Chương 10: Đột nhiên, chúng ta bị chia cắt
Cầm Sắt Tỳ Bà
08/05/2013
Đến giờ ăn cơm, Khanh Khanh không thể không xuống dưới. Cô đánh chút phấn lên mặt, cố gắng chịu đựng đau đớn tô chút son môi. Trước khi ra khỏi phòng, cô đứng trước gương cầu nguyện, hy vọng sự việc không quá nghiêm trọng.
Người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của cô là thím Trương, tiếp đến là ông bà nội. Họ nhìn thấy Khanh Khanh khổ sở giơ thìa đưa thức ăn vào miệng, lúc nhai nửa cằm dưới sưng rất to.
“Thất Thất, sao vậy, bị nhiệt miệng à?”
“Không ạ… hôm nay bị ngã ạ…”. Cô không dám ngẩng đầu, gẩy đi gẩy lại những hạt cơm trong bát. Những lời Phí Duật Minh căn dặn cô đã luyện đi luyện lại rất nhiều lần trong phòng, nhưng vẫn có cảm giác vừa nói là sẽ bị phát hiện. Cô không phải là người giỏi nói dối, đặt thìa xuống nhìn trái nhìn phải, giọng nói không được tự nhiên cho lắm.
“Anh út đâu ạ, sao vẫn chưa về ăn cơm?” Khanh Khanh liếc nhìn thím Trương, cố tình lảng tránh sang chuyện khác.
“Bị ngã như thế nào? Con bé này, lại đây cho bà xem có sao không?” Bà đặt bát đũa xuống, đứng dậy đi vào phòng khách tìm kính lão. Ông dặn dò thím Trương lên tầng tìm thuốc xoa bóp, còn lấy cả chiếc kính lúp thường dùng lúc đọc báo ra ngoài.
Khanh Khanh ngồi trên ghế, bát vẫn còn đầy cơm và thức ăn nhưng lại không thể không bỏ đũa xuống.
Dưới ánh đèn ấm áp, có người nâng đầu cô, nhẹ nhàng giống như Phí Duật Minh đã làm buổi chiều. Mấy bàn tay vuốt ve trên trán và má cô, cẩn thận kiểm tra vết thương trên môi cô.
“Sau này phải cẩn thận hơn, lớn thế này rồi, bị ngã để lại sẹo thì làm thế nào? Con gái sợ nhất là bị sẹo, sau này phải chú ý đấy”. Bà chấm kem, bôi đều vào vết xước trên má Khanh Khanh.
“Cháu không sao mà bà, sau này cháu… nhất định sẽ cẩn thận. Hôm nay cháu bán được nhiều nhất… haizz…”
Đột nhiên bông tăm bị một bàn tay giằng lấy. Mái tóc bạc của ông nội biến thành khuôn mặt của Mục Tuần trước mắt Khanh Khanh. Có thể vì ánh đèn, Mục Tuần không cười, trông anh nghiêm túc và xa lạ, không còn tỏ vẻ thân mật với cô như từ trước tới nay anh vẫn làm.
“Anh út…”. Cô nở một nụ cười rất khó coi.
Mục Tuần không trả lời, vứt mũ bảo hiểm lên bàn ăn, bôi thuốc vào vết nứt trên môi cô, không nói một lời nào.
“Anh út… anh đi…”
“Đừng nói nữa!” Anh ngăn không cho cô nói tiếp, lấy bông tăm, ấn mạnh vào vết thương trên mép cô. Cảnh tượng nhìn thấy lúc chiều không ngừng tái hiện trước mắt anh, cứ nghĩ đến cách mà người đàn ông ấy đối xử với cô, anh lại dùng lực ấn mạnh bông tăm. Khanh Khanh đau đến nỗi người run lên nhưng không dám tránh, chỉ khẽ xuýt xoa vài tiếng, khổ sở chịu đựng đau đớn.
Bôi thuốc xong, ông bà nội lại quay về bàn ăn tiếp tục ăn cơm, miệng vẫn không ngừng căn dặn Khanh Khanh phải cẩn thận, chú ý. Thức ăn đã nguội, mùi vị bị hòa trộn với vị đắng của thuốc. Thím Trương đi hâm nóng thức ăn. Khanh Khanh vốn định đi giúp, vừa mới đứng dậy thì đã bị Mục Tuần ấn xuống ghế.
“Em cứ ngồi nguyên ở đây”. Anh nắm chặt bông tăm trong tay, kéo chiếc ghế bên cạnh cô rồi ngồi xuống.
“Tiểu Lục Tử, chẳng phải là cháu đến trường sao? Buổi chiều Khanh Khanh bị ngã rách hết cả môi đấy”. Bà bỏ kính lão xuống, múc canh vào bát của ông. Ông nội cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn cho bà. Thím Trương bưng những món ăn đã được hâm nóng lên bàn ăn.
Mục Tuần không động vào bát đũa trước mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Khanh Khanh, nắm chặt tay cầm đũa của cô, đặt xuống bàn. Anh lấy giọng, giống như muốn tuyên bố một chuyện trọng đại gì đó: “Ông bà nội, có một chuyện…”
Anh vừa nói đến đấy, Khanh Khanh giật mình ngước mắt nhìn anh. Cô vung tay, cúi đầu định gắp thức ăn nhưng tay run run, thức ăn rơi xuống bàn.
“Sao thế?” Ông bà đặt bát đũa xuống. Thím Trương bưng khay đứng cạnh bàn. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước sự nghiêm nghị hiếm có của Mục Tuần.
“Chuyện này, tốt nhất chú thím cũng nên đến. Khi nào mọi người có mặt cháu sẽ nói, là chuyện liên quan đến Khanh Khanh”.
“Khanh Khanh làm sao?” Bà nội hỏi. Khanh Khanh thử gắp thức ăn, nhưng tay bê bát cũng không vững, vì thế quyết định từ bỏ. Cô đặt hai tay xuống gầm bàn, lắc lắc cánh tay của Mục Tuần nhưng anh vẫn thản nhiên như không, gạt bát đũa trước mặt sang một bên.
“Khanh Khanh yêu rồi ạ, yêu một người ngoại quốc”.
Chiếc muôi đơm cơm của thím Trương rơi xuống bát đánh “cạch” một tiếng. Khanh Khanh khó khăn nuốt nốt mấy hạt cơm cuối cùng, hoàn toàn quên mùi vị của cơm.
Một mâm thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn, tất cả đã nguội tanh.
Cả nhà ngồi trong phòng khách, ông bà nội, bố mẹ Khanh Khanh, bố mẹ Mục Tuần. Vốn dĩ chuyện yêu đương của Khanh Khanh không quan trọng đến nỗi nhiều người phải chạy đến vùng ngoại ô trong đêm như thế này. Nhưng vì là người ngoại quốc, ông nội đập ghế, sa sầm mặt xuống, dõng dạc tuyên bố: “Người ngoại quốc không được”.
Khanh Khanh đứng giữa phòng khách, không dám nói năng tùy tiện. Mục Tuần đứng cách cô rất xa, đứng sau ghế sofa mà bố mẹ anh ngồi, lạnh lùng nhìn ánh đèn chùm biến cái bóng của cô thành hình ảnh thu nhỏ.
“Bố, bố đừng giận, hỏi con bé xem thế nào?” Mẹ Khanh Khanh kéo áo chồng, thử khuyên ông bố chồng đang tức giận.
“Không được. Nhà họ Mục chỉ có một đứa cháu gái, không thể yêu người ngoại quốc được. Ta không cần biết thằng đó tóc đen hay tóc vàng, có biết nói tiếng Trung Quốc không? Thằng cả thằng hai mang cả nhà đi rồi, mang cả mấy đứa cháu lớn đi. Bây giờ chỉ còn lại Thất Thất và Tiểu Lục Tử. Ta không đồng ý, người Trung Quốc nhiều như thế, Khanh Khanh muốn tìm người như thế nào cũng được, không được phép tìm người Tây”.
“Ông, anh ấy là người Trung Quốc…” Khanh Khanh vừa mở miệng giải thích thì bị mẹ kéo tay áo.
Ông nội lo lắng, giận đến tái cả mặt. Bà nội cầm khăn tay ngồi bên cạnh ông nội thở dài, chủ yếu vẫn là không nỡ xa cháu gái. Vừa nghe nói tìm người ngoại quốc, nghĩ đến việc Khanh Khanh cũng bị đưa đi, trong lòng bà cảm thấy rất buồn, giống như bị người ta cắt mất một phần tim gan vậy.
“Mọi người để Thất Thất nói, đừng làm khó nó. Cháu hãy nói thật cho bà biết, rốt cuộc là chuyện gì? Đó là người như thế nào? Vết thương trên mặt cháu hôm nay là do cậu ta gây ra sao?”
“Không phải, không phải, là tại cháu ạ”. Khanh Khanh không dám nói Shawn, chỉ có thể nói dối, sợ rằng nếu mọi người biết còn có người như Shawn thì sẽ càng không đồng ý cho cô và Phí Duật Minh qua lại, “Tại cháu ạ, tại cháu không cẩn thận”.
Cô lớn bằng ngần này rồi chưa phải đối mặt với tình huống như thế này. Mọi người hỏi rất kỹ càng, rất nhiều chuyện cô không trả lời được. Nhưng nói về chuyện tương lai, cô không đưa ra lời giải thích hợp lý. Ngay cả cửa đầu tiên Phí Duật Minh cũng không qua được.
Quả thực cô không nghĩ đến chuyện xem hộ chiếu của anh, không hỏi ngày sinh, năm sinh, năm tuổi của anh, không hiểu nhiều về gia đình và quá khứ của anh. Khi mọi người hỏi nhà anh ở đâu, có những ai, ngoài quóc tịch của anh và gia đình Tiểu Hổ, trong đầu cô chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
“Khanh Khanh, con hãy nói cho ông bà biết. Con bao nhiêu tuổi rồi, không thấy ông bà lo lắng cho con sao?” Bố lại gần kéo con gái ngồi xuống. Mẹ và bác gái mỗi người hỏi một câu, quen nhau lúc nào, quen nhau như thế nào, cậu ta làm nghề gì, vết thương trên miệng do đâu mà có? Từ đầu đến cuối Mục Tuần không nói một câu nào, chỉ đứng sau ghế sofa nhìn mọi người, đeo chiếc mặt nạ mà Khanh Khanh không thể hiểu nổi. Khanh Khanh cứ ngỡ rằng họ là người cùng một đội, nhưng hôm nay mới phát hiện, người phản bội mối hẹn ước ngầm này trước chính là Mục Tuần.
Khanh Khanh không nói rõ ràng thì mọi người không chịu để yên. Khanh Khanh còn bị mẹ và bác gái kéo vào phòng hỏi chuyện quan trọng hơn. Mục Tuần cùng ông, bố và chú ở lại phòng khách bàn bạc chuyện sau này.
“Chúng ta cũng không nói người đó không tốt, chỉ là không hợp với nhà chúng ta. Chuyện ngày hôm nay Thất Thất bị thương như thế nào ta cũng không quản nữa, sau này những chuyện như thế này tuyệt đối không được. Tóm lại, không thể để danh tiếng của con gái bị hủy hoại”. Tư tưởng cũ ăn sâu vào suy nghĩ của ông nội, ông thở dài rồi bê ấm trà bên cạnh, “Cho dù thật sự là tóc đen, mắt đen, biết nói tiếng Trung Quốc, nhưng nhà không ở đây thì sớm muộn Thất Thất cũng phải đi theo người ta. Chúng ta cũng ngần này tuổi rồi, cũng không mong muốn gì nhiều, Tiểu Lục Tử và Thất Thất ở bên cạnh là được. Lão Tử, con vào xem thế nào, đừng nói nặng lời, con bé vẫn còn nhỏ, không phải là lỗi của nó”.
Khanh Khanh đang ở trong phòng, bị mẹ và bác gái ép đến nỗi không còn đường thoát, một người chống đỡ, khó khăn chồng chất.
