[70] Xuyên Thành Mẹ Chồng Bạo Sủng Nàng Dâu
Chương 45: A
Thanh Đinh Chi Âm
11/08/2024
Dương Anh Lan cắn một miếng bánh bao, từ từ nhai, đợi nuốt xong mới lên tiếng, “Không thấy tôi đang ăn à? Chờ ăn xong rồi nói.”
“...”
Tôn Thịnh tức đến mức muốn lật bàn, nhưng lại không dám manh động.
“Vâng, cô cứ từ từ ăn, tôi đợi.”
Vẻ mặt anh ta hung dữ, Tiểu Trương ngồi bên cạnh nhìn mà sợ hãi rụt cổ lại. Dương Anh Lan vẫn điềm tĩnh như thường, ăn rất lâu mới hết cái bánh bao, cuối cùng còn không quên chọc tức, “Bánh bao nhà máy mình hơi cứng, ăn bị nghẹn đấy, cậu nên cải thiện đi, đừng có suốt ngày rượu chè rồi đánh vợ, hãy dùng đôi tay này làm việc gì cho ra hồn đi.”
Tôn Thịnh nghe xong tức đến ngứa ngáy, cuối cùng không nhịn được đập bàn đứng phắt dậy, “Tôi làm gì liên quan gì đến cô? Lo chuyện bao đồng, tưởng tôi sợ cô chắc?!”
Dương Anh Lan chậm rãi đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt như muốn phun lửa của cậu ta, mỉm cười hỏi: “Sao nào, cậu còn muốn đánh tôi à? Lần trước tôi chưa giải cậu lên đồn, lần này muốn đi không?”
Nghe đến chữ “đồn”, dù có nóng nảy đến mấy cũng phải tỉnh táo lại, Tôn Thịnh hậm hực ngồi xuống, im lặng một hồi lâu mới nói: “Rốt cuộc cô gọi tôi đến có chuyện gì? Tôi còn phải vào bếp làm việc.”
Dương Anh Lan cũng chẳng muốn đôi co với cậu ta nữa, nghiêm mặt nói thẳng: “Tôi gọi cậu đến là muốn hòa giải chuyện ly hôn của cậu và Phùng Linh, nói đi, tại sao cậu không chịu ly hôn?”
Thời buổi này, đa phần người hòa giải chuyện vợ chồng đều khuyên nhủ đừng ly hôn, Tôn Thịnh nghĩ cô cũng vậy, liền lập tức dịu giọng, than thở: “Chủ nhiệm Dương, vợ tôi là loại được voi đòi tiên đấy, cô đừng bận tâm đến cô ta làm gì, vợ chồng nào mà chẳng cãi nhau? Mấy hôm là khỏi thôi.”
Dương Anh Lan nghe xong thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ vẻ gì, “Rốt cuộc chuyện là thế nào, cậu nói một mình tôi không tin, tôi còn phải gặp Phùng Linh để hỏi cho rõ ràng. Nếu cô ấy nhất quyết ly hôn, hai người tạm thời ly thân đi.”
“Cái gì? Ly thân á?! Sao tôi phải nghe lời cô? Cô dám giấu vợ tôi đi thử xem?!” Tôn Thịnh lại một lần nữa tức giận đùng đùng đứng phắt dậy, ra vẻ muốn liều mạng.
Nhưng Dương Anh Lan không sợ anh ta, cũng bình tĩnh đứng dậy, tay vẫn cầm hộp cơm đã ăn hết, “Sao nào? Cậu còn muốn đánh người à? Cậu dám động vào một ngón tay của tôi, tôi sẽ bảo giám đốc Tôn trả lại gấp mười lần đấy.”
Nghĩ đến khoản tiền bồi thường đó, Tôn Thịnh liền thấy xót ruột, cậu ta không muốn làm lớn chuyện, nên đã phải hít sâu mấy hơi mới kiềm chế được cơn giận.
“Chuyện nhà người ta khó nói, chủ nhiệm Dương, chuyện nhà tôi, cô tốt nhất đừng xen vào.”
Thấy anh ta nhịn được như vậy, Dương Anh Lan có chút bất ngờ.
“Tôi là chủ nhiệm Hội Phụ Nữ của nhà máy này, bảo vệ quyền lợi của phụ nữ là trách nhiệm của tôi, cậu không muốn tôi xen vào cũng được, hai người nghỉ việc ở xưởng dệt đi, lúc đó tôi tuyệt đối không xen vào nữa.”
Nhà máy dệt là xí nghiệp nhà nước, phúc lợi đãi ngộ rất tốt, rất nhiều công nhân lấy làm tự hào khi được làm việc ở đây, sao Tôn Thịnh có thể nghỉ việc được chứ, thấy nói không lại cô, cũng không thể động tay động chân, nên chỉ đành âm thầm quyết định sẽ đi tìm chú mình giúp đỡ.
“Tôi không rảnh đôi co với cô, dù sao chuyện ly hôn là không thể nào, cho dù Ngọc Hoàng có đến cũng vô dụng!”
Nói xong, anh ta quay người bỏ đi, để lại một bóng lưng cứng đầu.
