Chương 34
Minh Nguyệt Đang
07/01/2020
Edit: Tiểu Dương
Khi Ninh Mặc và Vụ Nùng Nùng cùng xây dựng tổ ấm tình yêu ở bên ngoài trước khi kết hôn, cô thường xuyên không tìm thấy chìa khóa nhà mình. Tính cô luôn nóng vội, lúc nào cũng dốc hết mọi thứ trong túi ra, sau đó tìm chìa khóa trong đống đồ ấy, từ đó trở đi, lần nào cũng là Ninh Mặc cất chìa khóa nhà cho cô. Cho dù là chiếc túi nào, chỉ cần cô đưa tay vào góc cuối bên trái là có thể tìm thấy chìa khóa, có lẽ là thói quen này khá tiện nên Vụ Nùng Nùng học được rất tự nhiên.
Thật ra cũng không hẳn vậy, chuyện này phải mất không biết bao nhiêu mồ hôi của Ninh Mặc.
Ngẫu nhiên có một lần, Vụ Nùng Nùng tự biết chìa khóa của mình đặt ở góc trái trong túi, Ninh Mặc cười nhéo nhéo đôi má của cô: “Cuối cùng em cũng học được, như vậy có phải tốt hơn em cứ lục tìm lung tung không?”
Vụ Nùng Nùng cười hì hì cắn cắn vành tai Ninh Mặc: “Thế thì có phải nên thưởng cho em không?”
Ninh Mặc cười nói, “Anh lấy mình ra thưởng cho em đấy, chính là giải thưởng lớn của cả thế kỷ rồi.”
Vụ Nùng Nùng bĩu môi: “Không cần, em muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc.”
“Anh nấu cho em được không?”
Vụ Nùng Nùng lắc đầu: “Không muốn, anh nấu không thể ăn, em muốn ăn cháo của quán kia cơ.” Thật ra cô đã ăn đồ Ninh Mặc nấu bao giờ đâu, nhưng cô lại từ chối rất dĩ nhiên.
Đêm mùa đông, đã quá mười hai giờ, Ninh Mặc vẫn lái xe băng qua nửa thành phố để mua cho cô món cháo trứng muối thịt nạc ấy.
Vụ Nùng Nùng nhớ tới chuyện của quá khứ, đôi mắt bỗng thấy hơi cay cay.
Lúc này, Ninh Mặc đã mở cửa nhà cô ra.
Bấy giờ Vụ Nùng Nùng mới hồi tỉnh, “Ừm, cũng muộn rồi, anh về đi, em đã ổn rồi.”
Ngày trước, mặt dù Ninh Mặc vô cùng yêu quý bao bọc Vụ Nùng Nùng, luôn chấp nhận những yêu cầu hà khắc của cô, nhưng chưa từng “ngoan ngoãn phục tùng” cô.
Bây giờ cũng không thay đổi, anh đã lập tức đi vào nhà.
Vụ Nùng Nùng thấy anh nhíu mày nhìn quần áo, tạp chí lộn xộn trong nhà.
Biết làm sao được, tuy Vụ Nùng Nùng phải chịu chút khổ ở bên ngoài, nhưng với những việc trong nhà, mẹ cô vẫn luôn sống cuộc sống của “Phu nhân nhà giàu”, lúc nào cũng có “Công nhân” khác màu da giúp họ chăm lo dọn dẹp.
Vụ Nùng Nùng đưa móng tay cái dưới răng nanh, cảm thấy xấu hổ không biết nói gì cho phải.
Ninh Mặc mắc bệnh sạch sẽ cô cũng biết.
Trong nhà phải gọn gàng ngăn nắp, ngay cả vải bọc sô pha cũng không thể có một chút nếp nhăn, nếu không phải anh có tiền như vậy thì chắc rằng sẽ không tìm nổi người giúp việc nào chuyên nghiệp đến thế, thỏa mãn tất cả yêu cầu khắt khe của anh.
“Có đói không? Dạ dày có đau không?” Ninh Mặc mở miệng lại là vấn đề khác.