“Mẹ, chuyện yêu đương là tự do của con, con muốn yêu ai thì yêu. Phí… Dù sao thì anh ấy là người tốt. Anh ấy thật lòng với con. Vợ chồng anh trai anh ấy sống ở đây, sau này anh ấy cũng có thể… Con không chia tay, con sẽ không chia tay… Bọn con cũng chưa làm gì cả, con chưa có”.
“Con còn nói nữa à?” Mẹ Khanh Khanh cũng có chút tức giận, đập tay vào trán con gái, “Ông bà nội không nói, không hỏi, đó là giữ thể diện cho con. Nghe cái cách con ăn nói, rốt cuộc là chuyện gì trong lòng con tự biết. Mọi người đều muốn tốt cho con. Con gái con đưa phải biết tìm người nào tử tế. Nhà chúng ta không giống với những nhà khác, có quy có củ đàng hoàng. Sau này con ngoan ngoãn lên lớp, không được dạy học cho nhà cậu ta nữa. Người ngoại quốc trong đầu toàn là những tư tưởng nước ngoài, rất tùy tiện, có được mấy ai nghiêm túc trong chuyện tình cảm? Không biết chừng cậu ta lừa con cũng nên, chơi chán rồi lại bỏ”.
“Mẹ đừng nói những lời khó nghe như thế được không. Cái gì mà lừa con? Chuyện tình cảm là chuyện của con, con biết tự làm chủ, biết phân biệt đúng sai. Con và anh ấy yêu nhau, không liên quan đến quốc tịch. Mọi người không thể phủ định tất cả chỉ vì anh ấy không phải là người Trung Quốc. Chúng con vừa mới tiếp xúc, sau này hiểu nhiều hơn mọi người sẽ biết anh ấy là người tốt. Con đưa anh ấy về cho mọi người gặp mặt… Mẹ, chuyện tình cảm không thể gượng ép được”.
“Lại còn đi sâu? Nhanh chóng cắt đứt đi, sao con lại không nghe lời như thế chứ?”
Mẹ không nói được Khanh Khanh. Bác gái lại kéo cô ngồi xuống.
“Khanh Khanh, ông bà nội đã nhiều tuổi rồi, không cho anh út của cháu đi học, làm việc cũng chỉ vì ông bà nội không nỡ. Trong nước có bao nhiêu người tốt, chúng ta sẽ từ từ tìm, dù sao cháu cũng chưa nhiều tuổi lắm, vẫn còn nhiều thời gian. Không phải là muốn cháu cắt đứt hoàn toàn với cậu ta, chúng ta cưỡi lừa tìm ngựa còn không được sao? Xem xem có người nào tốt hơn, vừa ý hơn, nếu thật sự không được thì chúng ta tính sau, cứ tiếp xúc đã…”
“Bác ba, Phí Duật Minh không phải là lừa, cháu cũng không tìm ngựa. Cháu chỉ tìm người cháu thích. Vì sao mọi người phải chia rẽ chúng cháu bằng được? Cháu bảo anh ấy sau này sống ở đây, không về nước nữa còn chưa được sao?” Khanh Khanh không nói được thứ tình yêu mà người lớn có thể hiểu được, nước mắt trào xuống thấm vào vết thương trên môi, xót như xát muối, “Cháu không thể vì những điều này mà chia tay… cháu không… tuyệt đối không…”
“Khanh Khanh…”
“Con không nghe, không nghe, không nghe”.
Sau đó cô cũng không giải thích nữa, im lặng đứng trong góc phòng, để mặc cho mẹ và bác hết lời khuyên nhủ. Miệng đau đến nỗi không thể nào chịu đựng được nữa, cô đưa tay lau, lớp vảy mỏng vừa mới khô lại trầy ra.
Mẹ Khanh Khanh nghe thấy tiếng gõ cửa, thở dài và nói: “Con bé này sao lại ngang bướng đến thế cơ chứ”. Mẹ ra mởi cửa, ông bà nội đều đứng chờ ở cửa, bố Khanh Khanh đứng sau, không biết phải làm thế nào.
Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn mọi người đứng chắn ở cửa, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không nghĩ ra được cách gì. Cô cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu mà đứng dậy, lao thẳng về phía mọi người rồi chạy ra ngoài. Khi chạy qua người ông bà nội, nỗi ấm ức cố kìm nén đã nổ tung khiến cô bật khóc.
Gặp Mục Tuần ở cầu thang, cô ngoảnh mặt bước đi nhưng bị anh ngăn lại.
“Bỏ ra”. Khanh Khanh hét lên với anh, máu ở vết thương chảy vào miệng.
Mục Tuần cũng không thể kìm nén được cơn tức giận trào dâng trong lòng, kéo cô xuống dưới.
“Em giận dỗi đủ chưa? Trong cái nhà này có ai là không muốn tốt cho em, anh ta thì có gì là tốt?” Nói xong Mục Tuần buông tay cô ra, ngả người vào tường, hạ thấp giọng thở dài, “Chuyện buổi chiều anh nhìn thấy cả rồi, Khanh Khanh”.
Khanh Khanh xoa tay, nghiến răng lườm anh. Cảm giác bị phản bội lại trào dân. Cô chạy đến đánh anh, giống như hồi nhỏ, mỗi lúc giận dỗi cô lại ra công ra sức đánh vào người anh.
“Anh út! Em ghét anh! Em ghét anh! Ghét anh ghét anh ghét anh ghét anh…”. Không biết đã hét bao nhiêu câu “ghét”, cuối cùng cô cũng dừng lại, tay cũng mỏi nhừ. Cô chỉ vào mép rồi hét lên với anh, nước mắt nhạt nhòa, “Nếu anh không đến tìm Shawn để đánh nhau thì anh ta cũng không đối xử với em như thế này. Chuyện này chẳng liên quan gì đến Phí Duật Minh cả, không phải do Phí Duật Minh làm. Phí Duật Minh sẽ không đối xử như thế với em. Em thích anh ấy, mọi người nói gì thì em vẫn thích anh ấy. Anh ấy là người nước nào em đều thích, em còn yêu anh ấy”. Em sẽ ở bên anh ấy. Anh ấy không phải là người đàn ông tùy tiện. Anh ấy cũng vì yêu em mà đến với em”.
Mục Tuần thấy mặt cô đỏ bừng, giọng nói tắc nghẹn nên không nói gì nữa. Có những chuyện anh đã nghĩ tới, chỉ là đã nghĩ sai mà thôi.
Khanh Khanh ngồi ở cầu thang, gục mặt xuống đầu gối, không muốn khóc, cũng không muốn làm ầm lên nữa, chỉ muốn bình tĩnh lại nghĩ cách thuyết phục mọi người. Mọi người đi đến cầu thang, tưởng rằng hai anh em nói chuyện có kết quả nên không làm phiền. Dưới nhà chỉ còn lại Mục Tuần và cô. Chiếc bàn trong phòng khách vẫn bày đầy thức ăn đã nguội. Mục Tuần đứng đến lúc hai chân mỏi nhừ, tìm chiếc ghế đặt bên cạnh Khanh Khanh, lấy áo khoác khoác lên người cô.
Khanh Khanh gạt chiếc áo khoác xuống, không ngẩng đầu nói với anh một tiếng nào.
Nửa đêm, Khanh Khanh lén bò dậy hóng gió. Cô đứng ở cửa sổ, không tìm thấy ánh trăng, chỉ hướng mắt nhìn đám mây đen u tối. Cô cầm điện thoại trong tay, không biết gọi điện thoại cho Phí Duật Minh phải nói thế nào, nếu nhắn tin thì nên nhắn thế nào. Vì thế chỉ cầm điện thoại, đã mấy tiếng trôi qua rồi nhưng vẫn không gửi cho anh bất kỳ tin nào.
Rất nhiều chuyện khó mà nói hết được. Cô đã không thể noi được nữa, cũng không muốn Phí Dật Minh biết chuyện mình và người nhà xảy ra mâu thuẫn, vì thế chỉ đứng ngây người như thế. Đêm khuya, cô cất điện thoại lên tủ, hai mắt sưng húp không ngủ được, liền tìm vài cuốn truyện trên giá sách mang ra cửa sổ đọc.
Chuyện của người lớn không giống chuyện của trẻ con. Tuy trên cuốn sách không có một chữ nào nhưng giở được một nửa, mắt Khanh Khanh vẫn ướt đẫm, nghẹn ngào đến nỗi không thể đọc tiếp được. Cô rất ít khi khóc nhiều như thế này. Một buổi tối khóc bao nhiêu lần, trong lòng trăm mối suy tư nhưng không ai có thể hiểu được.
Mục Tuần không ngủ, cũng không ngủ được. Máy tính vẫn bật game, trên màn hình có rất nhiều người chém giết lẫn nhau. Anh ngồi xuống thảm mở một lon bia, uống vài ngụm lại dừng lại suy nghĩ. Mọi người đều đã đi nghỉ. Lúc đưa cô lên tầng, anh nhìn thấy một bên mặt của cô sưng to, vết thương trên miệng bị nước mắt thấm đến nỗi trắng nhợt. Thú thực là anh đã mềm lòng rồi.
Sáng hôm sau, Mục Tuần đến phòng gọi cô. Cửa sổ mở, cô vẫn chưa tỉnh, mặt mũi sưng húp, tay nóng ran.
Mục Tuần xuống nhà tìm thím Trương, sau đó gọi thím và mẹ dậy, vào đo nhiệt độ cho Khanh Khanh. Thực ra không cần đo đã biết cô đang sốt. Nhưng sau khi thức dậy, cô vẫn giống như bình thường, cố chịu đựng vết thương trên mặt, xuống dưới nhà ăn sáng cùng ông bà nội.
Bà hỏi Khanh Khanh đã đỡ hơn chút nào chưa, cô gật đầu. Ông hỏi cô đã nghĩ kỹ chưa, cô không gật đầu.
Mọi người thấy tinh thần của cô không được tốt, hiểu ý không nhắc đến chuyện tối qua nữa. Lúc ăn cơm Khanh Khanh cũng không nói nhiều, chỉ xúc từng thìa cơm đưa lên miệng. Môi dưới, lợi đều bị loét, thức ăn chạm vào là lại đau vào tận tim, không cảm nhận được chút mùi vị nào. Cô nhắm mắt, nuốt thức ăn giống như phải chịu cực hình, nóng đến nỗi bong cả da miệng.
Trải qua lần dày vò này, Khanh Khanh có cảm giác giống như mình bị ép thoát xác. Ăn cơm uống thuốc xong, cô lên tầng, khóa trái cửa phòng, mặc cho ai gõ cửa cũng không mở. Cô không muốn nói, cũng không thể nói, cứ mở miệng ra là lại phát ra âm thanh xa lạ và đáng sợ. Nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương, Khanh Khanh lại thấy ấm ức. Cô cầm cuốn sách Mục Tuần tặng, ném đi rất xa.
Bên ngoài cửa sổ là một vùng trời khác. Cô có thể nghe thấy tiếng chim bồ câu nhưng lại không nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp. Đến trưa, có thể là do uống thuốc không đúng bệnh, toàn thân Khanh Khanh nóng ran như hòn than, hốc mắt cũng sụp xuống, chạy vào phòng tắm nôn hết những gì đã ăn buổi sáng. Cô không nói với ai, cũng không đắp chăn, khoanh chân ngồi trên giường đọc truyện. Điện thoại đặt cạnh gối, cứ một lúc lại rung lên một hồi, đều là tin nhắn của Phí Duật Minh.
Lúc này cho dù anh có nói nhiều lời thừa thãi đến đâu thì với cô cũng là liều thuốc an ủi. Anh báo cáo với cô anh đang làm gì, hỏi cô tối hôm trước đã nói với mọi người như thế nào. Khanh Khanh không nói thật, chỉ hỏi anh rất nhiều: Nhà anh ở đâu, trong nhà có những ai, nơi làm việc của anh như thế nào, vì ao anh không nói được tiếng Trung, vì sao anh biết ít chữ Trung Quốc như thế… Sau đó bắt đầu phác họa một Phí Duật Minh trong đầu mình.
