71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình
Chương 63: Đánh dấu lần thứ hai
Bộ Liêm Y
19/02/2022
Cố Trường An thức dậy giữa bộ lông sói trắng như tuyết.
Cơ thể sói to lớn ấm áp đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh giường anh. Seryozha đã thức dậy từ lâu rồi. Bây giờ cảm nhận được cử động của anh, con sói lớn này liền rướn cổ hết cỡ để có thể nhìn thấy anh, kêu lên một tiếng chào buổi sáng.
Cố Trường An cười nhẹ, lười biếng trượt khỏi lưng sói, vùi cả người vào hai chân trước của cậu, điểm nhẹ lên cái mũi mát lạnh của sói, nói, "Chào buổi sáng."
"Woo~"
Đuôi sói dày vui vẻ ngoắc ngoắc, vẫy chào.
Đầu sói của cậu dụi về phía trước như làm nũng, mãn nguyện ngửi thấy hương bão tuyết đánh dấu trên cơ thể của đại tá. Đây là thói quen hàng ngày của Seryozha mỗi sáng thức dậy kể từ khi bọn họ lên đường quay về.
Cố Trường An dung túng cho tính chiếm hữu dễ thương của chàng trai trẻ, nhưng hôm nay, như thể cảm nhận được điều gì đó không ổn, con sói lớn này ngay lập tức biến đổi trở lại hình dạng con người, ôm lấy đại tá không lời giải thích. Cậu giống như một con mèo cưng ngửi bạc hà mèo trong một bộ phim tài liệu của thời Trái Đất, lo lắng ngửi vết đánh dấu sau cổ Cố Trường An.
Trong trí nhớ của mình, Cố Trường An chưa bao giờ thấy cậu nôn nóng như vậy, vội hỏi, "Em làm sao thế?"
Đồng thời, Cố Trường An cũng dùng tay phải an ủi vỗ lưng Seryozha.
Lưng cậu thon gọn, cơ bắp rõ ràng, bàn tay anh mặc dù cách một lớp vải áo vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh tự nhiên của cơ thể Alpha tuyệt phẩm này.
Giới tính Alpha đúng là có ưu thế hơn hẳn.
Nhận ra bản thân vừa mới "thất thần", Cố Trường An trong vòng tay ôm chặt của cậu hơi ngửa người về phía sau, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, hỏi lại, "Làm sao thế?"
Seryozha dằn xuống nghi ngờ trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói, "Đại tá, nếu em không nhầm thì dấu vết đánh dấu đang yếu đi."
Sao lại thế? Seryozha không nghĩ ra câu trả lời.
Cậu thậm chí còn nghi ngờ liệu đây có phải vận mệnh đang ác ý trêu đùa mình hay không. Lúc đầu cậu tưởng mình cưỡng ép đánh dấu đại tá, trở nên tuyệt vọng, không nghĩ rằng đại tá thậm chí không ghét mình mà còn đồng ý hẹn hò với cậu - cậu lập tức từ ác mộng tiến vào giấc mơ đẹp nhất của mình.
Bây giờ có lẽ là lúc giấc mộng kết thúc sao?
Đánh dấu của AO định mệnh không có cách nào xóa bỏ, thế thì tại sao lại ngày càng yếu đi? Là vì cậu không xứng có được đại tá ư? Là do bọn họ thực ra không phải AO định mệnh ư? Có lẽ đại tá nghĩ nhầm rồi, có lẽ cậu thật sự đã cưỡng ép đánh dấu đại tá, việc đánh dấu ngày càng yếu đi chính là chứng cứ...
"Liêu Sa."
Seryozha nghe thấy đại tá vẫn dịu dàng gọi mình như thế, tim bỗng nhói đau như thể vừa bị dao cắt.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt bỗng đụng phải đôi mắt đen dịu dàng của đại tá.
Cố Trường An dường như cũng không thấy cái này là vấn đề gì nghiêm trọng lắm, thậm chí còn nhéo một chút gương mặt lo lắng đến cứng đơ của cậu, sau đó mới nói, "Thế thì lại đánh dấu một lần nữa."
Phản ứng của Cố Trường An khiến Seryozha kích động, đồng thời khó tránh khỏi nghi ngờ. Cậu nghiêm túc nói, "Đại tá, đây không phải vấn đề về việc đánh dấu một lần nữa, mà là tại sao đánh dấu của em dành cho anh lại ngày càng yếu đi?"
Lúc nói, cậu không thể hoàn hảo che giấu xúc động trong lòng, cố gắng không để mặt mình lộ vẻ lo lắng, nhưng kết quả lại biến thành cậu trông có vẻ hơi hoảng hốt.
