[70] Xuyên Thành Mẹ Chồng Bạo Sủng Nàng Dâu
Chương 17: A
Thanh Đinh Chi Âm
09/08/2024
Trương Diễm Thu, vợ của một quân nhân ở nhà sau, tình cờ đi qua đây, thấy Lạc Thanh Xuyên mặt mày lem luốc, liền mỉm cười bước đến hỏi: “Thanh Xuyên, mẹ cậu đâu? Hôm nay sao lại là cậu nấu cơm thế?”
Lạc Thanh Xuyên sờ sờ mũi, khó được lộ ra vẻ lúng túng, “Chị dâu, chị biết xào khoai tây sợi không? Chị có thể dạy tôi được không?”
“Được chứ, không vấn đề gì.”
Nghe thấy động tĩnh, mấy người hàng xóm khác cũng tò mò chạy đến hỏi: “Đang làm gì đấy?”
Thấy nhiều người vây quanh như vậy, Lạc Thanh Xuyên thành thật trả lời: “Tôi đang học nấu ăn.”
Giọng anh ấy vừa dứt, xung quanh lập tức ồn ào hẳn lên.
“Ồ, cậu da dẻ mỏng manh như vậy, sao lại học nấu ăn thế?”
“Chứ có phải đâu, sau này tài giỏi, đâu có thể làm mấy việc nặng nhọc này.”
Cả khu tập thể chỉ có mỗi một sinh viên đại học, mọi người đều xem anh ấy như báu vật, khiến Lạc Thanh Xuyên rất ngại ngùng.
Có người thừa cơ hội, đảo mắt một vòng, dò hỏi: “Mẹ cháu bị thương mấy ngày rồi, sao không thấy ba cháu đâu? Ông ấy làm lãnh đạo lớn, dù có bận rộn đến đâu cũng không thể không về nhà chứ?”
Lạc Thanh Xuyên nhìn người hỏi, nhíu mày một cách khó phát hiện, thản nhiên giải thích: “Ba cháu đi công tác ở tỉnh ngoài, mấy hôm nữa mới về.”
Mọi người nghe xong đều xì xầm bàn tán, có vài lời chỉ dám nói sau lưng, trước mặt cậu, họ đều kiêng dè.
Lạc Thanh Xuyên đã sớm quen với phản ứng của họ, giữa hai hàng lông mày vẫn thản nhiên, như thể không dính líu gì đến chuyện đó.
Đúng lúc này, Dương Anh Lan xách theo mấy thứ đồ, cùng Nguyễn Đào Đào từ ngoài trở về.
Có người nhìn thấy Dương Anh LAn, không khỏi tiếp tục chủ đề vừa rồi, buông lời bát quái: “Anh Lan này, Chí Lễ nhà chị đi công tác ở đâu vậy? Năm nay không định ăn Tết cùng nhau à?”
Trước khi vào cửa, tâm trạng Dương Anh Lan khá tốt, nhưng sau khi nghe câu hỏi này, sắc mặt cô sa sầm, bực bội đáp trả: “Chuyện nhà tôi, chị đừng có hỏi, đang yên đang lành, muốn kiếm chuyện với tôi hả?”
Nếu là trước đây, nguyên chủ khi đối mặt với kiểu hỏi han đầy ác ý này, chỉ có thể cười trừ cho qua. Nhưng Dương Anh Lan vốn là người nóng tính, không giả bộ nho nhã được, ai khiến cô không vui, người đó chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp!
Chẳng hạn như bây giờ, người hỏi sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Mọi người thấy thế, đều rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Dương Anh Lan.
Người phụ nữ bị mắng tên là Bạch Chi Phượng, bà ta hoàn hồn, không thể tin nổi hỏi: “Chị nói chuyện kiểu gì đấy? Tôi hỏi câu nào sai, sao chị phải gắt gỏng với tôi thế?”
Thấy bà ta giả ngu, Dương Anh Lan nhét hết đồ đạc vào tay Lạc Thanh Xuyên, chống nạnh lạnh giọng nói: “Chị biết rõ tôi và Lạc Chí Lễ bất hòa, ngày Tết còn hỏi mấy câu đó, không phải muốn kiếm chuyện thì là gì? Tôi không đánh chị là may rồi đấy!”
Người trong khu tập thể này ai cũng biết chuyện của nhà họ Lạc, ngày Tết còn nhắc đến những chuyện này, đúng là không ra gì, mọi người chọn cách im lặng ăn dưa, không ai dám lên tiếng.
Bạch Chi Phượng là người ỷ mạnh hiếp yếu, thấy mọi người đều không muốn giúp mình, lại đối mặt với khí thế hùng hổ của Dương Anh Lan, rõ ràng là chột dạ, “Tôi cũng đâu có ý gì, không muốn nói thì thôi, cứ làm như ai muốn hỏi vậy?”
