70 Xuyên Thư: Không Làm Vai Phụ Chết Sớm
Chương 22: Xử Lý Vương Gia
Ái Hát Hải Tiên Đích Miêu
19/03/2024
Hôm sau, chờ khi mọi người Cố gia đã đi làm hết, Chu Niệm Niệm dự định ra ngoài một chuyến.
Nếu đã quyết định xuống nông thôn, vậy việc quan trọng nhất hiện tại chính là giải quyết Vương Bảo Bình.
Đầu tiên cô vào không gian cải trang một phen, sau đó chạy tới gần xưởng dệt.
Nếu nói vào giờ này ai rảnh rỗi nhất, đương nhiên là mấy bà bác mới vừa đi chợ mua đồ ăn xong. Chu Niệm Niệm dùng một ít hạt dưa, thành công đánh vào nội bộ của mấy bà thím trong đại viện xưởng dệt.
Chỉ chốc lát sau, cô đã nghe ngóng được không ít chuyện, ví như Vương Bảo Bình từng đùa bỡn con gái hay vợ của ai, mấy chuyện này các bác các thím rõ vô cùng.
Nhưng càng nhiều hơn thì bọn họ không biết, tin bọn họ cho ra nửa thật nửa giả.
Trên đường trở về, Chu Niệm Niệm bắt đầu nghĩ tới tình tiết trong truyện.
Cô nghĩ tới trong nguyên tác, anh ba dùng tội tham ô nhận hối lộ, chiếm dụng tài sản công để vặn ngã người Vương gia. Vì thế cho nên các tình tiết ở đó đều viết cảnh Vương gia bị tịch biên gia sản như thế nào.
Vì lúc ấy nam chính theo trở về cho nên còn chiếm được chút hời từ đây.
Chu Niệm Niệm còn nhớ rõ, trong nguyên tác viết tang vật được Vương gia chôn ở dưới gốc đại thụ trong sân.
Sau khi nghĩ ra những điểm này, cô lại làm theo cách Trương Hồng Lệ đã làm, đi tố cáo chuyện này cho Hồng vệ quân.
Chu Niệm Niệm vừa về tới nhà đã viết ngay một lá thư tố cáo, trong thư viết rõ nơi giấu đồ. Sau đó cô lại cải trang một phen, đi ra đường tìm một đứa nhỏ, dùng một cây kẹo làm thù lao nhờ đứa nhỏ gửi thư đi giúp.
Hồng vệ quân quả nhiên thần tốc, buổi trưa, chuyện phó xưởng trưởng xưởng dệt bị tịch biên gia sản đã truyền ra.
Bác Trương ăn dưa lại login, kéo Chu Niệm Niệm với bà Cố đi xem quá trình xét nhà.
Người nhà này cũng thật tham lam, Hồng vệ quân đào được không ít thứ từ dưới gốc đại thụ, cũng lục soát được không ít đồ vật đáng giá trong nhà bọn họ.
Chờ khi Hồng vệ quân đi rồi, mọi người vẫn chưa tản đi mà chạy vào sân lục tung lên, Chu Niệm Niệm cũng bị đẩy vào trong.
Cô còn thấy được Hàn Thạc xen lẫn trong đám người.
Nam chính đúng là nam chính, Chu Niệm Niệm thấy được hắn nhét thứ gì đó vào trong ngực.
Mọi người lục tung một hồi, không tìm được bất kỳ thứ gì, cuối cùng chuẩn bị rời đi.
“Niệm Niệm, em chờ một chút.”
Lúc chuẩn bị về tới nhà, đột nhiên Hàn Thạc gọi Chu Niệm Niệm lại.
Bác Trương với bà Cố đã đi mua thức ăn, lúc này chỉ còn lại một mình Chu Niệm Niệm. Nói thật, cô cũng không muốn dính líu quá nhiều với nam chính.
“Anh Hàn Thạc, có chuyện gì ư?”
“Em nói cho chị em một tiếng, hiện tại anh ở văn phòng thanh niên tri thức, kêu chị em có rảnh thì qua đó một chuyến, anh có chuyện muốn nói với chị em.”
Nghe thấy Hàn Thạc nói vậy, Chu Niệm Niệm lại cảm thấy sắp có chuyện để hóng.
