77 Ngày Giao Dịch: Hàng Đêm Triền Miên
Chương 43: Tư Dạ Nói Khó Nghe 3
Phi Tử Nhất Tiếu
09/05/2021
Người đàn ông càng nói càng khó nghe, đơn giản chính là nói khó nghe.
Trần Chi tức giận đến mặt đỏ bừng, cô đẩy tay anh ra, ánh mắt lạnh như băng.
“Mong anh tôn trọng một chút, anh không có tư cách nói xấu mẹ tôi.”
Tư Dạ nguy hiểm nheo mắt lại, dáng vẻ giống như so với Trần Chi còn tức giận hơn.
“Tôi có nói sai à? Cô có thể vì tiền mà leo lên giường của tôi, mẹ của cô nhất định cũng chẳng khá hơn đâu.”
“Anh vô sỉ!” Trần Chi nâng cổ tay lên, muốn tát một cái vào mặt anh.
Người đàn ông giữ chặt tay cô, khóe miệng lộ ra độ cong bất thường.
“Đừng tỏ vẻ như trinh tiết liệt nữ gì đó, cũng đừng quên mất thân phận hiện tại của cô.”
Hất tay Trần Chi ra, anh đột nhiên đứng dậy đóng sầm cửa lại.
Trần Chi tức giận đến mức cả người run rẩy, vành mắt không khỏi đỏ lên, cô hít mũi một cái mới không cho mình khóc.
Không sao hết, chút tủi thân đó cơ bản không tính là gì, có dạng ấm ức nào mà cô chưa trải qua chứ, việc này căn bản không làm cô khổ sở.
Trần Chi không ngừng tự an ủi mình, một lát sau, quả nhiên cô không hề khổ sở, cũng không còn tâm trạng đọc báo nữa, đành phải nằm xuống ngủ.
Tư Dạ chưa quay về ngủ, vừa hay cô cũng không muốn nhìn thấy anh.
…
Ngày hôm sau, Trần Chi dậy từ sớm đi đến bệnh viện, đón mẹ xuất viện. Về đến nhà, trên mặt mẹ Trần lộ ra ý cười.
“Vẫn là trong nhà mình tốt hơn.” Bà ấy ngồi trên chiếc sofa cũ, đưa tay sờ lên ghế sofa và bàn trà, vẻ mặt tràn đầy hoài niệm.
“Mẹ, mẹ uống chén nước đi.” Trần Chi rót một cốc nước ấm cho bà ấy.
Mẹ Trần nhận lấy uống một ngụm, nhìn dì Từ bận rộn trong nhà bếp, lặng lẽ hỏi Trần Chi.
“Sao phải mời bảo mẫu thế?”
“Chẳng phải con đã nói với mẹ rồi à? Là do con mời đến chăm sóc cho mẹ.” Trần Chi ngồi sát bên cạnh bà ấy, khoác lên cánh tay của bà ấy.
“Mẹ tự chăm sóc tốt cho mình được, cần gì phải thuê bảo mẫu chứ, hơn nữa con cũng ở trong nhà, cho dù mẹ có việc gì, không phải vẫn còn có con đấy à?”
Ánh mắt Trần Chi hơi tối đi, cố gắng nở nụ cười.
“Mẹ, còn có chuyện còn chưa nói cho mẹ biết, con tìm được một công việc cố định, mỗi khi trời tối đến khách sạn Kim Đế biểu diễn, rạng sáng 1 giờ mới tan tầm, khách sạn Kim Đế cách xa nhà chúng ta, còn đi về cũng không tiện, cho nên con đã thuê một phòng ở gần đó, sau này con sẽ ở đấy, ban ngày rảnh rỗi con có thể về thăm mẹ.”
Mẹ Trần hơi cau mày.
“Công việc này quá mệt mỏi, làm khuya như thế, sức khỏe của con sao chịu nổi.”
Trần Chi tức giận đến mặt đỏ bừng, cô đẩy tay anh ra, ánh mắt lạnh như băng.
“Mong anh tôn trọng một chút, anh không có tư cách nói xấu mẹ tôi.”
Tư Dạ nguy hiểm nheo mắt lại, dáng vẻ giống như so với Trần Chi còn tức giận hơn.
“Tôi có nói sai à? Cô có thể vì tiền mà leo lên giường của tôi, mẹ của cô nhất định cũng chẳng khá hơn đâu.”
“Anh vô sỉ!” Trần Chi nâng cổ tay lên, muốn tát một cái vào mặt anh.
Người đàn ông giữ chặt tay cô, khóe miệng lộ ra độ cong bất thường.
“Đừng tỏ vẻ như trinh tiết liệt nữ gì đó, cũng đừng quên mất thân phận hiện tại của cô.”
Hất tay Trần Chi ra, anh đột nhiên đứng dậy đóng sầm cửa lại.
Trần Chi tức giận đến mức cả người run rẩy, vành mắt không khỏi đỏ lên, cô hít mũi một cái mới không cho mình khóc.
Không sao hết, chút tủi thân đó cơ bản không tính là gì, có dạng ấm ức nào mà cô chưa trải qua chứ, việc này căn bản không làm cô khổ sở.
Trần Chi không ngừng tự an ủi mình, một lát sau, quả nhiên cô không hề khổ sở, cũng không còn tâm trạng đọc báo nữa, đành phải nằm xuống ngủ.
Tư Dạ chưa quay về ngủ, vừa hay cô cũng không muốn nhìn thấy anh.
…
Ngày hôm sau, Trần Chi dậy từ sớm đi đến bệnh viện, đón mẹ xuất viện. Về đến nhà, trên mặt mẹ Trần lộ ra ý cười.
“Vẫn là trong nhà mình tốt hơn.” Bà ấy ngồi trên chiếc sofa cũ, đưa tay sờ lên ghế sofa và bàn trà, vẻ mặt tràn đầy hoài niệm.
“Mẹ, mẹ uống chén nước đi.” Trần Chi rót một cốc nước ấm cho bà ấy.
Mẹ Trần nhận lấy uống một ngụm, nhìn dì Từ bận rộn trong nhà bếp, lặng lẽ hỏi Trần Chi.
“Sao phải mời bảo mẫu thế?”
“Chẳng phải con đã nói với mẹ rồi à? Là do con mời đến chăm sóc cho mẹ.” Trần Chi ngồi sát bên cạnh bà ấy, khoác lên cánh tay của bà ấy.
“Mẹ tự chăm sóc tốt cho mình được, cần gì phải thuê bảo mẫu chứ, hơn nữa con cũng ở trong nhà, cho dù mẹ có việc gì, không phải vẫn còn có con đấy à?”
Ánh mắt Trần Chi hơi tối đi, cố gắng nở nụ cười.
“Mẹ, còn có chuyện còn chưa nói cho mẹ biết, con tìm được một công việc cố định, mỗi khi trời tối đến khách sạn Kim Đế biểu diễn, rạng sáng 1 giờ mới tan tầm, khách sạn Kim Đế cách xa nhà chúng ta, còn đi về cũng không tiện, cho nên con đã thuê một phòng ở gần đó, sau này con sẽ ở đấy, ban ngày rảnh rỗi con có thể về thăm mẹ.”
Mẹ Trần hơi cau mày.
“Công việc này quá mệt mỏi, làm khuya như thế, sức khỏe của con sao chịu nổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.