70 Xuyên Thư: Không Làm Vai Phụ Chết Sớm
Chương 25: Chuẩn Bị
Ái Hát Hải Tiên Đích Miêu
20/03/2024
“Hàn Thạc được phân tới huyện Thượng Bình thành phố Tây Nguyên, cô bé kia cũng muốn đi theo.” Chuyện này cũng không phải là bí mật gì.
“Cả nhóm này đều sẽ được phân tới huyện Thượng Bình thành phố Tây Nguyên ư?” Chu Mộc Lan lại hỏi tiếp.
“Đúng thế, nguyên nhóm Hàn Thạc đều tới đó.”
“Chủ nhiệm Vương, là thế này, Niệm Niệm nhà em cũng muốn đi, chị xem có thể đưa con bé tới Chu gia thôn thuộc công xã Thanh Thủy huyện Thượng Bình không?”
“Có thân thích ở đó đúng không?”
Tình huống kiểu vậy chủ nhiệm Vương cũng gặp nhiều rồi, bình thường nếu có thân thích ở trong thôn cuộc sống cũng thoải mái hơn một chút.
“Không giấu gì chị, cha ruột của Niệm Niệm ở đó, ông bà ngoại cùng với mẹ ruột của con bé cũng ở đó.”
Chuyện Chu Niệm Niệm không phải con gái ruột của Cố gia cũng đã truyền ra, đã không còn là bí mật gì.
“Em chờ chị một chút, để chị gọi điện thoại hỏi thử.”
Chủ nhiệm Vương từng được Chu Mộc Lan giúp đỡ, đương nhiên cũng cam tâm tình nguyện giúp Chu Mộc Lan.
Chừng nửa giờ sau, chủ nhiệm Vương lại đi ra:
“Được rồi, may mà không khác tỉnh, nếu không thì khó làm. Nhưng mà ngày 1/3 này phải đi ngay. Chỉ còn lại ba ngày, phải mau chóng chuẩn bị cho Niệm Niệm mới được.”
“Vâng, bọn em về nhà sẽ chuẩn bị ngay, nhưng còn cần nhờ chị thêm một việc, chính là Xuân Kiều với Niệm Niệm từ nhỏ đã không hợp tính nhau, chị xem có thể tách rời hai đứa nó ra được không?”
Chu Mộc Lan vẫn luôn không thích Lý Xuân Kiều, bà cảm thấy đứa nhỏ này không đơn thuần, đương nhiên cũng không muốn nó ở chung một khu với Niệm Niệm.
“Yên tâm, em đã mở miệng, chuyện lại nhỏ như mắt mũi, chị có thể làm được. Mau về chuẩn bị cho Niệm Niệm đi đi.”
Chủ nhiệm Vương đưa giấy chứng nhận thanh niên tri thức xuống nông thôn cùng với trợ cấp xuống nông thôn cho Chu Mộc Lan, sau đó bắt đầu đuổi người.
Vừa về tới nhà, Chu Mộc Lan đã bắt đầu thu dọn đồ đạc giúp Niệm Niệm, nhưng bị Niệm Niệm ngăn cản.
“Mẹ, mẹ kể cho con nghe chút chuyện về Chu gia thôn đi.”
“Được, chuyện này phải nói từ ông ngoại con. Trước đây ông ngoại con mở tiệm thuốc ở nơi cách thành phố Tây Nguyên không xa…”
Ông ngoại Chu tên Chu Thủy Căn, là thầy thuốc Trung y, sau khi chiến tranh bắt đầu ông dẫn theo vợ con vừa trốn tránh mở tiệm trị bệnh cứu người, cuối cùng lưu lạc tới Chu gia thôn, bắt đầu yên ổn sống.
Mặc dù Chu Thủy Căn tới Chu gia thôn sau, nhưng nhờ y thuật, rất nhanh ông đã đứng vững gót chân ở đây, người trong thôn đều vô cùng tôn kính ông. Dù sao thì có ai mà không có lúc bị bệnh.
Chu Đại Sơn với Chu Đại Hà là hai anh em, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực. Bà Chu thiên vị, thương Chu Đại Hà, Chu Đại Sơn thì phải làm quần quật mà chẳng được ăn no.
Chu Thủy Căn nhiều lần nhìn thấy Chu Đại Sơn bị đói tới mức phải ăn đất, thật sự không chịu nổi, len lén tiếp tế cho Chu Đại Sơn, sau đó dứt khoát nhận Chu Đại Sơn làm con nuôi.
