70 Xuyên Thư: Không Làm Vai Phụ Chết Sớm
Chương 43: Hiểu Lầm Nhau (2)
Ái Hát Hải Tiên Đích Miêu
01/04/2024
Ông biết mỗi đợt thanh niên tri thức tới đều muốn làm một chút gì đó, cũng cho rằng con gái ông sẽ tới theo mọi người, kết quả chỉ có 5 thanh niên tri thức đi vào, không thấy Niệm Niệm đâu.
“Chú Chu, chúng cháu muốn làm 6 cái tủ, hết bao nhiêu ạ?”
“6 cái? Chẳng phải ở đây chỉ có 5 người thôi ư?”
“Là thế này, có một người không qua đây, cháu đặt giúp em ấy luôn, em ấy cũng đưa tiền cho cháu rồi.”
Nghe thấy Đồng Dao nói vậy, trong lòng Chu Đại Sơn nguội lạnh hẳn… Niệm Niệm làm vậy là không muốn gặp bọn họ ư?
Ông đuổi các thanh niên tri thức đi, sau đó vội vàng chạy tới đại đội tìm Chu Kiến Quốc.
“Kiến Quốc, Niệm Niệm không muốn nhận chúng ta, con nói phải làm sao bây giờ?”
“Cha, con cũng đâu có cách nào, hay là để con lên huyện thành gọi Kiến Dân về đi. Ngày mai là chủ nhật, buổi chiều Kiến Hoa cũng sẽ về, buổi tối cả nhà cùng thương lượng với nhau. Nhân tiện con sẽ gửi một lá thư lên tỉnh hỏi thăm tỉnh huống xem thế nào.”
“Được, vậy con tranh thủ đi đi.”
Trong nhà Chu Kiến Quốc có xe đạp, cũng là chiếc xe đạp duy nhất trong thôn, hắn cũng không dám chậm trễ, dù sao đạp xe từ đây lên tới huyện thành cũng tốn tới 4 giờ đồng hồ.
…
“Chị Đồng Dao, chúng ta kéo một cái mành ở đây đi.”
Chu Niệm Niệm không thích Vũ Mạn Đình với Tiền Lệ Quyên lắm, cho nên kéo Đồng Dao muốn tách giường ra.
“Được đó, nhưng chị không có vải, lấy vải chỗ em rồi chị gửi tiền cho em được không?”
“Không cần đâu, em có cầm một mảnh vải được chắp vá từ quần áo cũ bên nhà qua đây, dùng cái đó là được.”
Đồng Dao cũng vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của Chu Niệm Niệm, hai người bắt đầu kéo mành.
Khi Vũ Mạn Đình với Tiền Lệ Quyên trở về, nhìn thấy cái mành, cả hai không được bình tĩnh lắm.
“Hai người làm vậy là có ý gì? Không muốn ở chung một chỗ với chúng tôi sao?” Tiền Lệ Quyên nhào lên vặn hỏi.
“Lệ Quyên, cô đừng nói vậy, có thể là do hai chúng ta khiến người ta khó chịu.”
Mẹ ơi, Vũ Mạn Đình đúng là thảo mai không tưởng nổi.
“Chúng tôi chỉ muốn riêng tư chút thôi, hai người cũng có thể kéo màn mà, có ai không cho hai người kéo đâu.”
“Đúng thế, chúng tôi kéo mành thì liên quan gì tới hai người đâu? Đi, Niệm Niệm, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Đồng Dao nói xong lại kéo Chu Niệm Niệm ra ngoài.
Thật ra ở đây cũng chẳng có gì để thăm thú, địa thế xung quanh Chu gia thôn giống bậc tam cấp, thôn dân tập trung ở cấp thứ hai, lên nữa là núi lớn, nằm ở phía tây thôn.
Bên ngoài thôn đều là ruộng đồng, hơn nữa còn là ruộng đồng bất quy tắc, ở giữa xen lẫn các dải đất ngăn cách.
Giếng nước duy nhất trong thôn nằm dưới gốc đại thụ cách cứ điểm thanh niên tri thức không xa, các thanh niên tri thức cũng cần thay phiên nấu nước.