Seryozha tiếp tục, "Nếu nguyên nhân là do em cưỡng ép đánh dấu anh, hoặc là chẳng vì lý do gì, chỉ là em không thể đánh dấu anh, thế thì mặc dù có đánh dấu một lần nữa, nó vẫn sẽ lại yếu đi mà thôi—"
Cố Trường An không để cậu nói xong, kiên định ngắt lời cậu, "Thế thì mỗi ngày đánh dấu một lần. Em không cần nghĩ nhiều làm gì."
"Nhưng đại tá..."
Lúc này, không đợi Seryozha nói xong, Cố Trường An đã ôm ngược lại cậu - cơ mà, thay vì nói là Cố Trường An ôm lấy Seryozha, nên nói là Cố Trường An dựa vào ngực Seryozha thì đúng hơn.
Tay Cố Trường An ôm lấy eo cậu, đầu dựa trên vai cậu.
Seryozha lần đầu cảm thấy đại tá dựa vào mình, trong lòng bỗng cuồn cuộn cảm xúc.
Vì đã đánh dấu đại tá, hai người cũng thân mật hơn trước - mặc dù không đao thật súng thật ra trận như hai người cách vách kia, hai người cũng đã thân mật đến bước hôn nhau sờ soạng nhau. Nhưng mà, mặc dù đã thân mật đến mức này, đại tá trên lý thuyết là Omega vậy mà lại chưa bao giờ yếu thế chút nào.
Đại tá của cậu vẫn luôn vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.
Seryozha cũng không khó chịu, cũng chưa bao giờ thầm mong đến khả năng "đại tá thể hiện giống Omega" - rốt cuộc thì, đại tá mà cậu yêu chính là vị đại tá Cố Trường An vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ này.
Những lần thân mật gần đây, lúc bắt đầu, đại tá luôn thể hiện như mình là vị chủ nhân khoan dung đang bị cún con nhà mình vừa hôn vừa liếm, làm cậu cực kỳ ngứa răng, thích đến không kiềm chế nổi. Ngay cả tiến thêm chút nữa, đại tá cũng không hề ngượng ngùng hay rụt rè, thay vào đó rất dịu dàng nhưng cũng rất phóng túng, thỉnh thoảng lại còn chơi xấu cậu.
Cậu yêu đại tá như vậy đến chết mất thôi.
Thỉnh thoảng Seryozha có nghĩ, nếu muốn cậu bày tỏ hết thảy rốt cục cậu yêu Cố Trường An đến mức nào, chắc cậu chỉ có thể đem cả trái tim, đại não và linh hồn của mình làm đáp án.
Nhưng mà, khi đại tá để lộ ra dáng vẻ mềm mại như vậy trước mặt mình, Seryozha nhận ra bản thân mình cũng chẳng hề có ngoại lệ gì cả, theo bản năng liền ôm chặt đại tá. Đến lúc cậu cảm nhận được rõ ràng người này đang dựa vào mình, cậu mới cất tiếng, "Đại tá?"
Cố Trường An có chút mệt.
Không phải vì những câu hỏi đáng yêu không trả lời được của người yêu nhỏ, mà là bởi vì anh liên tục bị quá tải vì những thay đổi tinh vi trong cơ thể, hoạt động xử lý thông tin khổng lồ vô nhân đạo của bộ não, tiếng ù tai kỳ lạ và vô số những câu hỏi về việc mất trí nhớ bí ẩn.
Tất cả những điều trên cùng nhau vắt kiệt Cố Trường An từng giây từng phút, khiến anh không thể kiềm chế được, lần đầu tiên thể hiện sự kiệt sức thực sự trước mặt người yêu nhỏ.
Cố Trường An nghĩ một chút, thành thật trả lời, "Hơi mệt."
Sau đó, không đợi cậu hỏi thêm, anh lập tức an ủi, "Không liên quan đâu, chỉ là hơi mệt mà thôi. Em cũng không cần lo về chuyện đánh dấu. Tất cả rồi sẽ ổn thôi."
Anh thậm chí còn đưa ra lời mời, "Buổi tối lại đánh dấu tôi một lần nữa, được không?"
Dường như đại tá rất mệt, anh nói đứt quãng mấy câu ngắn ngủn đó, có vẻ như có thể ngủ mất bất cứ lúc nào, cứ như thể không ngủ đủ vậy.