Ban đầu Phí Duật Minh tưởng rằng cô đang đùa, sau đó thấy cô hỏi rất nhiều, càng hỏi càng nghiêm túc nên gọi điện thoại cho cô.
“Cổ họng sao thế?” Anh cầm chìa khóa xe trên tay, vừa đi xuống vừa gọi điện thoại cho cô, nghe giọng cô khan khan nên bắt đầu thấy lo lắng.
“Em thấy hơi khó chịu, muốn đi ngủ”. Cô muốn gặp anh, lời nói đến miệng lại trôi xuống. Sáu, bảy người lớn trông coi cô, cô lại đang sốt, vì thế gặp mặt nhau là không thể.
“Khanh Khanh, sao thế?” Phí Duật Minh đã lên xe, vừa nói chuyện điện thoại vừa lùi xe, kết quả là không nhìn rõ phía sau, lúc lái xe ra khỏi nhà va vào thứ gì đó bên cạnh. Thứ đó đập vào cửa xe rồi rơi xuống.
Anh có yêu quý chiếc xe đến đâu cũng không thể so sánh với cô được.
“Anh đến tìm em đây, có phải vì vết thương ở miệng không?”
“Không, tối qua mọi người nói em”. Cô lặng lẽ nằm trên gối, nước mắt chảy xuống điện thoại, không kìm nén được òa khóc.
“Khanh Khanh, xảy ra chuyện gì rồi? Bọn họ nói gì em?”
Cô không nói được, úp mặt vào gối, cũng không tắt điện thoại. Một lúc sau mới nhấc máy lên nghe, đầu dây bên kia cũng không tắt máy, cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Hai người cứ im lặng như vậy, cuối cùng cô mệt quá, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Mục Tuần lấy chìa khóa dự phòng mang cơm vào cho Khanh Khanh. Thấy cô sốt cao đến nỗi mê man bất tỉnh. Bố làm bác sĩ lại không có ở đây, vì thế anh mở tủ quần áo tìm áo khoác rồi kéo cô ra khỏi chăn.
“Không đi… có chết cũng không đi…” Khanh Khanh vẫn còn giận dỗi, ra sức vung tay đánh anh, mái tóc rối bù giống như biến thành một người hoàn toàn khác. Mục Tuần không nói gì, mặc cho cô đánh. Anh quấn áo khoác vào người cô rồi bế cô ra ngoài.
“Anh bỏ ra, Mục Tuần. Bỏ… ra…”
Khanh Khanh làm ầm lên từ lúc ra khỏi phòng đến tận phòng khách. Vì sợ làm kinh động đến ông bà nội, Mục Tuần và thím Trương hợp sức bế cô vào xe. Tuy cô sốt rất cao nhưng Mục Tuần cũng không nể tình, đóng rầm cửa lại quát lên: “Anh ta đáng không?”
Khanh Khanh vùng vẫy đến toát cả mồ hôi, thu mình nằm trong góc, không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói mà chỉ có cô mới có thể nghe thấy: “Đáng, anh ấy đáng, đáng”.
Vết thương trong khoang miệng của cô đã bị nhiễm trùng, phản ứng quá mẫn[1] nên buộc cô phải ở lại bệnh viện để truyền nước. Tuy Mục Tuần tức giận nhưng vẫn chạy đi chạy lại lấy thuốc và kết quả kiểm tra. Khanh Khanh đã hoàn toàn kiệt sức, ngả đầu vào vai thím Trương, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ. Gió lạnh thổi tới khiến cô rùng mình. Nóng lạnh đan xen ập đến người cô, lúc thì toát mồ hôi hột, lúc lại lạnh đến run lên.
“Thất Thất, con đừng bướng bỉnh nữa, hãy bàn bạc với mọi người trong nhà, không phải mọi người không tôn trọng ý kiến của con”. Thấy Khanh Khanh buồn như vậy, thím Trương cũng thấy khó chịu trong lòng, vội vàng lấy áo khoác đắp lên người cô, “Không thể thế này được, con gọi cậu ta đến cho thím xem nào. Trời lạnh thế này đừng giày vò mình như thế, ngày mai làm sao mà đi làm được? Sức khỏe là của mình, nếu bị ốm ông bà nội sẽ lo lắng, bố mẹ con cũng không thấy thoải mái. Tối qua người lớn có nói nặng lời một chút cũng vì muốn tốt cho con, theo người ngoại quốc… Thím không nói nữa, nếu con thực sự muốn gặp cậu ta thì hãy gọi đến…”
Khanh Khanh mới nghe được nửa câu, hai mắt đã sáng lên. Cô khẽ nhúc nhích ngồi thẳng người, nắm tay thím Trương đầy cảm kích.
Cô bảo y tá rút kim truyền nước, giấu Mục Tuần chạy ra cửa gọi điện thoại công cộng.
Lúc nhận được điện thoại, Phí Duật Minh đang đi lòng vòng ở cổng Champagne Town. Vì số máy lạ nên giọng nói của anh rất uể oải: “Ai đấy?”
“Em…”
Vừa nghe thấy giọng nói của cô anh liền phanh kít một cái, suýt chút nữa thì đâm vào chiếc xe đang phóng vọt lên. Anh bất chấp nguy hiểm phạm luật, dừng xe bên đường và nói: “Em ở đâu đấy? Anh đang đứng trước cửa nhà em”.
“Em… đang ở bệnh viện, anh có thể đến được không?”
Giọng nói của cô đã nghẹn ngào. Anh không hỏi gì, chỉ hỏi cô địa chỉ rồi nói, “Chờ anh”.
Khanh Khanh quay về ngả đầu vào vai thím Trương, tiếp tục truyền nước. Khuôn mặt ẩn chứa nỗi mong đợi, mơ màng ngủ một lúc. Một bên mặt sưng vù khiến cô rất khó chịu, nhưng không dám gãi, chỉ dụi mặt vào cổ áo. Cô không biết mình đã đợi bao lâu, đầu trượt xuống khỏi vai thím Trương, đột nhiên có một linh cảm, nheo mắt ngồi dậy, nhìn thấy xa xa có một hình bóng thân thuộc ở hành lang bệnh viện.
Khanh Khanh mặc kệ thím Trương, tự mình rút kim tiêm, bám vào tường đứng dậy, áo khoác rơi xuống đất. Cô chỉ mặc bộ quần áo ngủ kẻ ô, nóng lòng muốn chạy đến bên cạnh Phí Duật Minh.
“Khanh Khanh?” Phí Duật Minh tìm thấy mục tiêu. Thoạt nhìn anh không nhận ra đó là cô. Anh rảo bước lại gần, không bận tâm đến hành lang đông đúc mà bế Khanh Khanh lên.
Mục Tuần chờ gần một tiếng mới lấy được kết quả phản ứng quá mẫn và kết quả xét nghiệm máu. Anh cầm biên lai đi về hành lang của phòng cấp cứu. Từ xa nhìn thấy y tá đang truyền nước cho Khanh Khanh.
Thím Trương đứng bên cạnh. Khanh Khanh không ngồi trên ghế, mà… nằm trong vòng tay của người đàn ông kia, giống như đứa trẻ sơ sinh, cuộn mình trong chiếc áo khoác của anh ta.
Thời tiết lạnh hơn rất nhiều so với lúc họ mới quen nhau. Tuy hành lang của bệnh viện có điều hòa nhưng cửa mở, người ra ra vào vào đều là bệnh nhân. Cho dù đắp áo khoác, Khanh Khanh vẫn thấy lạnh. Cô chỉ mặc bộ quần áo ngủ kẻ ô, chân đi đôi dép màu đỏ vẫn thường đi ở nhà. Vì đi vội nên tất cũng không kịp đi. Mạch máu nhỏ dưới da cũng lộ ra. Phí Duật Minh không quan tâm dép bẩn hay sạch, ôm chặt hai chân cô vào lòng, kéo chặt hai bên áo, áp mặt vào trán cô.
Từ lúc Phí Duật Minh đến, thím Trương đều đứng bên cạnh, không rời nửa bước. Ánh mắt và sự quan tâm không lời của hai người đã nói lên tất cả. Ở nhà Khanh Khanh có bướng bỉnh, không chịu phối hợp đến đâu thì khi ở bên cạnh Phí Duật Minh, cô lại trở nên ngoan ngoãn và dựa dẫm đến lạ kỳ. Cô gục mặt vào lòng anh, từ đầu đến cuối không nói một lời nào, trừ lúc y tá truyền nước thì có động đậy một chút, sau đó lại yên lặng nằm đó, giống như đang ngủ say.
Phí Duật Minh khổ sở dùng tiếng Trung nói chuyện với y tá, sau đó mới nhớ ra chào thím Trương. Anh không biết nên xưng hô thế nào, liền gọi một tiếng “cô” khiến thím Trương cảm thấy rất ngại.
Y tá bưng khay thuốc quay lại, bơm thêm thuốc vào bình truyền nước. Phí Duật Minh không tiện đứng dậy, ngồi nguyên tại chỗ hỏi y tá có chỗ nào dành riêng cho bệnh nhân nghỉ ngơi không.
Tuy y tá không nói những lời hà khắc nhưng cũng là giọng điệu không biết làm thế nào: “Anh tưởng đây là đâu ạ? Phòng cấp cứu ở Trung Quốc đều như thế này. Bệnh nhân nhiều như vậy, có chỗ ngồi là tốt lắm rồi. Những người nhà bệnh nhân ở nơi khác đến, không có chỗ ngồi không có chỗ ở, đứng đầy ngoài hành lang kìa”.
Phí Duật Minh muốn lý luận lại nhưng bị thím Trương kéo áo: “Thôi thôi, Khanh Khanh không sao là được”.
Sự thật đúng là như vậy. Những bệnh nhân ngồi ngoài hành lang truyền nước, không có chỗ nằm không chỉ có một mình Khanh Khanh. Hành lang toàn người là người. Trên chiếc ghế tránh gió duy nhất còn sót lại, một người đàn ông đang nằm vắt chân đọc báo.
Phí Duật Minh cố nhịn năm phút. Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, liền bế Khanh Khanh đi về phía đó.
“Anh có thể ngồi dậy đọc được không? Cô ấy đang truyền nước, chúng ta có thể đổi một chút được không?”
Người đàn ông kia vừa nhìn là biết không phải người bản địa, hình như cũng là người nhà của bệnh nhân, khó khăn lắm mới chiếm được một chỗ ấm áp. Nghe Phí Duật Minh nói vậy, anh ta tỏ vẻ tỉnh bơ như không, không thèm nhìn anh mà xoay người tiếp tục đọc báo.
“Chào anh, chúng ta có thể đổi chỗ ngồi một chút được không?” Phí Duật Minh không chịu đi. Khanh Khanh giật giật cổ áo của anh, anh vẫn đứng trước mặt người đàn ông kia, quyết không chịu để yên. Anh hỏi lần thứ ba, lần thứ tư, đến lần thứ năm rất nhiều người xung quanh cũng không chấp nhận được, nói theo vài câu. Người đàn ông kia không thể không ngồi dậy, giật mạnh tờ báo, hầm hầm bỏ ra chỗ khác.
Cuối cùng cũng có một chỗ rộng rãi. Thím Trương đẩy giá truyền nước sang phía đó. Phí Duật Minh bế Khanh Khanh ngồi xuống, hỏi thím Trương áo khoác đắp thêm cho Khanh Khanh, sờ tay lên trán cô để đo nhiệt độ. Anh vẫn chưa yên tâm, nhưng không tiện làm gì, chỉ có thể nắm chặt tay cô.
Khanh Khanh rất hiếm khi phải vào viện. Vợ chồng bác ba đều làm trong bệnh viện. Vì thế nếu cô ốm, thông thường cũng chỉ là khám bệnh và tĩnh dưỡng tại nhà. Khám bệnh là một chuyện rất khổ sở. Cô nằm trong chiếc áo khoác đen ấy, ôm chặt Phí Duật Minh, nghe nhịp tim của anh qua lớp áo hoặc dày hoặc mỏng. Nhịp tim của anh rất mạnh, thậm chí mang theo hơi ấm, xua đi cảm giác khó chịu trong người cô.