Nhưng đêm qua, từ sau khi biết được tin tức này, Hàn Thạc đã chủ động gánh trách nhiệm nấu nước thay Niệm Niệm.
Buổi trưa, các thanh niên tri thức lâu năm cũng quay về rồi.
“Chú Chu, chúng cháu muốn làm 6 cái tủ, hết bao nhiêu ạ?”
“6 cái? Chẳng phải ở đây chỉ có 5 người thôi ư?”
“Là thế này, có một người không qua đây, cháu đặt giúp em ấy luôn, em ấy cũng đưa tiền cho cháu rồi.”
Nghe thấy Đồng Dao nói vậy, trong lòng Chu Đại Sơn nguội lạnh hẳn… Niệm Niệm làm vậy là không muốn gặp bọn họ ư?
Ông đuổi các thanh niên tri thức đi, sau đó vội vàng chạy tới đại đội tìm Chu Kiến Quốc.
“Kiến Quốc, Niệm Niệm không muốn nhận chúng ta, con nói phải làm sao bây giờ?”
“Cha, con cũng đâu có cách nào, hay là để con lên huyện thành gọi Kiến Dân về đi. Ngày mai là chủ nhật, buổi chiều Kiến Hoa cũng sẽ về, buổi tối cả nhà cùng thương lượng với nhau. Nhân tiện con sẽ gửi một lá thư lên tỉnh hỏi thăm tỉnh huống xem thế nào.”
“Được, vậy con tranh thủ đi đi.”
Trong nhà Chu Kiến Quốc có xe đạp, cũng là chiếc xe đạp duy nhất trong thôn, hắn cũng không dám chậm trễ, dù sao đạp xe từ đây lên tới huyện thành cũng tốn tới 4 giờ đồng hồ.
…
“Chị Đồng Dao, chúng ta kéo một cái mành ở đây đi.”
Chu Niệm Niệm không thích Vũ Mạn Đình với Tiền Lệ Quyên lắm, cho nên kéo Đồng Dao muốn tách giường ra.
“Được đó, nhưng chị không có vải, lấy vải chỗ em rồi chị gửi tiền cho em được không?”
“Không cần đâu, em có cầm một mảnh vải được chắp vá từ quần áo cũ bên nhà qua đây, dùng cái đó là được.”
Đồng Dao cũng vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của Chu Niệm Niệm, hai người bắt đầu kéo mành.
Khi Vũ Mạn Đình với Tiền Lệ Quyên trở về, nhìn thấy cái mành, cả hai không được bình tĩnh lắm.
“Hai người làm vậy là có ý gì? Không muốn ở chung một chỗ với chúng tôi sao?” Tiền Lệ Quyên nhào lên vặn hỏi.
“Lệ Quyên, cô đừng nói vậy, có thể là do hai chúng ta khiến người ta khó chịu.”
Mẹ ơi, Vũ Mạn Đình đúng là thảo mai không tưởng nổi.
“Chúng tôi chỉ muốn riêng tư chút thôi, hai người cũng có thể kéo màn mà, có ai không cho hai người kéo đâu.”
“Đúng thế, chúng tôi kéo mành thì liên quan gì tới hai người đâu? Đi, Niệm Niệm, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Đồng Dao nói xong lại kéo Chu Niệm Niệm ra ngoài.
Thật ra ở đây cũng chẳng có gì để thăm thú, địa thế xung quanh Chu gia thôn giống bậc tam cấp, thôn dân tập trung ở cấp thứ hai, lên nữa là núi lớn, nằm ở phía tây thôn.
Bên ngoài thôn đều là ruộng đồng, hơn nữa còn là ruộng đồng bất quy tắc, ở giữa xen lẫn các dải đất ngăn cách.
Giếng nước duy nhất trong thôn nằm dưới gốc đại thụ cách cứ điểm thanh niên tri thức không xa, các thanh niên tri thức cũng cần thay phiên nấu nước.
Nhưng đêm qua, từ sau khi biết được tin tức này, Hàn Thạc đã chủ động gánh trách nhiệm nấu nước thay Niệm Niệm.
Buổi trưa, các thanh niên tri thức lâu năm cũng quay về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.