Seryozha đau lòng đến khó chịu, khó chịu đến mức hơi giận, nhưng vẫn nhẫn nại, giữ bình tĩnh nói, "Anh đã mệt như thế, em còn muốn đánh dấu anh thì em là cái loại gì chứ?"
Cảm thấy mình vẫn giống như đang giận lẫy, Seryozha bất đắc dĩ thực sự bình tĩnh lại, khuyên, "Anh không ổn, để AI kiểm tra một chút, hôm nay nghỉ đi, được không? Hai ngày nữa là quay lại Loại Địa Cầu rồi, anh không cần lo lắng."
Sau đó, Seryozha nghe thấy một tiếng cười khẽ, cũng nghe được một câu khen của đại tá, "Bé ngoan."
Seryozha cảm thấy bản thân mình đúng là không có cách nào đối phó được với đại tá.
Có Trường An lại nói, "Nhưng mà không được."
Seryozha cúi đầu nhìn, thấy đại tá đã cực kỳ buồn ngủ, mắt cũng không mở nổi, miệng vẫn đang lẩm bẩm gì đó, giọng càng ngày càng nhỏ. Cậu căng tai, cẩn thận nghe.
"Nếu không đánh dấu, lại yếu đi... biến mất... sẽ không thể đánh dấu nữa..."
Seryozha kinh ngạc trợn mắt, nhưng người trong lòng đã ngủ mất rồi.
Cậu dùng AI xin nghỉ cho bọn họ. Don thượng tá lúc trả lời lại bí mật thêm vào một hình chiếu đám mưa tình yêu, cậu vừa mở ra đám mây liền xuất hiện trên đầu bọn họ, Seryozha cũng chẳng rảnh làm nó biến mất.
AI hỗ trợ điều một robot ong đến kiểm tra, sau khi quét xong trả lại kết quả bình thường.
Seryozha đành sốt ruột đợi đại tá tỉnh lại.
Cố Trường An ngủ cả buổi sáng, lúc tỉnh lại tâm trạng rất tốt, thậm chí còn nhìn đám mây trên đầu Seryozha, trêu, "Hôm nay có mưa ư?"
Thấy đại tá tỉnh lại, tâm trạng cũng tốt hơn, Seryozha mới yên tâm một chút. Cậu đuổi đám mây đi, không nhịn được nữa, hỏi, "Đại tá, trước khi ngủ mất, anh nói, 'nếu đánh dấu biến mất, sẽ không thể đánh dấu nữa', câu này có ý gì?"
Cố Trường An nghi ngờ nhìn cậu, "Tôi không nhớ mình có nói mấy cái này?"
Seryozha nhất thời cũng chẳng biết nên nói gì. Một lúc sau, cậu cố gắng giải thích, "Nhưng mà, em thật sự đã nghe thấy anh nói vậy?". truyện xuyên nhanh
Cố Trường An rơi vào trầm tư.
Điều này khiến Seryozha hết sức bối rối. Cậu mơ hồ nhận thấy đại tá đang trải qua một chuyện gì đó, nhưng cậu không thể hỗ trợ, không thể làm gì giúp đại tá, thậm chí còn chẳng thể chứng minh được mình thật sự đã nghe được câu nói kia, giúp đại tá không phải khổ sở nghĩ ngợi như vậy nữa.
Nhưng bối rối vậy càng khiến cậu thêm tự trách. Thân là thượng tá Tiên phong doanh, trong lúc du hành vũ trụ nguy hiểm tứ phía, chẳng hiểu sao mà lại ngày càng dễ tổn thương, cậu không chỉ không giúp được Omega của mình, lại còn chân tay luống cuống, cậu đúng là nỗi nhục lớn của Tiên phong doanh.
Cố Trường An nhận ra Seryozha đang sa sút tinh thần, lập tức an ủi, "Em đừng nghĩ nhiều, không phải tôi không tin em, tôi chỉ đang nghi ngờ liệu cái này có liên quan đến việc chúng ta bị mất đi ký ức hay không mà thôi."
"Không phải thế, em không cảm thấy anh không tin tưởng em," Seryozha càng thấy bất lực hơn. "Anh không cần an ủi em, anh đã rất mệt rồi. Em nên tự giải quyết cảm xúc của mình, anh không cần để ý đến cái này."
Cố Trường An phản đối, "Em là cấp dưới của tôi, cũng là người yêu của tôi, sao tôi lại có thể không để ý đến em?"
Cố Trường An xoa nhẹ mái tóc trắng của cậu. Chàng trai trẻ tuổi kiên cường này, vì nhìn thấy thư tuyệt mệnh của cha mình ở trên vách đá mà sau một đêm tóc đã bạc trắng - đại khái thì, đối với con người, cha mẹ vẫn luôn có ý nghĩa đặc biệt quan trọng.