Vụ Nùng Nùng nhanh chóng gật đầu, dạ dày thật sự không thoải mái, nhưng lại không muốn ăn gì, mà nhà cô thì chỉ có phòng bếp là sạch sẽ, bởi vì cô chưa bao giờ dùng, vậy nên không ngại Ninh Mặc bước vào phòng bếp.
“Em muốn lên giường nằm một lúc không?”
Thật ra Vụ Nùng Nùng không quá khó chịu, nhưng khi có người khác quan tâm đến mình thì sẽ cảm thấy mình yếu đuối hơn.
Thế nên Vụ Nùng Nùng ngoan ngoãn lên giường nằm.
“Anh đi ra ngoài mua chút đồ.” Sau khi Ninh Mặc ở bên ngoài nói xong, Vụ Nùng Nùng chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa.
Thấy Ninh Mặc đi rồi, trái tim đang nảy loạn của Vụ Nùng Nùng mới yên tĩnh lại, cô vội vàng xuống giường, thu dọn tất cả quần áo xung quanh rồi ném vào máy giặt, xếp đống tạp chí vào đúng chỗ, dù gì cũng xem như thu dọn giống cái phòng ngủ.
Chưa dừng lại ở đó, Vụ Nùng Nùng còn tranh thủ chạy đi tắm rửa, thay một bộ “Vẻ đẹp bên trong” thì mới coi như xong.
Khi Ninh Mặc cầm túi lớn túi nhỏ trở về, Vụ Nùng Nùng cũng vừa nằm xuống giường.
“Em mở máy giặt?”
“Vâng.” Lúc này Vụ Nùng Nùng mới đỏ mặt, nhớ ra mình còn chưa hỏi anh muốn uống gì, nhưng trong nhà cô thật sự không có gì cho anh uống, Ninh Mặc không thích uống đồ đóng lon, ngoài thói quen uống trà thì anh chỉ uống nước lọc.
Vậy nhưng, hai loại này trong nhà Vụ Nùng Nùng đều không có.
“Để em xem trong túi có không.” Vụ Nùng Nùng nghĩ khả năng trong ba lô leo núi của mình có nước, kết quả phát hiện chỉ còn lại nửa chai.
“Trong túi của anh có không?” Vụ Nùng Nùng quay đầu hỏi.
“Em tìm xem, anh không nhớ.” Ninh Mặc nói.
Vụ Nùng Nùng mở túi của Ninh Mặc ra, tìm tìm lục lục, trông thấy bình nước ấy.
Đúng là bình nước gấu trúc số lượng có hạn mà Vụ Nùng Nùng ưng ý tìm được trong sổ danh mục sản phẩm.
Thân bình được khảm bằng pha lê Swarovski trông lấp lánh tuyệt đẹp, làm gì giống đồ đàn ông dùng. Vả lại bình nước của Ninh Mặc rõ ràng được treo ở ba lô rồi, có ai lại mang tận hai bình nước trong túi chứ?
Mà Ninh Mặc hay quên từ bao giờ thế?
Vụ Nùng Nùng lắc lắc chiếc bình gấu trúc trong tay, đưa cho Ninh Mặc.
Ninh Mặc không nhận, mỉm cười, “Em có khát không?”
Vụ Nùng Nùng nên rất cảm động, chiếc bình này rõ ràng là Ninh Mặc muốn tặng cho cô, nhưng vừa hay vào lúc này, Vụ Nùng Nùng lại nhớ tới Helen, nhớ tới cảnh ở sân bay ngày đó.
Sự liên tưởng thật đáng sợ.
“Em không khát.” Trong lòng Vụ Nùng Nùng nghĩ, nếu lòng anh đã vậy thì sao còn lằng nhằng không dứt khoát với cái cô Helen kia.
“Anh đi hầm cháo.” Ninh Mặc đứng dậy đi vào phòng bếp.
Vụ Nùng Nùng nằm trên giường, nghe thấy âm thanh lạch cạch vọng ra từ phòng bếp, một lúc lâu sau Ninh Mặc múc hai bát cháo đi ra, kèm theo hai đĩa rau trông có vẻ rất tươi ngon.
“Có thể ăn rồi.”