Mẹ Chu cảm thấy mình không cần lo cho Chu Đại Sơn nữa cũng vui vẻ an nhàn.
“Cả nhóm này đều sẽ được phân tới huyện Thượng Bình thành phố Tây Nguyên ư?” Chu Mộc Lan lại hỏi tiếp.
“Đúng thế, nguyên nhóm Hàn Thạc đều tới đó.”
“Chủ nhiệm Vương, là thế này, Niệm Niệm nhà em cũng muốn đi, chị xem có thể đưa con bé tới Chu gia thôn thuộc công xã Thanh Thủy huyện Thượng Bình không?”
“Có thân thích ở đó đúng không?”
Tình huống kiểu vậy chủ nhiệm Vương cũng gặp nhiều rồi, bình thường nếu có thân thích ở trong thôn cuộc sống cũng thoải mái hơn một chút.
“Không giấu gì chị, cha ruột của Niệm Niệm ở đó, ông bà ngoại cùng với mẹ ruột của con bé cũng ở đó.”
Chuyện Chu Niệm Niệm không phải con gái ruột của Cố gia cũng đã truyền ra, đã không còn là bí mật gì.
“Em chờ chị một chút, để chị gọi điện thoại hỏi thử.”
Chủ nhiệm Vương từng được Chu Mộc Lan giúp đỡ, đương nhiên cũng cam tâm tình nguyện giúp Chu Mộc Lan.
Chừng nửa giờ sau, chủ nhiệm Vương lại đi ra:
“Được rồi, may mà không khác tỉnh, nếu không thì khó làm. Nhưng mà ngày 1/3 này phải đi ngay. Chỉ còn lại ba ngày, phải mau chóng chuẩn bị cho Niệm Niệm mới được.”
“Vâng, bọn em về nhà sẽ chuẩn bị ngay, nhưng còn cần nhờ chị thêm một việc, chính là Xuân Kiều với Niệm Niệm từ nhỏ đã không hợp tính nhau, chị xem có thể tách rời hai đứa nó ra được không?”
Chu Mộc Lan vẫn luôn không thích Lý Xuân Kiều, bà cảm thấy đứa nhỏ này không đơn thuần, đương nhiên cũng không muốn nó ở chung một khu với Niệm Niệm.
“Yên tâm, em đã mở miệng, chuyện lại nhỏ như mắt mũi, chị có thể làm được. Mau về chuẩn bị cho Niệm Niệm đi đi.”
Chủ nhiệm Vương đưa giấy chứng nhận thanh niên tri thức xuống nông thôn cùng với trợ cấp xuống nông thôn cho Chu Mộc Lan, sau đó bắt đầu đuổi người.
Vừa về tới nhà, Chu Mộc Lan đã bắt đầu thu dọn đồ đạc giúp Niệm Niệm, nhưng bị Niệm Niệm ngăn cản.
“Mẹ, mẹ kể cho con nghe chút chuyện về Chu gia thôn đi.”
“Được, chuyện này phải nói từ ông ngoại con. Trước đây ông ngoại con mở tiệm thuốc ở nơi cách thành phố Tây Nguyên không xa…”
Ông ngoại Chu tên Chu Thủy Căn, là thầy thuốc Trung y, sau khi chiến tranh bắt đầu ông dẫn theo vợ con vừa trốn tránh mở tiệm trị bệnh cứu người, cuối cùng lưu lạc tới Chu gia thôn, bắt đầu yên ổn sống.
Mặc dù Chu Thủy Căn tới Chu gia thôn sau, nhưng nhờ y thuật, rất nhanh ông đã đứng vững gót chân ở đây, người trong thôn đều vô cùng tôn kính ông. Dù sao thì có ai mà không có lúc bị bệnh.
Chu Đại Sơn với Chu Đại Hà là hai anh em, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực. Bà Chu thiên vị, thương Chu Đại Hà, Chu Đại Sơn thì phải làm quần quật mà chẳng được ăn no.
Chu Thủy Căn nhiều lần nhìn thấy Chu Đại Sơn bị đói tới mức phải ăn đất, thật sự không chịu nổi, len lén tiếp tế cho Chu Đại Sơn, sau đó dứt khoát nhận Chu Đại Sơn làm con nuôi.
Mẹ Chu cảm thấy mình không cần lo cho Chu Đại Sơn nữa cũng vui vẻ an nhàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.