Seryozha ép bản thân tỉnh lại, nghiêm túc nói, "Em nên chia sẻ gánh nặng với anh, không nên trở thành gánh nặng của anh. Nếu trong lúc mệt mỏi mà anh còn phải phân tâm để ý đến em, thế thì với tư cách là cấp dưới, cũng với tư cách là người yêu, em đã không làm tròn nhiệm vụ rồi."
Cố Trường An thấy cậu mạnh mẽ như vậy, mỉm cười.
"Tôi không mệt nữa," Cố Trường An tránh đi cái ôm của Seryozha, nắm tay cậu đi về phía tủ quần áo, "Mặc kệ rốt cuộc câu nói kia có nghĩa gì - vì sao tôi lại nói thế, câu này là thật hay giả, tất cả đều mặc kệ hết. Bây giờ chúng ta không cần nghĩ về cái này."
"Nếu như đánh dấu yếu đi thì không thể đánh dấu nữa, tôi không nghĩ chuyện này có thể xảy ra. Mà em cũng không được nghĩ."
Cố Trường An đè cậu trên cửa tủ quần áo.
"SER29421," Cố Trường An ra lệnh, "Đánh dấu tôi."
Khi những giọt nước mắt nóng hổi của chàng trai rơi vào gáy mình, trong khi cảm thấy pheromone được trao đổi, Cố Trường An cảm thấy trái tim của hai người không có gì khác nhau, đều yêu thương và trân trọng nhau.
Chàng trai trẻ nức nở như hôn anh, như cún con trung thành gấp gáp muốn liếm láp vết thương của chủ nhân, vừa nóng bỏng vừa lộn xộn, không có quy luật gì, gửi gắm hết hy vọng vào những đụng chạm nguyên thủy nhất, một lòng muốn chủ nhân cảm thấy tốt hơn.
Cố Trường An dường như cảm thấy một chút cảm xúc quen thuộc.
Cảm giác quen thuộc này, là lệ nóng, là tình yêu ngập tràn, hay là bi thương?
Không thể nhớ rõ.
Cố Trường An quay đầu, hôn lên sườn mặt cậu, nói, "Sẽ ổn thôi."
Tất cả đều sẽ ổn thôi.
Anh sẽ bảo vệ nhân loại, bảo vệ Loại Địa Cầu, bảo vệ Liêu Sa.
—
Loại Địa Cầu, năm thứ 71, ngày 11 tháng 7.
Tàu Conquest lại gửi tin về một lần nữa - tổ tìm kiếm đã thuận lợi quay về, ngụy trang thành tinh hạm tuần tra, hai ngày nữa là về đến Loại Địa Cầu.
Viên đá đè lên tham vọng của Địch Kỳ Dã đã nhỏ đi một nửa.
Sứ giả Trùng tộc đã đến Loại Địa Cầu được hai ngày, nói là đến để giải thích nhưng lại không hề có ý giải thích gì cả. Nghe nói là, bọn chúng còn luôn đòi đến thăm Kitano Hikari, thế nhưng Kitano Hikari lại lấy cớ mình là Trùng tộc giống đực bị Trùng tộc giống cái ức hiếp đến lệ rơi máu chảy, muốn tránh không gặp, đúng là rất quang minh chính đại từ chối.
Địch Kỳ Dã nhìn bức thư kiểu cổ trên bàn, lòng không ngừng thấy buồn nôn.
Bức thứ này được Kitano Hikari nhờ một đảng viên Đảng đại diện Văn hóa Trung Quốc đưa cho hắn, lấy cớ là đưa thư xin lỗi, thực ra là một bức thư đe dọa.
Trên thực tế, chỉ có một dòng được viết bên trong, và một tờ giấy thông hành vào phòng thí nghiệm.
Giấy thông hành bên trên đề "Kế hoạch cải tạo gene nhân loại", bên trái là một bức ảnh tiêu chuẩn của Kitano Hikari, bên phải là lời mời đặc biệt của người chỉ đạo Kitano Hikari được in thành hai đoạn, quyền hạn ghi là tất cả.
Bức thư cổ điển với hoa văn Nhật Bản có nội dung như sau: "Bây giờ tôi có thể lấy máu của anh bất cứ lúc nào, anh nghĩ thế nào về việc gặp tôi? Từ chối tôi một lần nữa, tôi sợ tôi sẽ không thể cưỡng lại việc sử dụng máu của anh để tạo ra một nam nhân dễ thương ngoan ngoãn nghe lời mất."