Truyền hết bình nước thứ nhất, tinh thần Khanh Khanh đã khá hơn, ngập ngừng nói vài câu với Phí Duật Minh. Vì vết thương trên miệng, mỗi lần muốn gọi anh cô đều không mở miệng được, cuối cùng chỉ áp mặt vào cằm anh, dụi mặt vào bộ râu của anh.
“Sao thế? Ngủ tiếp đi”. Mặc dù thím Trương đứng bên cạnh nhưng Phí Duật Minh vẫn hôn lên đôi mắt nhắm nghiền của Khanh Khanh, hạ thấp giọng khẽ nói với cô một câu tiếng Anh.
Thím Trương không hiểu, chỉ thấy Khanh Khanh lắc đầu, không biết hai người nói gì, Khanh Khanh lại gục mặt vào lòng Phí Duật Minh.
Truyền được một phần ba, Khanh Khanh đã hoàn toàn ngủ say, nhịp thở đều, sắc mặt bình thường, trên trán vẫn còn chút mồ hôi, gối đầu lên tay anh. Phí Duật Minh nâng cánh tay truyền nước của cô, không chủ động nói chuyện với thím Trương. Khắp hành lang đều là bệnh nhân đi đi lại lại và tiếng gào khóc của người nhà, chỉ có góc mà họ ngồi là đặc biệt yên tĩnh.
Mục Tuần ngồi ở chỗ đối diện hành lang. Mấy lần thím Trương ngẩng đầu nhìn anh, anh đều lắc đầu tỏ ý không muốn qua đó. Thím Trương hoàn toàn có thể hiểu được tình hình lúc bấy giờ, một người là anh trai, một người là bạn trai, cho dù Khanh Khanh không lựa chọn thì Mục Tuần cũng nhìn thấy câu trả lời qua thái độ của Phí Duật Minh.
Tuy tiếng Trung của Phí Duật Minh rất không tốt nhưng ấn tượng đầu tiên mà anh để lại cho thím Trương rất tốt. Thím mượn cớ đi vệ sinh, kéo Mục Tuần ra chỗ vắng người nói vài câu.
“Tiểu Lục Tử, con qua đó đừng gây chuyện. Thất Thất đang ốm đấy. Cậu thanh niên đó rất tốt, cả hai liệu mà cư xử với nhau”.
Mục Tuần cũng mệt rồi, cầm một đống biên lai, không nói gì. Thái độ tối qua của Khanh Khanh, những lời ngọt ngào mà cô nói, và cả lúc này khi cô đang nằm trong vòng tay của Phí Duật Minh đều chứng tỏ với Mục Tuần một điều: Cô muốn ở bên người đàn ông này.
Lúc gần truyền xong bình thứ hai, Khanh Khanh tỉnh lại nói muốn đi vệ sinh. Phí Duật Minh bế cô đến tận cửa phòng vệ sinh mới đặt xuống, để thím Trương cầm bình truyền đi vào cùng cô.
Phí Duật Minh đang đứng đợi ngoài phòng vệ sinh thì Mục Tuần đến.
Lần đầu tiên hai người đàn ông chạm mặt ở khoảng cách gần. Cả hai đều không nói gì. Vỗn dĩ Mục Tuần muốn hỏi một số chuyện nhưng chưa mở miệng thì đã bị Phí Duật Minh xua tay ngắt lời: “Chúng ta tìm lúc khác nói chuyện. Bây giờ tôi không có thời gian, cũng không có tâm trạng nào”. Phí Duật Minh không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Mục Tuần, chỉ là trước khi Mục Tuần kịp hỏi thì anh đã nói trước.
Khanh Khanh đi ra, thấy hai người đứng đợi ở ngoài, mỗi người đứng một bên. Tuy không muốn lựa chọn nhưng cô vẫn gọi một tiếng “anh út” rồi đi đến bên cạnh Phí Duật Minh.
Phí Duật Minh không nói một lời nào, chỉ bế cô lên giống như cô không hề có chút trọng lượng nào. Đôi dép màu đỏ đung đưa trong không trung, vừa về ghế là lại được bó tròn trong chiếc áo khoác.
Mục Tuần đạp chân vào tường, cho dù có không cam tâm thế nào thì vẫn phải ngồi cạnh Phí Duật Minh.
Cơn sốt của Khanh Khanh từ từ hạ xuống trong cuộc chiến tranh lạnh giữa bạn trai và anh trai. Lúc Phí Duật Minh đưa cô đến phòng khám thay thuốc, cô nằm trong tấm rèm, lần đầu tiên nghe thấy Mục Tuần và anh đấu khẩu với nhau.
Phòng khám vốn dĩ không rộng, hai người họ đều muốn đứng đợi ở trong nên khiến căn phòng càng trở nên chật chội hơn. Cô y tá trung niên vừa thay ca rất ghê gớm, cũng không cần quan tâm ai đúng ai sai, đẩy họ đứng ra xa.
“Chỉ một người nhà được ở lại, một người ra ngoài”. Thấy hai người đàn ông đứng ở cửa, thà chết cũng không chịu đi, y tá cũng không nể nang gì, “Hai người muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, không ai quan tâm. Nhưng đây là bệnh viện, một người ra ngoài”.
Cả hai đều không muốn đi, cứ đứng lì ở đó đọ sức. Cuối cùng Mục Tuần bị đuổi ra ngoài bởi Phí Duật Minh đã nói với y tá: “Cô ấy là bạn gái tôi”.
“Ai cho anh ta đến?” Mục Tuần không biết trút giận đi đâu, ra ngoài đứng dựa vào tường muốn nói vài câu, nhưng lại nghĩ nói trước mặt thím Trương không được thích hợp cho lắm.
“Tiểu Tuần, con là anh trai phải nhường em gái. Con bé đang ốm mà. Ta thấy hai người họ rất tốt. Cậu ta làm việc cũng đúng mực, hơn nữa với Thất Thất…”
“Bây giờ thì nói trước được điều gì? Thím chỉ nhìn thấy bây giờ, mai sau không biết chừng sẽ không được như thế nữa. Anh ta có thể ở lại đây bao lâu, một năm, hai năm? Con thấy chuyện này không đáng tin, tối qua bố con và chú tư đều nói không được. Con không nói là phải quản lý Thất Thất, chủ yếu là nó vẫn còn nhỏ…”
Mục Tuần vẫn chưa nói hết câu thì Phí Duật Minh bế Khanh Khanh ra ngoài. Rõ ràng là anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ. Anh sa sầm mặt xuống, nhìn người đang ngủ say trong vòng tay mình, bước đến trước mặt Mục Tuần, đưa Khanh Khanh cho anh.
“Có thể về nhà rồi, thuốc bôi ngoài da ngày bôi ba lần vao sáng, trưa, tối, còn có thuốc uống, thời gian uống bác sĩ đã ghi trên đó rồi. Những loại thuốc khác có lẽ ở chỗ anh, đều phải uống đúng giờ”. Anh dùng tiếng Anh nói vài câu đơn giản, sau đó nhìn những thứ ghi trên mu bàn tay rồi bổ sung: “Đừng để vết thương dính nước. Hai ngày đầu nên ăn thức ăn loãng, còn nữa, đừng để cô ấy liếm môi, như thế rất lâu khỏi. Xe tôi ở ngoài, nếu cần, tôi có thể đưa…”
“Không cần, chúng tôi có xe rồi”. Mục Tuần kéo áo trên người Khanh Khanh xuống trả cho Phí Duật Minh, dặn dò thím Trương gì đó rồi bế Khanh Khanh đi, không quan tâm Phí Duật Minh đã nói xong hay chưa.
Thím Trương không hiểu hai người làm sao, vì sao bỗng chốc Phí Duật Minh lại mặc kệ? Đành phải đi theo Mục Tuần, vẫn chưa bước ra khỏi đại sảnh đã bị Phí Duật Minh đuổi theo kéo áo, vừa nói vừa mô tả bằng động tác: “Cô ơi, có chuyện gì thì gọi điện cho cháu. Đây là danh thiếp, lúc nào cũng được ạ, chuyện gì cũng không sao”. Anh nhét tấm danh thiếp đã gấp gọn vào tay thím Trương rồi nói “Cảm ơn”.
Bị một người đàn ông cao to hơn Mục Tuần kéo tay áo, ban đầu thím Trương thấy không quen lắm. Về sau thấy Phí Duật Minh thực sự lo lắng cho Khanh Khanh, liền vỗ tay anh an ủi: “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, Khanh Khanh không sao đâu”.
“Cảm ơn cô”.
“Không có gì, tôi đi trước đây”.
Trước khi đi, thím Trương cho anh số điện thoại bàn, đến chỗ đỗ xe phát hiện anh vẫn đi theo sau, đến tận khi họ lên xe, anh vẫn đứng cách đó không xa dõi theo. Khanh Khanh ngả người vào thím Trương, đắm chìm trong giấc mộng.
Thím Trương ôm Khanh Khanh, nhìn Phí Duật Minh đứng ngoài cửa xe, trong lòng trào dâng niềm xót xa không diễn tả thành lời, những cũng ẩn chứa chút gì đó ngọt ngào. Thím đập tay vào chỗ ngồi, dặn dò Mục Tuần chú ý lái xe rồi lấy mẩu giấy mà Phí Duật Minh đưa cho trong túi áo, cẩn thận nhét vào ví tiền.
Trên đường về nhà, Mục Tuần cứ sa sầm mặt mày không nói gì. Lúc gần đến Champagne Town mới cắt đuôi được xe của Phí Duật Minh. Không phải kỹ thuật lái xe của Mục Tuần giỏi đến nỗi có thể cắt đuôi được Phí Duật Minh mà là Phí Duật Minh cố tình dừng lại không bám theo.
Vì trận ốm này của Khanh Khanh, hai người đàn ông chưa từng chính thức gặp mặt coi như đã có lần tiếp xúc đầu tiên. Mục Tuần luôn nghĩ mục đích Phí Duật Minh tiếp cận Khanh Khanh theo hướng tiêu cực. Sau khi về nhà anh cũng không cho thím Trương nhắc đến chuyện này. Phí Duật Minh cũng không có một chút cảm tình nào với Mục Tuần, ngược lại còn thấy phản cảm đến nỗi không thể chấp nhận được.
Sau khi ở bệnh viện về, cả hai đều án binh bất động. Mục Tuần cố nhịn đến ngày thứ hai, lấy điện thoại trong phòng Khanh Khanh, tìm số điện thoại của Phí Duật Minh.
“A lô?”
“Anh có thời gian không? Ra ngoài một chuyến”.
Phí Duật Minh đang cùng mấy người bạn uống rượu, nói đến chuyện của Khanh Khanh. Thạnh Phỏng Ngô cũng từ nước ngoài trở về tìm bạn gái đang ngồi bên cạnh kể về kinh nghiệm của mình. Phí Duật Minh đang nghe đến đoạn cao trào thì bị điện thoại của Mục Tuần làm cho cụt hứng. Anh đi ra ban công nghe điện thoại.
“Có chuyện gì?”
“Tìm anh nói chuyện”.
“Nói gì?”
“Ra ngoài rồi nói”.
Phí Duật Minh vốn không có tâm trạng trò chuyện, lại vừa uống rượu, nhưng nghĩ đến những lời nói của Mục Tuần lúc ở bệnh viện nên thay đổi ý định.
“Anh nói địa điểm đi”.
“…”
Thạnh Phỏng Ngô và mấy anh em bưng rượu ra ban công tìm Phí Dật Minh, thấy anh cầm cốc rượu nằm bò ra ban công hóng gió. Thạnh Phỏng Ngô vỗ vai anh, quan tâm hỏi han: “Sao thế, người nhà cô ấy tìm cậu”.
Phí Duật Minh gượng cười, nhăn nhó nói: “Ở đây có nói đến nhân quyền và tự do không? Chuyện của chúng mình, anh ta dựa vào cái gì mà can thiệp?”
Thạnh Phỏng Ngô rất hiểu điều đó. Anh ta nói: “Người anh em, những ngày tháng đau khổ vẫn còn ở phía sau, ở đây, đó không gọi là can thiệp, mà là quan tâm”.