Xem ra nam chủ với chị gái cô có quan hệ không tầm thường nha, không phải nguyên nhân nam chính cả đời không lập gia đình là vì Cố Giai chứ?
Nếu đã quyết định xuống nông thôn, vậy việc quan trọng nhất hiện tại chính là giải quyết Vương Bảo Bình.
Đầu tiên cô vào không gian cải trang một phen, sau đó chạy tới gần xưởng dệt.
Nếu nói vào giờ này ai rảnh rỗi nhất, đương nhiên là mấy bà bác mới vừa đi chợ mua đồ ăn xong. Chu Niệm Niệm dùng một ít hạt dưa, thành công đánh vào nội bộ của mấy bà thím trong đại viện xưởng dệt.
Chỉ chốc lát sau, cô đã nghe ngóng được không ít chuyện, ví như Vương Bảo Bình từng đùa bỡn con gái hay vợ của ai, mấy chuyện này các bác các thím rõ vô cùng.
Nhưng càng nhiều hơn thì bọn họ không biết, tin bọn họ cho ra nửa thật nửa giả.
Trên đường trở về, Chu Niệm Niệm bắt đầu nghĩ tới tình tiết trong truyện.
Cô nghĩ tới trong nguyên tác, anh ba dùng tội tham ô nhận hối lộ, chiếm dụng tài sản công để vặn ngã người Vương gia. Vì thế cho nên các tình tiết ở đó đều viết cảnh Vương gia bị tịch biên gia sản như thế nào.
Vì lúc ấy nam chính theo trở về cho nên còn chiếm được chút hời từ đây.
Chu Niệm Niệm còn nhớ rõ, trong nguyên tác viết tang vật được Vương gia chôn ở dưới gốc đại thụ trong sân.
Sau khi nghĩ ra những điểm này, cô lại làm theo cách Trương Hồng Lệ đã làm, đi tố cáo chuyện này cho Hồng vệ quân.
Chu Niệm Niệm vừa về tới nhà đã viết ngay một lá thư tố cáo, trong thư viết rõ nơi giấu đồ. Sau đó cô lại cải trang một phen, đi ra đường tìm một đứa nhỏ, dùng một cây kẹo làm thù lao nhờ đứa nhỏ gửi thư đi giúp.
Hồng vệ quân quả nhiên thần tốc, buổi trưa, chuyện phó xưởng trưởng xưởng dệt bị tịch biên gia sản đã truyền ra.
Bác Trương ăn dưa lại login, kéo Chu Niệm Niệm với bà Cố đi xem quá trình xét nhà.
Người nhà này cũng thật tham lam, Hồng vệ quân đào được không ít thứ từ dưới gốc đại thụ, cũng lục soát được không ít đồ vật đáng giá trong nhà bọn họ.
Chờ khi Hồng vệ quân đi rồi, mọi người vẫn chưa tản đi mà chạy vào sân lục tung lên, Chu Niệm Niệm cũng bị đẩy vào trong.
Cô còn thấy được Hàn Thạc xen lẫn trong đám người.
Nam chính đúng là nam chính, Chu Niệm Niệm thấy được hắn nhét thứ gì đó vào trong ngực.
Mọi người lục tung một hồi, không tìm được bất kỳ thứ gì, cuối cùng chuẩn bị rời đi.
“Niệm Niệm, em chờ một chút.”
Lúc chuẩn bị về tới nhà, đột nhiên Hàn Thạc gọi Chu Niệm Niệm lại.
Bác Trương với bà Cố đã đi mua thức ăn, lúc này chỉ còn lại một mình Chu Niệm Niệm. Nói thật, cô cũng không muốn dính líu quá nhiều với nam chính.
“Anh Hàn Thạc, có chuyện gì ư?”
“Em nói cho chị em một tiếng, hiện tại anh ở văn phòng thanh niên tri thức, kêu chị em có rảnh thì qua đó một chuyến, anh có chuyện muốn nói với chị em.”
Nghe thấy Hàn Thạc nói vậy, Chu Niệm Niệm lại cảm thấy sắp có chuyện để hóng.
Xem ra nam chủ với chị gái cô có quan hệ không tầm thường nha, không phải nguyên nhân nam chính cả đời không lập gia đình là vì Cố Giai chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.