Cơ thể sói to lớn ấm áp đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh giường anh. Seryozha đã thức dậy từ lâu rồi. Bây giờ cảm nhận được cử động của anh, con sói lớn này liền rướn cổ hết cỡ để có thể nhìn thấy anh, kêu lên một tiếng chào buổi sáng.
Cố Trường An cười nhẹ, lười biếng trượt khỏi lưng sói, vùi cả người vào hai chân trước của cậu, điểm nhẹ lên cái mũi mát lạnh của sói, nói, "Chào buổi sáng."
"Woo~"
Đuôi sói dày vui vẻ ngoắc ngoắc, vẫy chào.
Đầu sói của cậu dụi về phía trước như làm nũng, mãn nguyện ngửi thấy hương bão tuyết đánh dấu trên cơ thể của đại tá. Đây là thói quen hàng ngày của Seryozha mỗi sáng thức dậy kể từ khi bọn họ lên đường quay về.
Cố Trường An dung túng cho tính chiếm hữu dễ thương của chàng trai trẻ, nhưng hôm nay, như thể cảm nhận được điều gì đó không ổn, con sói lớn này ngay lập tức biến đổi trở lại hình dạng con người, ôm lấy đại tá không lời giải thích. Cậu giống như một con mèo cưng ngửi bạc hà mèo trong một bộ phim tài liệu của thời Trái Đất, lo lắng ngửi vết đánh dấu sau cổ Cố Trường An.
Trong trí nhớ của mình, Cố Trường An chưa bao giờ thấy cậu nôn nóng như vậy, vội hỏi, "Em làm sao thế?"
Đồng thời, Cố Trường An cũng dùng tay phải an ủi vỗ lưng Seryozha.
Lưng cậu thon gọn, cơ bắp rõ ràng, bàn tay anh mặc dù cách một lớp vải áo vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh tự nhiên của cơ thể Alpha tuyệt phẩm này.
Giới tính Alpha đúng là có ưu thế hơn hẳn.
Nhận ra bản thân vừa mới "thất thần", Cố Trường An trong vòng tay ôm chặt của cậu hơi ngửa người về phía sau, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, hỏi lại, "Làm sao thế?"
Seryozha dằn xuống nghi ngờ trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói, "Đại tá, nếu em không nhầm thì dấu vết đánh dấu đang yếu đi."
Sao lại thế? Seryozha không nghĩ ra câu trả lời.
Cậu thậm chí còn nghi ngờ liệu đây có phải vận mệnh đang ác ý trêu đùa mình hay không. Lúc đầu cậu tưởng mình cưỡng ép đánh dấu đại tá, trở nên tuyệt vọng, không nghĩ rằng đại tá thậm chí không ghét mình mà còn đồng ý hẹn hò với cậu - cậu lập tức từ ác mộng tiến vào giấc mơ đẹp nhất của mình.
Bây giờ có lẽ là lúc giấc mộng kết thúc sao?
Đánh dấu của AO định mệnh không có cách nào xóa bỏ, thế thì tại sao lại ngày càng yếu đi? Là vì cậu không xứng có được đại tá ư? Là do bọn họ thực ra không phải AO định mệnh ư? Có lẽ đại tá nghĩ nhầm rồi, có lẽ cậu thật sự đã cưỡng ép đánh dấu đại tá, việc đánh dấu ngày càng yếu đi chính là chứng cứ...
"Liêu Sa."
Seryozha nghe thấy đại tá vẫn dịu dàng gọi mình như thế, tim bỗng nhói đau như thể vừa bị dao cắt.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt bỗng đụng phải đôi mắt đen dịu dàng của đại tá.
Cố Trường An dường như cũng không thấy cái này là vấn đề gì nghiêm trọng lắm, thậm chí còn nhéo một chút gương mặt lo lắng đến cứng đơ của cậu, sau đó mới nói, "Thế thì lại đánh dấu một lần nữa."
Phản ứng của Cố Trường An khiến Seryozha kích động, đồng thời khó tránh khỏi nghi ngờ. Cậu nghiêm túc nói, "Đại tá, đây không phải vấn đề về việc đánh dấu một lần nữa, mà là tại sao đánh dấu của em dành cho anh lại ngày càng yếu đi?"
Lúc nói, cậu không thể hoàn hảo che giấu xúc động trong lòng, cố gắng không để mặt mình lộ vẻ lo lắng, nhưng kết quả lại biến thành cậu trông có vẻ hơi hoảng hốt.