Không biết ai chửi thề một tiếng, mấy người đàn ông uống hết rượu rồi nhanh chóng ra về.
Người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của cô là thím Trương, tiếp đến là ông bà nội. Họ nhìn thấy Khanh Khanh khổ sở giơ thìa đưa thức ăn vào miệng, lúc nhai nửa cằm dưới sưng rất to.
“Thất Thất, sao vậy, bị nhiệt miệng à?”
“Không ạ… hôm nay bị ngã ạ…”. Cô không dám ngẩng đầu, gẩy đi gẩy lại những hạt cơm trong bát. Những lời Phí Duật Minh căn dặn cô đã luyện đi luyện lại rất nhiều lần trong phòng, nhưng vẫn có cảm giác vừa nói là sẽ bị phát hiện. Cô không phải là người giỏi nói dối, đặt thìa xuống nhìn trái nhìn phải, giọng nói không được tự nhiên cho lắm.
“Anh út đâu ạ, sao vẫn chưa về ăn cơm?” Khanh Khanh liếc nhìn thím Trương, cố tình lảng tránh sang chuyện khác.
“Bị ngã như thế nào? Con bé này, lại đây cho bà xem có sao không?” Bà đặt bát đũa xuống, đứng dậy đi vào phòng khách tìm kính lão. Ông dặn dò thím Trương lên tầng tìm thuốc xoa bóp, còn lấy cả chiếc kính lúp thường dùng lúc đọc báo ra ngoài.
Khanh Khanh ngồi trên ghế, bát vẫn còn đầy cơm và thức ăn nhưng lại không thể không bỏ đũa xuống.
Dưới ánh đèn ấm áp, có người nâng đầu cô, nhẹ nhàng giống như Phí Duật Minh đã làm buổi chiều. Mấy bàn tay vuốt ve trên trán và má cô, cẩn thận kiểm tra vết thương trên môi cô.
“Sau này phải cẩn thận hơn, lớn thế này rồi, bị ngã để lại sẹo thì làm thế nào? Con gái sợ nhất là bị sẹo, sau này phải chú ý đấy”. Bà chấm kem, bôi đều vào vết xước trên má Khanh Khanh.
“Cháu không sao mà bà, sau này cháu… nhất định sẽ cẩn thận. Hôm nay cháu bán được nhiều nhất… haizz…”
Đột nhiên bông tăm bị một bàn tay giằng lấy. Mái tóc bạc của ông nội biến thành khuôn mặt của Mục Tuần trước mắt Khanh Khanh. Có thể vì ánh đèn, Mục Tuần không cười, trông anh nghiêm túc và xa lạ, không còn tỏ vẻ thân mật với cô như từ trước tới nay anh vẫn làm.
“Anh út…”. Cô nở một nụ cười rất khó coi.
Mục Tuần không trả lời, vứt mũ bảo hiểm lên bàn ăn, bôi thuốc vào vết nứt trên môi cô, không nói một lời nào.
“Anh út… anh đi…”
“Đừng nói nữa!” Anh ngăn không cho cô nói tiếp, lấy bông tăm, ấn mạnh vào vết thương trên mép cô. Cảnh tượng nhìn thấy lúc chiều không ngừng tái hiện trước mắt anh, cứ nghĩ đến cách mà người đàn ông ấy đối xử với cô, anh lại dùng lực ấn mạnh bông tăm. Khanh Khanh đau đến nỗi người run lên nhưng không dám tránh, chỉ khẽ xuýt xoa vài tiếng, khổ sở chịu đựng đau đớn.
Bôi thuốc xong, ông bà nội lại quay về bàn ăn tiếp tục ăn cơm, miệng vẫn không ngừng căn dặn Khanh Khanh phải cẩn thận, chú ý. Thức ăn đã nguội, mùi vị bị hòa trộn với vị đắng của thuốc. Thím Trương đi hâm nóng thức ăn. Khanh Khanh vốn định đi giúp, vừa mới đứng dậy thì đã bị Mục Tuần ấn xuống ghế.
“Em cứ ngồi nguyên ở đây”. Anh nắm chặt bông tăm trong tay, kéo chiếc ghế bên cạnh cô rồi ngồi xuống.
“Tiểu Lục Tử, chẳng phải là cháu đến trường sao? Buổi chiều Khanh Khanh bị ngã rách hết cả môi đấy”. Bà bỏ kính lão xuống, múc canh vào bát của ông. Ông nội cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn cho bà. Thím Trương bưng những món ăn đã được hâm nóng lên bàn ăn.
Mục Tuần không động vào bát đũa trước mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Khanh Khanh, nắm chặt tay cầm đũa của cô, đặt xuống bàn. Anh lấy giọng, giống như muốn tuyên bố một chuyện trọng đại gì đó: “Ông bà nội, có một chuyện…”
Anh vừa nói đến đấy, Khanh Khanh giật mình ngước mắt nhìn anh. Cô vung tay, cúi đầu định gắp thức ăn nhưng tay run run, thức ăn rơi xuống bàn.
“Sao thế?” Ông bà đặt bát đũa xuống. Thím Trương bưng khay đứng cạnh bàn. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước sự nghiêm nghị hiếm có của Mục Tuần.
“Chuyện này, tốt nhất chú thím cũng nên đến. Khi nào mọi người có mặt cháu sẽ nói, là chuyện liên quan đến Khanh Khanh”.
“Khanh Khanh làm sao?” Bà nội hỏi. Khanh Khanh thử gắp thức ăn, nhưng tay bê bát cũng không vững, vì thế quyết định từ bỏ. Cô đặt hai tay xuống gầm bàn, lắc lắc cánh tay của Mục Tuần nhưng anh vẫn thản nhiên như không, gạt bát đũa trước mặt sang một bên.
“Khanh Khanh yêu rồi ạ, yêu một người ngoại quốc”.
Chiếc muôi đơm cơm của thím Trương rơi xuống bát đánh “cạch” một tiếng. Khanh Khanh khó khăn nuốt nốt mấy hạt cơm cuối cùng, hoàn toàn quên mùi vị của cơm.
Một mâm thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn, tất cả đã nguội tanh.
Cả nhà ngồi trong phòng khách, ông bà nội, bố mẹ Khanh Khanh, bố mẹ Mục Tuần. Vốn dĩ chuyện yêu đương của Khanh Khanh không quan trọng đến nỗi nhiều người phải chạy đến vùng ngoại ô trong đêm như thế này. Nhưng vì là người ngoại quốc, ông nội đập ghế, sa sầm mặt xuống, dõng dạc tuyên bố: “Người ngoại quốc không được”.
Khanh Khanh đứng giữa phòng khách, không dám nói năng tùy tiện. Mục Tuần đứng cách cô rất xa, đứng sau ghế sofa mà bố mẹ anh ngồi, lạnh lùng nhìn ánh đèn chùm biến cái bóng của cô thành hình ảnh thu nhỏ.
“Bố, bố đừng giận, hỏi con bé xem thế nào?” Mẹ Khanh Khanh kéo áo chồng, thử khuyên ông bố chồng đang tức giận.
“Không được. Nhà họ Mục chỉ có một đứa cháu gái, không thể yêu người ngoại quốc được. Ta không cần biết thằng đó tóc đen hay tóc vàng, có biết nói tiếng Trung Quốc không? Thằng cả thằng hai mang cả nhà đi rồi, mang cả mấy đứa cháu lớn đi. Bây giờ chỉ còn lại Thất Thất và Tiểu Lục Tử. Ta không đồng ý, người Trung Quốc nhiều như thế, Khanh Khanh muốn tìm người như thế nào cũng được, không được phép tìm người Tây”.
“Ông, anh ấy là người Trung Quốc…” Khanh Khanh vừa mở miệng giải thích thì bị mẹ kéo tay áo.
Ông nội lo lắng, giận đến tái cả mặt. Bà nội cầm khăn tay ngồi bên cạnh ông nội thở dài, chủ yếu vẫn là không nỡ xa cháu gái. Vừa nghe nói tìm người ngoại quốc, nghĩ đến việc Khanh Khanh cũng bị đưa đi, trong lòng bà cảm thấy rất buồn, giống như bị người ta cắt mất một phần tim gan vậy.
“Mọi người để Thất Thất nói, đừng làm khó nó. Cháu hãy nói thật cho bà biết, rốt cuộc là chuyện gì? Đó là người như thế nào? Vết thương trên mặt cháu hôm nay là do cậu ta gây ra sao?”
“Không phải, không phải, là tại cháu ạ”. Khanh Khanh không dám nói Shawn, chỉ có thể nói dối, sợ rằng nếu mọi người biết còn có người như Shawn thì sẽ càng không đồng ý cho cô và Phí Duật Minh qua lại, “Tại cháu ạ, tại cháu không cẩn thận”.
Cô lớn bằng ngần này rồi chưa phải đối mặt với tình huống như thế này. Mọi người hỏi rất kỹ càng, rất nhiều chuyện cô không trả lời được. Nhưng nói về chuyện tương lai, cô không đưa ra lời giải thích hợp lý. Ngay cả cửa đầu tiên Phí Duật Minh cũng không qua được.
Quả thực cô không nghĩ đến chuyện xem hộ chiếu của anh, không hỏi ngày sinh, năm sinh, năm tuổi của anh, không hiểu nhiều về gia đình và quá khứ của anh. Khi mọi người hỏi nhà anh ở đâu, có những ai, ngoài quóc tịch của anh và gia đình Tiểu Hổ, trong đầu cô chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
“Khanh Khanh, con hãy nói cho ông bà biết. Con bao nhiêu tuổi rồi, không thấy ông bà lo lắng cho con sao?” Bố lại gần kéo con gái ngồi xuống. Mẹ và bác gái mỗi người hỏi một câu, quen nhau lúc nào, quen nhau như thế nào, cậu ta làm nghề gì, vết thương trên miệng do đâu mà có? Từ đầu đến cuối Mục Tuần không nói một câu nào, chỉ đứng sau ghế sofa nhìn mọi người, đeo chiếc mặt nạ mà Khanh Khanh không thể hiểu nổi. Khanh Khanh cứ ngỡ rằng họ là người cùng một đội, nhưng hôm nay mới phát hiện, người phản bội mối hẹn ước ngầm này trước chính là Mục Tuần.
Khanh Khanh không nói rõ ràng thì mọi người không chịu để yên. Khanh Khanh còn bị mẹ và bác gái kéo vào phòng hỏi chuyện quan trọng hơn. Mục Tuần cùng ông, bố và chú ở lại phòng khách bàn bạc chuyện sau này.
“Chúng ta cũng không nói người đó không tốt, chỉ là không hợp với nhà chúng ta. Chuyện ngày hôm nay Thất Thất bị thương như thế nào ta cũng không quản nữa, sau này những chuyện như thế này tuyệt đối không được. Tóm lại, không thể để danh tiếng của con gái bị hủy hoại”. Tư tưởng cũ ăn sâu vào suy nghĩ của ông nội, ông thở dài rồi bê ấm trà bên cạnh, “Cho dù thật sự là tóc đen, mắt đen, biết nói tiếng Trung Quốc, nhưng nhà không ở đây thì sớm muộn Thất Thất cũng phải đi theo người ta. Chúng ta cũng ngần này tuổi rồi, cũng không mong muốn gì nhiều, Tiểu Lục Tử và Thất Thất ở bên cạnh là được. Lão Tử, con vào xem thế nào, đừng nói nặng lời, con bé vẫn còn nhỏ, không phải là lỗi của nó”.
Khanh Khanh đang ở trong phòng, bị mẹ và bác gái ép đến nỗi không còn đường thoát, một người chống đỡ, khó khăn chồng chất.
“Mẹ, chuyện yêu đương là tự do của con, con muốn yêu ai thì yêu. Phí… Dù sao thì anh ấy là người tốt. Anh ấy thật lòng với con. Vợ chồng anh trai anh ấy sống ở đây, sau này anh ấy cũng có thể… Con không chia tay, con sẽ không chia tay… Bọn con cũng chưa làm gì cả, con chưa có”.
