho kẻ làm ác nhưng cũng không thể oan uổng bất kỳ người vô tội nào.
"An Ninh là con gái tôi, tính cách con bé tôi hiểu rõ nhất, từ nhỏ đến lớn bất kể chuyện gì, con bé đều nói thật, chưa bao giờ nói dối."
"Bình thường con bé hầu như không tiếp xúc với người ngoài, với người quen con bé còn không dám nói chuyện nhiều, con bé có cần phải đi vu oan giá họa cho người khác không!"
"Bố, bố bình tĩnh trước đã, để con nói chuyện với chú Trần."
Anh đứng dậy an ủi bố Lộ, để ông ngồi lại ghế.
"Chú Trần, An Ninh nói thật, cô ấy có bằng chứng."
"Ở đâu?"
"Cháu cất rồi, ngoài An Ninh ra, tạm thời chỉ có cháu xem qua."
"Đã có bằng chứng thì sao cậu không mang đến đây?"
"Kẻ gây thương tích cho An Ninh, sau lưng có người, chúng ta phải xử lý người này trước."
Buổi chiều anh đi làm biển số cho xe đạp, tiện thể đến bưu điện gọi điện về nhà.
Theo ý của ông nội, để phòng ngừa bất trắc, nhất định phải nhổ tận gốc một lần, để tuyệt hậu hoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.