Seryozha tiếp tục, "Nếu nguyên nhân là do em cưỡng ép đánh dấu anh, hoặc là chẳng vì lý do gì, chỉ là em không thể đánh dấu anh, thế thì mặc dù có đánh dấu một lần nữa, nó vẫn sẽ lại yếu đi mà thôi—"
Cố Trường An không để cậu nói xong, kiên định ngắt lời cậu, "Thế thì mỗi ngày đánh dấu một lần. Em không cần nghĩ nhiều làm gì."
"Nhưng đại tá..."
Lúc này, không đợi Seryozha nói xong, Cố Trường An đã ôm ngược lại cậu - cơ mà, thay vì nói là Cố Trường An ôm lấy Seryozha, nên nói là Cố Trường An dựa vào ngực Seryozha thì đúng hơn.
Tay Cố Trường An ôm lấy eo cậu, đầu dựa trên vai cậu.
Seryozha lần đầu cảm thấy đại tá dựa vào mình, trong lòng bỗng cuồn cuộn cảm xúc.
Vì đã đánh dấu đại tá, hai người cũng thân mật hơn trước - mặc dù không đao thật súng thật ra trận như hai người cách vách kia, hai người cũng đã thân mật đến bước hôn nhau sờ soạng nhau. Nhưng mà, mặc dù đã thân mật đến mức này, đại tá trên lý thuyết là Omega vậy mà lại chưa bao giờ yếu thế chút nào.
Đại tá của cậu vẫn luôn vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.
Seryozha cũng không khó chịu, cũng chưa bao giờ thầm mong đến khả năng "đại tá thể hiện giống Omega" - rốt cuộc thì, đại tá mà cậu yêu chính là vị đại tá Cố Trường An vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ này.
Những lần thân mật gần đây, lúc bắt đầu, đại tá luôn thể hiện như mình là vị chủ nhân khoan dung đang bị cún con nhà mình vừa hôn vừa liếm, làm cậu cực kỳ ngứa răng, thích đến không kiềm chế nổi. Ngay cả tiến thêm chút nữa, đại tá cũng không hề ngượng ngùng hay rụt rè, thay vào đó rất dịu dàng nhưng cũng rất phóng túng, thỉnh thoảng lại còn chơi xấu cậu.
Cậu yêu đại tá như vậy đến chết mất thôi.
Thỉnh thoảng Seryozha có nghĩ, nếu muốn cậu bày tỏ hết thảy rốt cục cậu yêu Cố Trường An đến mức nào, chắc cậu chỉ có thể đem cả trái tim, đại não và linh hồn của mình làm đáp án.
Nhưng mà, khi đại tá để lộ ra dáng vẻ mềm mại như vậy trước mặt mình, Seryozha nhận ra bản thân mình cũng chẳng hề có ngoại lệ gì cả, theo bản năng liền ôm chặt đại tá. Đến lúc cậu cảm nhận được rõ ràng người này đang dựa vào mình, cậu mới cất tiếng, "Đại tá?"
Cố Trường An có chút mệt.
Không phải vì những câu hỏi đáng yêu không trả lời được của người yêu nhỏ, mà là bởi vì anh liên tục bị quá tải vì những thay đổi tinh vi trong cơ thể, hoạt động xử lý thông tin khổng lồ vô nhân đạo của bộ não, tiếng ù tai kỳ lạ và vô số những câu hỏi về việc mất trí nhớ bí ẩn.
Tất cả những điều trên cùng nhau vắt kiệt Cố Trường An từng giây từng phút, khiến anh không thể kiềm chế được, lần đầu tiên thể hiện sự kiệt sức thực sự trước mặt người yêu nhỏ.
Cố Trường An nghĩ một chút, thành thật trả lời, "Hơi mệt."
Sau đó, không đợi cậu hỏi thêm, anh lập tức an ủi, "Không liên quan đâu, chỉ là hơi mệt mà thôi. Em cũng không cần lo về chuyện đánh dấu. Tất cả rồi sẽ ổn thôi."
Anh thậm chí còn đưa ra lời mời, "Buổi tối lại đánh dấu tôi một lần nữa, được không?"
Dường như đại tá rất mệt, anh nói đứt quãng mấy câu ngắn ngủn đó, có vẻ như có thể ngủ mất bất cứ lúc nào, cứ như thể không ngủ đủ vậy.
Seryozha đau lòng đến khó chịu, khó chịu đến mức hơi giận, nhưng vẫn nhẫn nại, giữ bình tĩnh nói, "Anh đã mệt như thế, em còn muốn đánh dấu anh thì em là cái loại gì chứ?"