“Con còn nói nữa à?” Mẹ Khanh Khanh cũng có chút tức giận, đập tay vào trán con gái, “Ông bà nội không nói, không hỏi, đó là giữ thể diện cho con. Nghe cái cách con ăn nói, rốt cuộc là chuyện gì trong lòng con tự biết. Mọi người đều muốn tốt cho con. Con gái con đưa phải biết tìm người nào tử tế. Nhà chúng ta không giống với những nhà khác, có quy có củ đàng hoàng. Sau này con ngoan ngoãn lên lớp, không được dạy học cho nhà cậu ta nữa. Người ngoại quốc trong đầu toàn là những tư tưởng nước ngoài, rất tùy tiện, có được mấy ai nghiêm túc trong chuyện tình cảm? Không biết chừng cậu ta lừa con cũng nên, chơi chán rồi lại bỏ”.
“Mẹ đừng nói những lời khó nghe như thế được không. Cái gì mà lừa con? Chuyện tình cảm là chuyện của con, con biết tự làm chủ, biết phân biệt đúng sai. Con và anh ấy yêu nhau, không liên quan đến quốc tịch. Mọi người không thể phủ định tất cả chỉ vì anh ấy không phải là người Trung Quốc. Chúng con vừa mới tiếp xúc, sau này hiểu nhiều hơn mọi người sẽ biết anh ấy là người tốt. Con đưa anh ấy về cho mọi người gặp mặt… Mẹ, chuyện tình cảm không thể gượng ép được”.
“Lại còn đi sâu? Nhanh chóng cắt đứt đi, sao con lại không nghe lời như thế chứ?”
Mẹ không nói được Khanh Khanh. Bác gái lại kéo cô ngồi xuống.
“Khanh Khanh, ông bà nội đã nhiều tuổi rồi, không cho anh út của cháu đi học, làm việc cũng chỉ vì ông bà nội không nỡ. Trong nước có bao nhiêu người tốt, chúng ta sẽ từ từ tìm, dù sao cháu cũng chưa nhiều tuổi lắm, vẫn còn nhiều thời gian. Không phải là muốn cháu cắt đứt hoàn toàn với cậu ta, chúng ta cưỡi lừa tìm ngựa còn không được sao? Xem xem có người nào tốt hơn, vừa ý hơn, nếu thật sự không được thì chúng ta tính sau, cứ tiếp xúc đã…”
“Bác ba, Phí Duật Minh không phải là lừa, cháu cũng không tìm ngựa. Cháu chỉ tìm người cháu thích. Vì sao mọi người phải chia rẽ chúng cháu bằng được? Cháu bảo anh ấy sau này sống ở đây, không về nước nữa còn chưa được sao?” Khanh Khanh không nói được thứ tình yêu mà người lớn có thể hiểu được, nước mắt trào xuống thấm vào vết thương trên môi, xót như xát muối, “Cháu không thể vì những điều này mà chia tay… cháu không… tuyệt đối không…”
“Khanh Khanh…”
“Con không nghe, không nghe, không nghe”.
Sau đó cô cũng không giải thích nữa, im lặng đứng trong góc phòng, để mặc cho mẹ và bác hết lời khuyên nhủ. Miệng đau đến nỗi không thể nào chịu đựng được nữa, cô đưa tay lau, lớp vảy mỏng vừa mới khô lại trầy ra.
Mẹ Khanh Khanh nghe thấy tiếng gõ cửa, thở dài và nói: “Con bé này sao lại ngang bướng đến thế cơ chứ”. Mẹ ra mởi cửa, ông bà nội đều đứng chờ ở cửa, bố Khanh Khanh đứng sau, không biết phải làm thế nào.
Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn mọi người đứng chắn ở cửa, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không nghĩ ra được cách gì. Cô cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu mà đứng dậy, lao thẳng về phía mọi người rồi chạy ra ngoài. Khi chạy qua người ông bà nội, nỗi ấm ức cố kìm nén đã nổ tung khiến cô bật khóc.
Gặp Mục Tuần ở cầu thang, cô ngoảnh mặt bước đi nhưng bị anh ngăn lại.
“Bỏ ra”. Khanh Khanh hét lên với anh, máu ở vết thương chảy vào miệng.
Mục Tuần cũng không thể kìm nén được cơn tức giận trào dâng trong lòng, kéo cô xuống dưới.
“Em giận dỗi đủ chưa? Trong cái nhà này có ai là không muốn tốt cho em, anh ta thì có gì là tốt?” Nói xong Mục Tuần buông tay cô ra, ngả người vào tường, hạ thấp giọng thở dài, “Chuyện buổi chiều anh nhìn thấy cả rồi, Khanh Khanh”.
Khanh Khanh xoa tay, nghiến răng lườm anh. Cảm giác bị phản bội lại trào dân. Cô chạy đến đánh anh, giống như hồi nhỏ, mỗi lúc giận dỗi cô lại ra công ra sức đánh vào người anh.
“Anh út! Em ghét anh! Em ghét anh! Ghét anh ghét anh ghét anh ghét anh…”. Không biết đã hét bao nhiêu câu “ghét”, cuối cùng cô cũng dừng lại, tay cũng mỏi nhừ. Cô chỉ vào mép rồi hét lên với anh, nước mắt nhạt nhòa, “Nếu anh không đến tìm Shawn để đánh nhau thì anh ta cũng không đối xử với em như thế này. Chuyện này chẳng liên quan gì đến Phí Duật Minh cả, không phải do Phí Duật Minh làm. Phí Duật Minh sẽ không đối xử như thế với em. Em thích anh ấy, mọi người nói gì thì em vẫn thích anh ấy. Anh ấy là người nước nào em đều thích, em còn yêu anh ấy”. Em sẽ ở bên anh ấy. Anh ấy không phải là người đàn ông tùy tiện. Anh ấy cũng vì yêu em mà đến với em”.
Mục Tuần thấy mặt cô đỏ bừng, giọng nói tắc nghẹn nên không nói gì nữa. Có những chuyện anh đã nghĩ tới, chỉ là đã nghĩ sai mà thôi.
Khanh Khanh ngồi ở cầu thang, gục mặt xuống đầu gối, không muốn khóc, cũng không muốn làm ầm lên nữa, chỉ muốn bình tĩnh lại nghĩ cách thuyết phục mọi người. Mọi người đi đến cầu thang, tưởng rằng hai anh em nói chuyện có kết quả nên không làm phiền. Dưới nhà chỉ còn lại Mục Tuần và cô. Chiếc bàn trong phòng khách vẫn bày đầy thức ăn đã nguội. Mục Tuần đứng đến lúc hai chân mỏi nhừ, tìm chiếc ghế đặt bên cạnh Khanh Khanh, lấy áo khoác khoác lên người cô.
Khanh Khanh gạt chiếc áo khoác xuống, không ngẩng đầu nói với anh một tiếng nào.
Nửa đêm, Khanh Khanh lén bò dậy hóng gió. Cô đứng ở cửa sổ, không tìm thấy ánh trăng, chỉ hướng mắt nhìn đám mây đen u tối. Cô cầm điện thoại trong tay, không biết gọi điện thoại cho Phí Duật Minh phải nói thế nào, nếu nhắn tin thì nên nhắn thế nào. Vì thế chỉ cầm điện thoại, đã mấy tiếng trôi qua rồi nhưng vẫn không gửi cho anh bất kỳ tin nào.
Rất nhiều chuyện khó mà nói hết được. Cô đã không thể noi được nữa, cũng không muốn Phí Dật Minh biết chuyện mình và người nhà xảy ra mâu thuẫn, vì thế chỉ đứng ngây người như thế. Đêm khuya, cô cất điện thoại lên tủ, hai mắt sưng húp không ngủ được, liền tìm vài cuốn truyện trên giá sách mang ra cửa sổ đọc.
Chuyện của người lớn không giống chuyện của trẻ con. Tuy trên cuốn sách không có một chữ nào nhưng giở được một nửa, mắt Khanh Khanh vẫn ướt đẫm, nghẹn ngào đến nỗi không thể đọc tiếp được. Cô rất ít khi khóc nhiều như thế này. Một buổi tối khóc bao nhiêu lần, trong lòng trăm mối suy tư nhưng không ai có thể hiểu được.
Mục Tuần không ngủ, cũng không ngủ được. Máy tính vẫn bật game, trên màn hình có rất nhiều người chém giết lẫn nhau. Anh ngồi xuống thảm mở một lon bia, uống vài ngụm lại dừng lại suy nghĩ. Mọi người đều đã đi nghỉ. Lúc đưa cô lên tầng, anh nhìn thấy một bên mặt của cô sưng to, vết thương trên miệng bị nước mắt thấm đến nỗi trắng nhợt. Thú thực là anh đã mềm lòng rồi.
Sáng hôm sau, Mục Tuần đến phòng gọi cô. Cửa sổ mở, cô vẫn chưa tỉnh, mặt mũi sưng húp, tay nóng ran.
Mục Tuần xuống nhà tìm thím Trương, sau đó gọi thím và mẹ dậy, vào đo nhiệt độ cho Khanh Khanh. Thực ra không cần đo đã biết cô đang sốt. Nhưng sau khi thức dậy, cô vẫn giống như bình thường, cố chịu đựng vết thương trên mặt, xuống dưới nhà ăn sáng cùng ông bà nội.
Bà hỏi Khanh Khanh đã đỡ hơn chút nào chưa, cô gật đầu. Ông hỏi cô đã nghĩ kỹ chưa, cô không gật đầu.
Mọi người thấy tinh thần của cô không được tốt, hiểu ý không nhắc đến chuyện tối qua nữa. Lúc ăn cơm Khanh Khanh cũng không nói nhiều, chỉ xúc từng thìa cơm đưa lên miệng. Môi dưới, lợi đều bị loét, thức ăn chạm vào là lại đau vào tận tim, không cảm nhận được chút mùi vị nào. Cô nhắm mắt, nuốt thức ăn giống như phải chịu cực hình, nóng đến nỗi bong cả da miệng.
Trải qua lần dày vò này, Khanh Khanh có cảm giác giống như mình bị ép thoát xác. Ăn cơm uống thuốc xong, cô lên tầng, khóa trái cửa phòng, mặc cho ai gõ cửa cũng không mở. Cô không muốn nói, cũng không thể nói, cứ mở miệng ra là lại phát ra âm thanh xa lạ và đáng sợ. Nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương, Khanh Khanh lại thấy ấm ức. Cô cầm cuốn sách Mục Tuần tặng, ném đi rất xa.
Bên ngoài cửa sổ là một vùng trời khác. Cô có thể nghe thấy tiếng chim bồ câu nhưng lại không nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp. Đến trưa, có thể là do uống thuốc không đúng bệnh, toàn thân Khanh Khanh nóng ran như hòn than, hốc mắt cũng sụp xuống, chạy vào phòng tắm nôn hết những gì đã ăn buổi sáng. Cô không nói với ai, cũng không đắp chăn, khoanh chân ngồi trên giường đọc truyện. Điện thoại đặt cạnh gối, cứ một lúc lại rung lên một hồi, đều là tin nhắn của Phí Duật Minh.
Lúc này cho dù anh có nói nhiều lời thừa thãi đến đâu thì với cô cũng là liều thuốc an ủi. Anh báo cáo với cô anh đang làm gì, hỏi cô tối hôm trước đã nói với mọi người như thế nào. Khanh Khanh không nói thật, chỉ hỏi anh rất nhiều: Nhà anh ở đâu, trong nhà có những ai, nơi làm việc của anh như thế nào, vì ao anh không nói được tiếng Trung, vì sao anh biết ít chữ Trung Quốc như thế… Sau đó bắt đầu phác họa một Phí Duật Minh trong đầu mình.
Ban đầu Phí Duật Minh tưởng rằng cô đang đùa, sau đó thấy cô hỏi rất nhiều, càng hỏi càng nghiêm túc nên gọi điện thoại cho cô.