Tiểu Trương thấy vậy, không khỏi lo lắng, “Chủ nhiệm, bây giờ phải làm sao đây? Em thấy vụ này khó giải quyết rồi.”
“...”
Tôn Thịnh tức đến mức muốn lật bàn, nhưng lại không dám manh động.
“Vâng, cô cứ từ từ ăn, tôi đợi.”
Vẻ mặt anh ta hung dữ, Tiểu Trương ngồi bên cạnh nhìn mà sợ hãi rụt cổ lại. Dương Anh Lan vẫn điềm tĩnh như thường, ăn rất lâu mới hết cái bánh bao, cuối cùng còn không quên chọc tức, “Bánh bao nhà máy mình hơi cứng, ăn bị nghẹn đấy, cậu nên cải thiện đi, đừng có suốt ngày rượu chè rồi đánh vợ, hãy dùng đôi tay này làm việc gì cho ra hồn đi.”
Tôn Thịnh nghe xong tức đến ngứa ngáy, cuối cùng không nhịn được đập bàn đứng phắt dậy, “Tôi làm gì liên quan gì đến cô? Lo chuyện bao đồng, tưởng tôi sợ cô chắc?!”
Dương Anh Lan chậm rãi đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt như muốn phun lửa của cậu ta, mỉm cười hỏi: “Sao nào, cậu còn muốn đánh tôi à? Lần trước tôi chưa giải cậu lên đồn, lần này muốn đi không?”
Nghe đến chữ “đồn”, dù có nóng nảy đến mấy cũng phải tỉnh táo lại, Tôn Thịnh hậm hực ngồi xuống, im lặng một hồi lâu mới nói: “Rốt cuộc cô gọi tôi đến có chuyện gì? Tôi còn phải vào bếp làm việc.”
Dương Anh Lan cũng chẳng muốn đôi co với cậu ta nữa, nghiêm mặt nói thẳng: “Tôi gọi cậu đến là muốn hòa giải chuyện ly hôn của cậu và Phùng Linh, nói đi, tại sao cậu không chịu ly hôn?”
Thời buổi này, đa phần người hòa giải chuyện vợ chồng đều khuyên nhủ đừng ly hôn, Tôn Thịnh nghĩ cô cũng vậy, liền lập tức dịu giọng, than thở: “Chủ nhiệm Dương, vợ tôi là loại được voi đòi tiên đấy, cô đừng bận tâm đến cô ta làm gì, vợ chồng nào mà chẳng cãi nhau? Mấy hôm là khỏi thôi.”
Dương Anh Lan nghe xong thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ vẻ gì, “Rốt cuộc chuyện là thế nào, cậu nói một mình tôi không tin, tôi còn phải gặp Phùng Linh để hỏi cho rõ ràng. Nếu cô ấy nhất quyết ly hôn, hai người tạm thời ly thân đi.”
“Cái gì? Ly thân á?! Sao tôi phải nghe lời cô? Cô dám giấu vợ tôi đi thử xem?!” Tôn Thịnh lại một lần nữa tức giận đùng đùng đứng phắt dậy, ra vẻ muốn liều mạng.
Nhưng Dương Anh Lan không sợ anh ta, cũng bình tĩnh đứng dậy, tay vẫn cầm hộp cơm đã ăn hết, “Sao nào? Cậu còn muốn đánh người à? Cậu dám động vào một ngón tay của tôi, tôi sẽ bảo giám đốc Tôn trả lại gấp mười lần đấy.”
Nghĩ đến khoản tiền bồi thường đó, Tôn Thịnh liền thấy xót ruột, cậu ta không muốn làm lớn chuyện, nên đã phải hít sâu mấy hơi mới kiềm chế được cơn giận.
“Chuyện nhà người ta khó nói, chủ nhiệm Dương, chuyện nhà tôi, cô tốt nhất đừng xen vào.”
Thấy anh ta nhịn được như vậy, Dương Anh Lan có chút bất ngờ.
“Tôi là chủ nhiệm Hội Phụ Nữ của nhà máy này, bảo vệ quyền lợi của phụ nữ là trách nhiệm của tôi, cậu không muốn tôi xen vào cũng được, hai người nghỉ việc ở xưởng dệt đi, lúc đó tôi tuyệt đối không xen vào nữa.”
Nhà máy dệt là xí nghiệp nhà nước, phúc lợi đãi ngộ rất tốt, rất nhiều công nhân lấy làm tự hào khi được làm việc ở đây, sao Tôn Thịnh có thể nghỉ việc được chứ, thấy nói không lại cô, cũng không thể động tay động chân, nên chỉ đành âm thầm quyết định sẽ đi tìm chú mình giúp đỡ.
“Tôi không rảnh đôi co với cô, dù sao chuyện ly hôn là không thể nào, cho dù Ngọc Hoàng có đến cũng vô dụng!”
Nói xong, anh ta quay người bỏ đi, để lại một bóng lưng cứng đầu.
Tiểu Trương thấy vậy, không khỏi lo lắng, “Chủ nhiệm, bây giờ phải làm sao đây? Em thấy vụ này khó giải quyết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.