Cảm thấy mình vẫn giống như đang giận lẫy, Seryozha bất đắc dĩ thực sự bình tĩnh lại, khuyên, "Anh không ổn, để AI kiểm tra một chút, hôm nay nghỉ đi, được không? Hai ngày nữa là quay lại Loại Địa Cầu rồi, anh không cần lo lắng."
Sau đó, Seryozha nghe thấy một tiếng cười khẽ, cũng nghe được một câu khen của đại tá, "Bé ngoan."
Seryozha cảm thấy bản thân mình đúng là không có cách nào đối phó được với đại tá.
Có Trường An lại nói, "Nhưng mà không được."
Seryozha cúi đầu nhìn, thấy đại tá đã cực kỳ buồn ngủ, mắt cũng không mở nổi, miệng vẫn đang lẩm bẩm gì đó, giọng càng ngày càng nhỏ. Cậu căng tai, cẩn thận nghe.
"Nếu không đánh dấu, lại yếu đi... biến mất... sẽ không thể đánh dấu nữa..."
Seryozha kinh ngạc trợn mắt, nhưng người trong lòng đã ngủ mất rồi.
Cậu dùng AI xin nghỉ cho bọn họ. Don thượng tá lúc trả lời lại bí mật thêm vào một hình chiếu đám mưa tình yêu, cậu vừa mở ra đám mây liền xuất hiện trên đầu bọn họ, Seryozha cũng chẳng rảnh làm nó biến mất.
AI hỗ trợ điều một robot ong đến kiểm tra, sau khi quét xong trả lại kết quả bình thường.
Seryozha đành sốt ruột đợi đại tá tỉnh lại.
Cố Trường An ngủ cả buổi sáng, lúc tỉnh lại tâm trạng rất tốt, thậm chí còn nhìn đám mây trên đầu Seryozha, trêu, "Hôm nay có mưa ư?"
Thấy đại tá tỉnh lại, tâm trạng cũng tốt hơn, Seryozha mới yên tâm một chút. Cậu đuổi đám mây đi, không nhịn được nữa, hỏi, "Đại tá, trước khi ngủ mất, anh nói, 'nếu đánh dấu biến mất, sẽ không thể đánh dấu nữa', câu này có ý gì?"
Cố Trường An nghi ngờ nhìn cậu, "Tôi không nhớ mình có nói mấy cái này?"
Seryozha nhất thời cũng chẳng biết nên nói gì. Một lúc sau, cậu cố gắng giải thích, "Nhưng mà, em thật sự đã nghe thấy anh nói vậy?". truyện xuyên nhanh
Cố Trường An rơi vào trầm tư.
Điều này khiến Seryozha hết sức bối rối. Cậu mơ hồ nhận thấy đại tá đang trải qua một chuyện gì đó, nhưng cậu không thể hỗ trợ, không thể làm gì giúp đại tá, thậm chí còn chẳng thể chứng minh được mình thật sự đã nghe được câu nói kia, giúp đại tá không phải khổ sở nghĩ ngợi như vậy nữa.
Nhưng bối rối vậy càng khiến cậu thêm tự trách. Thân là thượng tá Tiên phong doanh, trong lúc du hành vũ trụ nguy hiểm tứ phía, chẳng hiểu sao mà lại ngày càng dễ tổn thương, cậu không chỉ không giúp được Omega của mình, lại còn chân tay luống cuống, cậu đúng là nỗi nhục lớn của Tiên phong doanh.
Cố Trường An nhận ra Seryozha đang sa sút tinh thần, lập tức an ủi, "Em đừng nghĩ nhiều, không phải tôi không tin em, tôi chỉ đang nghi ngờ liệu cái này có liên quan đến việc chúng ta bị mất đi ký ức hay không mà thôi."
"Không phải thế, em không cảm thấy anh không tin tưởng em," Seryozha càng thấy bất lực hơn. "Anh không cần an ủi em, anh đã rất mệt rồi. Em nên tự giải quyết cảm xúc của mình, anh không cần để ý đến cái này."
Cố Trường An phản đối, "Em là cấp dưới của tôi, cũng là người yêu của tôi, sao tôi lại có thể không để ý đến em?"
Cố Trường An xoa nhẹ mái tóc trắng của cậu. Chàng trai trẻ tuổi kiên cường này, vì nhìn thấy thư tuyệt mệnh của cha mình ở trên vách đá mà sau một đêm tóc đã bạc trắng - đại khái thì, đối với con người, cha mẹ vẫn luôn có ý nghĩa đặc biệt quan trọng.