“Cổ họng sao thế?” Anh cầm chìa khóa xe trên tay, vừa đi xuống vừa gọi điện thoại cho cô, nghe giọng cô khan khan nên bắt đầu thấy lo lắng.
“Em thấy hơi khó chịu, muốn đi ngủ”. Cô muốn gặp anh, lời nói đến miệng lại trôi xuống. Sáu, bảy người lớn trông coi cô, cô lại đang sốt, vì thế gặp mặt nhau là không thể.
“Khanh Khanh, sao thế?” Phí Duật Minh đã lên xe, vừa nói chuyện điện thoại vừa lùi xe, kết quả là không nhìn rõ phía sau, lúc lái xe ra khỏi nhà va vào thứ gì đó bên cạnh. Thứ đó đập vào cửa xe rồi rơi xuống.
Anh có yêu quý chiếc xe đến đâu cũng không thể so sánh với cô được.
“Anh đến tìm em đây, có phải vì vết thương ở miệng không?”
“Không, tối qua mọi người nói em”. Cô lặng lẽ nằm trên gối, nước mắt chảy xuống điện thoại, không kìm nén được òa khóc.
“Khanh Khanh, xảy ra chuyện gì rồi? Bọn họ nói gì em?”
Cô không nói được, úp mặt vào gối, cũng không tắt điện thoại. Một lúc sau mới nhấc máy lên nghe, đầu dây bên kia cũng không tắt máy, cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Hai người cứ im lặng như vậy, cuối cùng cô mệt quá, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Mục Tuần lấy chìa khóa dự phòng mang cơm vào cho Khanh Khanh. Thấy cô sốt cao đến nỗi mê man bất tỉnh. Bố làm bác sĩ lại không có ở đây, vì thế anh mở tủ quần áo tìm áo khoác rồi kéo cô ra khỏi chăn.
“Không đi… có chết cũng không đi…” Khanh Khanh vẫn còn giận dỗi, ra sức vung tay đánh anh, mái tóc rối bù giống như biến thành một người hoàn toàn khác. Mục Tuần không nói gì, mặc cho cô đánh. Anh quấn áo khoác vào người cô rồi bế cô ra ngoài.
“Anh bỏ ra, Mục Tuần. Bỏ… ra…”
Khanh Khanh làm ầm lên từ lúc ra khỏi phòng đến tận phòng khách. Vì sợ làm kinh động đến ông bà nội, Mục Tuần và thím Trương hợp sức bế cô vào xe. Tuy cô sốt rất cao nhưng Mục Tuần cũng không nể tình, đóng rầm cửa lại quát lên: “Anh ta đáng không?”
Khanh Khanh vùng vẫy đến toát cả mồ hôi, thu mình nằm trong góc, không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói mà chỉ có cô mới có thể nghe thấy: “Đáng, anh ấy đáng, đáng”.
Vết thương trong khoang miệng của cô đã bị nhiễm trùng, phản ứng quá mẫn[1] nên buộc cô phải ở lại bệnh viện để truyền nước. Tuy Mục Tuần tức giận nhưng vẫn chạy đi chạy lại lấy thuốc và kết quả kiểm tra. Khanh Khanh đã hoàn toàn kiệt sức, ngả đầu vào vai thím Trương, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ. Gió lạnh thổi tới khiến cô rùng mình. Nóng lạnh đan xen ập đến người cô, lúc thì toát mồ hôi hột, lúc lại lạnh đến run lên.
“Thất Thất, con đừng bướng bỉnh nữa, hãy bàn bạc với mọi người trong nhà, không phải mọi người không tôn trọng ý kiến của con”. Thấy Khanh Khanh buồn như vậy, thím Trương cũng thấy khó chịu trong lòng, vội vàng lấy áo khoác đắp lên người cô, “Không thể thế này được, con gọi cậu ta đến cho thím xem nào. Trời lạnh thế này đừng giày vò mình như thế, ngày mai làm sao mà đi làm được? Sức khỏe là của mình, nếu bị ốm ông bà nội sẽ lo lắng, bố mẹ con cũng không thấy thoải mái. Tối qua người lớn có nói nặng lời một chút cũng vì muốn tốt cho con, theo người ngoại quốc… Thím không nói nữa, nếu con thực sự muốn gặp cậu ta thì hãy gọi đến…”
Khanh Khanh mới nghe được nửa câu, hai mắt đã sáng lên. Cô khẽ nhúc nhích ngồi thẳng người, nắm tay thím Trương đầy cảm kích.
Cô bảo y tá rút kim truyền nước, giấu Mục Tuần chạy ra cửa gọi điện thoại công cộng.
Lúc nhận được điện thoại, Phí Duật Minh đang đi lòng vòng ở cổng Champagne Town. Vì số máy lạ nên giọng nói của anh rất uể oải: “Ai đấy?”
“Em…”
Vừa nghe thấy giọng nói của cô anh liền phanh kít một cái, suýt chút nữa thì đâm vào chiếc xe đang phóng vọt lên. Anh bất chấp nguy hiểm phạm luật, dừng xe bên đường và nói: “Em ở đâu đấy? Anh đang đứng trước cửa nhà em”.
“Em… đang ở bệnh viện, anh có thể đến được không?”
Giọng nói của cô đã nghẹn ngào. Anh không hỏi gì, chỉ hỏi cô địa chỉ rồi nói, “Chờ anh”.
Khanh Khanh quay về ngả đầu vào vai thím Trương, tiếp tục truyền nước. Khuôn mặt ẩn chứa nỗi mong đợi, mơ màng ngủ một lúc. Một bên mặt sưng vù khiến cô rất khó chịu, nhưng không dám gãi, chỉ dụi mặt vào cổ áo. Cô không biết mình đã đợi bao lâu, đầu trượt xuống khỏi vai thím Trương, đột nhiên có một linh cảm, nheo mắt ngồi dậy, nhìn thấy xa xa có một hình bóng thân thuộc ở hành lang bệnh viện.
Khanh Khanh mặc kệ thím Trương, tự mình rút kim tiêm, bám vào tường đứng dậy, áo khoác rơi xuống đất. Cô chỉ mặc bộ quần áo ngủ kẻ ô, nóng lòng muốn chạy đến bên cạnh Phí Duật Minh.
“Khanh Khanh?” Phí Duật Minh tìm thấy mục tiêu. Thoạt nhìn anh không nhận ra đó là cô. Anh rảo bước lại gần, không bận tâm đến hành lang đông đúc mà bế Khanh Khanh lên.
Mục Tuần chờ gần một tiếng mới lấy được kết quả phản ứng quá mẫn và kết quả xét nghiệm máu. Anh cầm biên lai đi về hành lang của phòng cấp cứu. Từ xa nhìn thấy y tá đang truyền nước cho Khanh Khanh.
Thím Trương đứng bên cạnh. Khanh Khanh không ngồi trên ghế, mà… nằm trong vòng tay của người đàn ông kia, giống như đứa trẻ sơ sinh, cuộn mình trong chiếc áo khoác của anh ta.
Thời tiết lạnh hơn rất nhiều so với lúc họ mới quen nhau. Tuy hành lang của bệnh viện có điều hòa nhưng cửa mở, người ra ra vào vào đều là bệnh nhân. Cho dù đắp áo khoác, Khanh Khanh vẫn thấy lạnh. Cô chỉ mặc bộ quần áo ngủ kẻ ô, chân đi đôi dép màu đỏ vẫn thường đi ở nhà. Vì đi vội nên tất cũng không kịp đi. Mạch máu nhỏ dưới da cũng lộ ra. Phí Duật Minh không quan tâm dép bẩn hay sạch, ôm chặt hai chân cô vào lòng, kéo chặt hai bên áo, áp mặt vào trán cô.
Từ lúc Phí Duật Minh đến, thím Trương đều đứng bên cạnh, không rời nửa bước. Ánh mắt và sự quan tâm không lời của hai người đã nói lên tất cả. Ở nhà Khanh Khanh có bướng bỉnh, không chịu phối hợp đến đâu thì khi ở bên cạnh Phí Duật Minh, cô lại trở nên ngoan ngoãn và dựa dẫm đến lạ kỳ. Cô gục mặt vào lòng anh, từ đầu đến cuối không nói một lời nào, trừ lúc y tá truyền nước thì có động đậy một chút, sau đó lại yên lặng nằm đó, giống như đang ngủ say.
Phí Duật Minh khổ sở dùng tiếng Trung nói chuyện với y tá, sau đó mới nhớ ra chào thím Trương. Anh không biết nên xưng hô thế nào, liền gọi một tiếng “cô” khiến thím Trương cảm thấy rất ngại.
Y tá bưng khay thuốc quay lại, bơm thêm thuốc vào bình truyền nước. Phí Duật Minh không tiện đứng dậy, ngồi nguyên tại chỗ hỏi y tá có chỗ nào dành riêng cho bệnh nhân nghỉ ngơi không.
Tuy y tá không nói những lời hà khắc nhưng cũng là giọng điệu không biết làm thế nào: “Anh tưởng đây là đâu ạ? Phòng cấp cứu ở Trung Quốc đều như thế này. Bệnh nhân nhiều như vậy, có chỗ ngồi là tốt lắm rồi. Những người nhà bệnh nhân ở nơi khác đến, không có chỗ ngồi không có chỗ ở, đứng đầy ngoài hành lang kìa”.
Phí Duật Minh muốn lý luận lại nhưng bị thím Trương kéo áo: “Thôi thôi, Khanh Khanh không sao là được”.
Sự thật đúng là như vậy. Những bệnh nhân ngồi ngoài hành lang truyền nước, không có chỗ nằm không chỉ có một mình Khanh Khanh. Hành lang toàn người là người. Trên chiếc ghế tránh gió duy nhất còn sót lại, một người đàn ông đang nằm vắt chân đọc báo.
Phí Duật Minh cố nhịn năm phút. Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, liền bế Khanh Khanh đi về phía đó.
“Anh có thể ngồi dậy đọc được không? Cô ấy đang truyền nước, chúng ta có thể đổi một chút được không?”
Người đàn ông kia vừa nhìn là biết không phải người bản địa, hình như cũng là người nhà của bệnh nhân, khó khăn lắm mới chiếm được một chỗ ấm áp. Nghe Phí Duật Minh nói vậy, anh ta tỏ vẻ tỉnh bơ như không, không thèm nhìn anh mà xoay người tiếp tục đọc báo.
“Chào anh, chúng ta có thể đổi chỗ ngồi một chút được không?” Phí Duật Minh không chịu đi. Khanh Khanh giật giật cổ áo của anh, anh vẫn đứng trước mặt người đàn ông kia, quyết không chịu để yên. Anh hỏi lần thứ ba, lần thứ tư, đến lần thứ năm rất nhiều người xung quanh cũng không chấp nhận được, nói theo vài câu. Người đàn ông kia không thể không ngồi dậy, giật mạnh tờ báo, hầm hầm bỏ ra chỗ khác.
Cuối cùng cũng có một chỗ rộng rãi. Thím Trương đẩy giá truyền nước sang phía đó. Phí Duật Minh bế Khanh Khanh ngồi xuống, hỏi thím Trương áo khoác đắp thêm cho Khanh Khanh, sờ tay lên trán cô để đo nhiệt độ. Anh vẫn chưa yên tâm, nhưng không tiện làm gì, chỉ có thể nắm chặt tay cô.
Khanh Khanh rất hiếm khi phải vào viện. Vợ chồng bác ba đều làm trong bệnh viện. Vì thế nếu cô ốm, thông thường cũng chỉ là khám bệnh và tĩnh dưỡng tại nhà. Khám bệnh là một chuyện rất khổ sở. Cô nằm trong chiếc áo khoác đen ấy, ôm chặt Phí Duật Minh, nghe nhịp tim của anh qua lớp áo hoặc dày hoặc mỏng. Nhịp tim của anh rất mạnh, thậm chí mang theo hơi ấm, xua đi cảm giác khó chịu trong người cô.
Truyền hết bình nước thứ nhất, tinh thần Khanh Khanh đã khá hơn, ngập ngừng nói vài câu với Phí Duật Minh. Vì vết thương trên miệng, mỗi lần muốn gọi anh cô đều không mở miệng được, cuối cùng chỉ áp mặt vào cằm anh, dụi mặt vào bộ râu của anh.