Dương Anh Lan lười để ý đến kiểu người nhỏ nhen này, quay sang Nguyễn Đào Đào, dạy dỗ: “Sau này con nghe thấy ai nói xấu sau lưng thì cứ mắng lại, đừng có nhẫn nhịn, biết chưa?”
Lạc Thanh Xuyên sờ sờ mũi, khó được lộ ra vẻ lúng túng, “Chị dâu, chị biết xào khoai tây sợi không? Chị có thể dạy tôi được không?”
“Được chứ, không vấn đề gì.”
Nghe thấy động tĩnh, mấy người hàng xóm khác cũng tò mò chạy đến hỏi: “Đang làm gì đấy?”
Thấy nhiều người vây quanh như vậy, Lạc Thanh Xuyên thành thật trả lời: “Tôi đang học nấu ăn.”
Giọng anh ấy vừa dứt, xung quanh lập tức ồn ào hẳn lên.
“Ồ, cậu da dẻ mỏng manh như vậy, sao lại học nấu ăn thế?”
“Chứ có phải đâu, sau này tài giỏi, đâu có thể làm mấy việc nặng nhọc này.”
Cả khu tập thể chỉ có mỗi một sinh viên đại học, mọi người đều xem anh ấy như báu vật, khiến Lạc Thanh Xuyên rất ngại ngùng.
Có người thừa cơ hội, đảo mắt một vòng, dò hỏi: “Mẹ cháu bị thương mấy ngày rồi, sao không thấy ba cháu đâu? Ông ấy làm lãnh đạo lớn, dù có bận rộn đến đâu cũng không thể không về nhà chứ?”
Lạc Thanh Xuyên nhìn người hỏi, nhíu mày một cách khó phát hiện, thản nhiên giải thích: “Ba cháu đi công tác ở tỉnh ngoài, mấy hôm nữa mới về.”
Mọi người nghe xong đều xì xầm bàn tán, có vài lời chỉ dám nói sau lưng, trước mặt cậu, họ đều kiêng dè.
Lạc Thanh Xuyên đã sớm quen với phản ứng của họ, giữa hai hàng lông mày vẫn thản nhiên, như thể không dính líu gì đến chuyện đó.
Đúng lúc này, Dương Anh Lan xách theo mấy thứ đồ, cùng Nguyễn Đào Đào từ ngoài trở về.
Có người nhìn thấy Dương Anh LAn, không khỏi tiếp tục chủ đề vừa rồi, buông lời bát quái: “Anh Lan này, Chí Lễ nhà chị đi công tác ở đâu vậy? Năm nay không định ăn Tết cùng nhau à?”
Trước khi vào cửa, tâm trạng Dương Anh Lan khá tốt, nhưng sau khi nghe câu hỏi này, sắc mặt cô sa sầm, bực bội đáp trả: “Chuyện nhà tôi, chị đừng có hỏi, đang yên đang lành, muốn kiếm chuyện với tôi hả?”
Nếu là trước đây, nguyên chủ khi đối mặt với kiểu hỏi han đầy ác ý này, chỉ có thể cười trừ cho qua. Nhưng Dương Anh Lan vốn là người nóng tính, không giả bộ nho nhã được, ai khiến cô không vui, người đó chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp!
Chẳng hạn như bây giờ, người hỏi sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Mọi người thấy thế, đều rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Dương Anh Lan.
Người phụ nữ bị mắng tên là Bạch Chi Phượng, bà ta hoàn hồn, không thể tin nổi hỏi: “Chị nói chuyện kiểu gì đấy? Tôi hỏi câu nào sai, sao chị phải gắt gỏng với tôi thế?”
Thấy bà ta giả ngu, Dương Anh Lan nhét hết đồ đạc vào tay Lạc Thanh Xuyên, chống nạnh lạnh giọng nói: “Chị biết rõ tôi và Lạc Chí Lễ bất hòa, ngày Tết còn hỏi mấy câu đó, không phải muốn kiếm chuyện thì là gì? Tôi không đánh chị là may rồi đấy!”
Người trong khu tập thể này ai cũng biết chuyện của nhà họ Lạc, ngày Tết còn nhắc đến những chuyện này, đúng là không ra gì, mọi người chọn cách im lặng ăn dưa, không ai dám lên tiếng.
Bạch Chi Phượng là người ỷ mạnh hiếp yếu, thấy mọi người đều không muốn giúp mình, lại đối mặt với khí thế hùng hổ của Dương Anh Lan, rõ ràng là chột dạ, “Tôi cũng đâu có ý gì, không muốn nói thì thôi, cứ làm như ai muốn hỏi vậy?”
Dương Anh Lan lười để ý đến kiểu người nhỏ nhen này, quay sang Nguyễn Đào Đào, dạy dỗ: “Sau này con nghe thấy ai nói xấu sau lưng thì cứ mắng lại, đừng có nhẫn nhịn, biết chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.