Seryozha ép bản thân tỉnh lại, nghiêm túc nói, "Em nên chia sẻ gánh nặng với anh, không nên trở thành gánh nặng của anh. Nếu trong lúc mệt mỏi mà anh còn phải phân tâm để ý đến em, thế thì với tư cách là cấp dưới, cũng với tư cách là người yêu, em đã không làm tròn nhiệm vụ rồi."
Cố Trường An thấy cậu mạnh mẽ như vậy, mỉm cười.
"Tôi không mệt nữa," Cố Trường An tránh đi cái ôm của Seryozha, nắm tay cậu đi về phía tủ quần áo, "Mặc kệ rốt cuộc câu nói kia có nghĩa gì - vì sao tôi lại nói thế, câu này là thật hay giả, tất cả đều mặc kệ hết. Bây giờ chúng ta không cần nghĩ về cái này."
"Nếu như đánh dấu yếu đi thì không thể đánh dấu nữa, tôi không nghĩ chuyện này có thể xảy ra. Mà em cũng không được nghĩ."
Cố Trường An đè cậu trên cửa tủ quần áo.
"SER29421," Cố Trường An ra lệnh, "Đánh dấu tôi."
Khi những giọt nước mắt nóng hổi của chàng trai rơi vào gáy mình, trong khi cảm thấy pheromone được trao đổi, Cố Trường An cảm thấy trái tim của hai người không có gì khác nhau, đều yêu thương và trân trọng nhau.
Chàng trai trẻ nức nở như hôn anh, như cún con trung thành gấp gáp muốn liếm láp vết thương của chủ nhân, vừa nóng bỏng vừa lộn xộn, không có quy luật gì, gửi gắm hết hy vọng vào những đụng chạm nguyên thủy nhất, một lòng muốn chủ nhân cảm thấy tốt hơn.
Cố Trường An dường như cảm thấy một chút cảm xúc quen thuộc.
Cảm giác quen thuộc này, là lệ nóng, là tình yêu ngập tràn, hay là bi thương?
Không thể nhớ rõ.
Cố Trường An quay đầu, hôn lên sườn mặt cậu, nói, "Sẽ ổn thôi."
Tất cả đều sẽ ổn thôi.
Anh sẽ bảo vệ nhân loại, bảo vệ Loại Địa Cầu, bảo vệ Liêu Sa.
—
Loại Địa Cầu, năm thứ 71, ngày 11 tháng 7.
Tàu Conquest lại gửi tin về một lần nữa - tổ tìm kiếm đã thuận lợi quay về, ngụy trang thành tinh hạm tuần tra, hai ngày nữa là về đến Loại Địa Cầu.
Viên đá đè lên tham vọng của Địch Kỳ Dã đã nhỏ đi một nửa.
Sứ giả Trùng tộc đã đến Loại Địa Cầu được hai ngày, nói là đến để giải thích nhưng lại không hề có ý giải thích gì cả. Nghe nói là, bọn chúng còn luôn đòi đến thăm Kitano Hikari, thế nhưng Kitano Hikari lại lấy cớ mình là Trùng tộc giống đực bị Trùng tộc giống cái ức hiếp đến lệ rơi máu chảy, muốn tránh không gặp, đúng là rất quang minh chính đại từ chối.
Địch Kỳ Dã nhìn bức thư kiểu cổ trên bàn, lòng không ngừng thấy buồn nôn.
Bức thứ này được Kitano Hikari nhờ một đảng viên Đảng đại diện Văn hóa Trung Quốc đưa cho hắn, lấy cớ là đưa thư xin lỗi, thực ra là một bức thư đe dọa.
Trên thực tế, chỉ có một dòng được viết bên trong, và một tờ giấy thông hành vào phòng thí nghiệm.
Giấy thông hành bên trên đề "Kế hoạch cải tạo gene nhân loại", bên trái là một bức ảnh tiêu chuẩn của Kitano Hikari, bên phải là lời mời đặc biệt của người chỉ đạo Kitano Hikari được in thành hai đoạn, quyền hạn ghi là tất cả.
Bức thư cổ điển với hoa văn Nhật Bản có nội dung như sau: "Bây giờ tôi có thể lấy máu của anh bất cứ lúc nào, anh nghĩ thế nào về việc gặp tôi? Từ chối tôi một lần nữa, tôi sợ tôi sẽ không thể cưỡng lại việc sử dụng máu của anh để tạo ra một nam nhân dễ thương ngoan ngoãn nghe lời mất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.