“Sao thế? Ngủ tiếp đi”. Mặc dù thím Trương đứng bên cạnh nhưng Phí Duật Minh vẫn hôn lên đôi mắt nhắm nghiền của Khanh Khanh, hạ thấp giọng khẽ nói với cô một câu tiếng Anh.
Thím Trương không hiểu, chỉ thấy Khanh Khanh lắc đầu, không biết hai người nói gì, Khanh Khanh lại gục mặt vào lòng Phí Duật Minh.
Truyền được một phần ba, Khanh Khanh đã hoàn toàn ngủ say, nhịp thở đều, sắc mặt bình thường, trên trán vẫn còn chút mồ hôi, gối đầu lên tay anh. Phí Duật Minh nâng cánh tay truyền nước của cô, không chủ động nói chuyện với thím Trương. Khắp hành lang đều là bệnh nhân đi đi lại lại và tiếng gào khóc của người nhà, chỉ có góc mà họ ngồi là đặc biệt yên tĩnh.
Mục Tuần ngồi ở chỗ đối diện hành lang. Mấy lần thím Trương ngẩng đầu nhìn anh, anh đều lắc đầu tỏ ý không muốn qua đó. Thím Trương hoàn toàn có thể hiểu được tình hình lúc bấy giờ, một người là anh trai, một người là bạn trai, cho dù Khanh Khanh không lựa chọn thì Mục Tuần cũng nhìn thấy câu trả lời qua thái độ của Phí Duật Minh.
Tuy tiếng Trung của Phí Duật Minh rất không tốt nhưng ấn tượng đầu tiên mà anh để lại cho thím Trương rất tốt. Thím mượn cớ đi vệ sinh, kéo Mục Tuần ra chỗ vắng người nói vài câu.
“Tiểu Lục Tử, con qua đó đừng gây chuyện. Thất Thất đang ốm đấy. Cậu thanh niên đó rất tốt, cả hai liệu mà cư xử với nhau”.
Mục Tuần cũng mệt rồi, cầm một đống biên lai, không nói gì. Thái độ tối qua của Khanh Khanh, những lời ngọt ngào mà cô nói, và cả lúc này khi cô đang nằm trong vòng tay của Phí Duật Minh đều chứng tỏ với Mục Tuần một điều: Cô muốn ở bên người đàn ông này.
Lúc gần truyền xong bình thứ hai, Khanh Khanh tỉnh lại nói muốn đi vệ sinh. Phí Duật Minh bế cô đến tận cửa phòng vệ sinh mới đặt xuống, để thím Trương cầm bình truyền đi vào cùng cô.
Phí Duật Minh đang đứng đợi ngoài phòng vệ sinh thì Mục Tuần đến.
Lần đầu tiên hai người đàn ông chạm mặt ở khoảng cách gần. Cả hai đều không nói gì. Vỗn dĩ Mục Tuần muốn hỏi một số chuyện nhưng chưa mở miệng thì đã bị Phí Duật Minh xua tay ngắt lời: “Chúng ta tìm lúc khác nói chuyện. Bây giờ tôi không có thời gian, cũng không có tâm trạng nào”. Phí Duật Minh không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Mục Tuần, chỉ là trước khi Mục Tuần kịp hỏi thì anh đã nói trước.
Khanh Khanh đi ra, thấy hai người đứng đợi ở ngoài, mỗi người đứng một bên. Tuy không muốn lựa chọn nhưng cô vẫn gọi một tiếng “anh út” rồi đi đến bên cạnh Phí Duật Minh.
Phí Duật Minh không nói một lời nào, chỉ bế cô lên giống như cô không hề có chút trọng lượng nào. Đôi dép màu đỏ đung đưa trong không trung, vừa về ghế là lại được bó tròn trong chiếc áo khoác.
Mục Tuần đạp chân vào tường, cho dù có không cam tâm thế nào thì vẫn phải ngồi cạnh Phí Duật Minh.
Cơn sốt của Khanh Khanh từ từ hạ xuống trong cuộc chiến tranh lạnh giữa bạn trai và anh trai. Lúc Phí Duật Minh đưa cô đến phòng khám thay thuốc, cô nằm trong tấm rèm, lần đầu tiên nghe thấy Mục Tuần và anh đấu khẩu với nhau.
Phòng khám vốn dĩ không rộng, hai người họ đều muốn đứng đợi ở trong nên khiến căn phòng càng trở nên chật chội hơn. Cô y tá trung niên vừa thay ca rất ghê gớm, cũng không cần quan tâm ai đúng ai sai, đẩy họ đứng ra xa.
“Chỉ một người nhà được ở lại, một người ra ngoài”. Thấy hai người đàn ông đứng ở cửa, thà chết cũng không chịu đi, y tá cũng không nể nang gì, “Hai người muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, không ai quan tâm. Nhưng đây là bệnh viện, một người ra ngoài”.
Cả hai đều không muốn đi, cứ đứng lì ở đó đọ sức. Cuối cùng Mục Tuần bị đuổi ra ngoài bởi Phí Duật Minh đã nói với y tá: “Cô ấy là bạn gái tôi”.
“Ai cho anh ta đến?” Mục Tuần không biết trút giận đi đâu, ra ngoài đứng dựa vào tường muốn nói vài câu, nhưng lại nghĩ nói trước mặt thím Trương không được thích hợp cho lắm.
“Tiểu Tuần, con là anh trai phải nhường em gái. Con bé đang ốm mà. Ta thấy hai người họ rất tốt. Cậu ta làm việc cũng đúng mực, hơn nữa với Thất Thất…”
“Bây giờ thì nói trước được điều gì? Thím chỉ nhìn thấy bây giờ, mai sau không biết chừng sẽ không được như thế nữa. Anh ta có thể ở lại đây bao lâu, một năm, hai năm? Con thấy chuyện này không đáng tin, tối qua bố con và chú tư đều nói không được. Con không nói là phải quản lý Thất Thất, chủ yếu là nó vẫn còn nhỏ…”
Mục Tuần vẫn chưa nói hết câu thì Phí Duật Minh bế Khanh Khanh ra ngoài. Rõ ràng là anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ. Anh sa sầm mặt xuống, nhìn người đang ngủ say trong vòng tay mình, bước đến trước mặt Mục Tuần, đưa Khanh Khanh cho anh.
“Có thể về nhà rồi, thuốc bôi ngoài da ngày bôi ba lần vao sáng, trưa, tối, còn có thuốc uống, thời gian uống bác sĩ đã ghi trên đó rồi. Những loại thuốc khác có lẽ ở chỗ anh, đều phải uống đúng giờ”. Anh dùng tiếng Anh nói vài câu đơn giản, sau đó nhìn những thứ ghi trên mu bàn tay rồi bổ sung: “Đừng để vết thương dính nước. Hai ngày đầu nên ăn thức ăn loãng, còn nữa, đừng để cô ấy liếm môi, như thế rất lâu khỏi. Xe tôi ở ngoài, nếu cần, tôi có thể đưa…”
“Không cần, chúng tôi có xe rồi”. Mục Tuần kéo áo trên người Khanh Khanh xuống trả cho Phí Duật Minh, dặn dò thím Trương gì đó rồi bế Khanh Khanh đi, không quan tâm Phí Duật Minh đã nói xong hay chưa.
Thím Trương không hiểu hai người làm sao, vì sao bỗng chốc Phí Duật Minh lại mặc kệ? Đành phải đi theo Mục Tuần, vẫn chưa bước ra khỏi đại sảnh đã bị Phí Duật Minh đuổi theo kéo áo, vừa nói vừa mô tả bằng động tác: “Cô ơi, có chuyện gì thì gọi điện cho cháu. Đây là danh thiếp, lúc nào cũng được ạ, chuyện gì cũng không sao”. Anh nhét tấm danh thiếp đã gấp gọn vào tay thím Trương rồi nói “Cảm ơn”.
Bị một người đàn ông cao to hơn Mục Tuần kéo tay áo, ban đầu thím Trương thấy không quen lắm. Về sau thấy Phí Duật Minh thực sự lo lắng cho Khanh Khanh, liền vỗ tay anh an ủi: “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, Khanh Khanh không sao đâu”.
“Cảm ơn cô”.
“Không có gì, tôi đi trước đây”.
Trước khi đi, thím Trương cho anh số điện thoại bàn, đến chỗ đỗ xe phát hiện anh vẫn đi theo sau, đến tận khi họ lên xe, anh vẫn đứng cách đó không xa dõi theo. Khanh Khanh ngả người vào thím Trương, đắm chìm trong giấc mộng.
Thím Trương ôm Khanh Khanh, nhìn Phí Duật Minh đứng ngoài cửa xe, trong lòng trào dâng niềm xót xa không diễn tả thành lời, những cũng ẩn chứa chút gì đó ngọt ngào. Thím đập tay vào chỗ ngồi, dặn dò Mục Tuần chú ý lái xe rồi lấy mẩu giấy mà Phí Duật Minh đưa cho trong túi áo, cẩn thận nhét vào ví tiền.
Trên đường về nhà, Mục Tuần cứ sa sầm mặt mày không nói gì. Lúc gần đến Champagne Town mới cắt đuôi được xe của Phí Duật Minh. Không phải kỹ thuật lái xe của Mục Tuần giỏi đến nỗi có thể cắt đuôi được Phí Duật Minh mà là Phí Duật Minh cố tình dừng lại không bám theo.
Vì trận ốm này của Khanh Khanh, hai người đàn ông chưa từng chính thức gặp mặt coi như đã có lần tiếp xúc đầu tiên. Mục Tuần luôn nghĩ mục đích Phí Duật Minh tiếp cận Khanh Khanh theo hướng tiêu cực. Sau khi về nhà anh cũng không cho thím Trương nhắc đến chuyện này. Phí Duật Minh cũng không có một chút cảm tình nào với Mục Tuần, ngược lại còn thấy phản cảm đến nỗi không thể chấp nhận được.
Sau khi ở bệnh viện về, cả hai đều án binh bất động. Mục Tuần cố nhịn đến ngày thứ hai, lấy điện thoại trong phòng Khanh Khanh, tìm số điện thoại của Phí Duật Minh.
“A lô?”
“Anh có thời gian không? Ra ngoài một chuyến”.
Phí Duật Minh đang cùng mấy người bạn uống rượu, nói đến chuyện của Khanh Khanh. Thạnh Phỏng Ngô cũng từ nước ngoài trở về tìm bạn gái đang ngồi bên cạnh kể về kinh nghiệm của mình. Phí Duật Minh đang nghe đến đoạn cao trào thì bị điện thoại của Mục Tuần làm cho cụt hứng. Anh đi ra ban công nghe điện thoại.
“Có chuyện gì?”
“Tìm anh nói chuyện”.
“Nói gì?”
“Ra ngoài rồi nói”.
Phí Duật Minh vốn không có tâm trạng trò chuyện, lại vừa uống rượu, nhưng nghĩ đến những lời nói của Mục Tuần lúc ở bệnh viện nên thay đổi ý định.
“Anh nói địa điểm đi”.
“…”
Thạnh Phỏng Ngô và mấy anh em bưng rượu ra ban công tìm Phí Dật Minh, thấy anh cầm cốc rượu nằm bò ra ban công hóng gió. Thạnh Phỏng Ngô vỗ vai anh, quan tâm hỏi han: “Sao thế, người nhà cô ấy tìm cậu”.
Phí Duật Minh gượng cười, nhăn nhó nói: “Ở đây có nói đến nhân quyền và tự do không? Chuyện của chúng mình, anh ta dựa vào cái gì mà can thiệp?”
Thạnh Phỏng Ngô rất hiểu điều đó. Anh ta nói: “Người anh em, những ngày tháng đau khổ vẫn còn ở phía sau, ở đây, đó không gọi là can thiệp, mà là quan tâm”.
Không biết ai chửi thề một tiếng, mấy người đàn ông uống hết rượu rồi nhanh chóng ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.