Vụ Nùng Nùng vội vàng đứng dậy, những món này chỉ mới ngửi thôi mà đã có cảm giác thèm ăn rồi, cô cầm thìa nhấm nháp một thìa cháo, gạo rất mềm, thơm ngon hết sức, hương vị trứng muối thịt nạc ngấm vào từng hạt gạo, rất vừa vặn, vừa vào miệng đã tan ngay, hương vị này thậm chí còn tuyệt hơn quán cháo mà cô hay ăn.“Anh làm ạ?” Bấy giờ Vụ Nùng Nùng mới biết tay nghề của Ninh Mặc quả thật không tồi. “Hương vị này rất giống quán cháo kia, chỉ là nó nhuyễn hơn một chút.”
Vành tai Ninh Mặc nổi lên một màu hồng rất đáng ngờ, mắt anh cong cong, cười nhàn nhạt.
Nhưng khẩu vị của Vụ Nùng Nùng thật sự rất tệ, một bát cháo nhỏ mà mới ăn được một phần ba đã không ăn nổi nữa.
Cô nhẹ nhàng đẩy bát cháo sang một bên.
Ninh Mặc nhìn vào mắt cô, có một chút buồn bã, anh cũng buông bát trong tay xuống rồi thu dọn sạch sẽ những thứ trên bàn.
Sau khi ăn xong, Ninh Mặc pha một cốc trà sữa mà Vụ Nùng Nùng quen uống cho cô, còn anh cầm một cốc nước trắng lẳng lặng ngồi trước mặt cô, lại đưa cho cô một đĩa hoa quả đã gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ.
“Trước đây em biết Ngũ Hựu?” Ninh Mặc “Lơ đãng” hỏi Vụ Nùng Nùng.
Vụ Nùng Nùng nghĩ thầm, bây giờ mới xem như vào chủ đề chính phải không? Đêm nay anh cư xử kỳ lạ thế này, cô đã nói mà sao Ninh Mặc lại nảy lòng tốt được.
“Vâng.” Vụ Nùng Nùng gật gật đầu, “Chúng em từng hẹn hò một thời gian.” Ba ngày cũng nên xem như một khoảng thời gian nhỉ?
Vụ Nùng Nùng rũ mắt, trông thấy những ngón tay đang cầm cốc nước của Ninh Mặc trở nên trắng rõ.
Vụ Nùng Nùng lại nhìn cốc trà sữa của mình, là thứ mà Lư Vực thích uống, sau đó chính cô cũng quen uống, luôn để túi trà này bên người.
Mà Ninh Mặc cũng học được cách pha loại trà sữa ấy.
“Em và anh ấy đã không gặp nhau nhiều năm rồi.” Vụ Nùng Nùng vội giải thích, cũng không thể để anh nghĩ mình và Ngũ Hựu vẫn còn vương vấn không dứt được. Trong mối quan hệ kiểu này mà dính dáng đến bạn bè thì sẽ tăng thêm rất nhiều yếu tố khác, Vụ Nùng Nùng không muốn quá phức tạp.
“Ừm.” Âm cuối của Ninh Mặc mang theo tiếng cười, Vụ Nùng Nùng hơi kinh ngạc ngẩng đầu, quả nhiên anh đang cười.
“Nếu sau này những cô gái bị Ngũ Hựu làm tổn thương mà biết thì chắc chắn sẽ rất biết ơn em, vì đã sớm giúp họ báo thù.” Ninh Mặc cười ra tiếng.
Vụ Nùng Nùng cũng bật cười.
Đối với những chuyện mà Ngũ Hựu đã làm sau đó, Vụ Nùng Nùng chưa từng đồng tình và áy náy. Vụ Nùng Nùng thuộc tuýp người ủng hộ “Oan có đầu nợ có chủ”.
Một người bản thân chịu tổn thương, rồi lại muốn những người khác trong thiên hạ cũng phải chịu tổn thương giống mình thì đó chính là ý nghĩ biến thái.
Giống như Lý Mạc Sầu năm ấy.
Vụ Nùng Nùng không thể gợi chút đồng cảm nào với Lý Mạc Sầu, nhưng chị gái Mặc Sầu vẫn còn giữ lấy tấm thân và tâm linh trong sạch, mà Ngũ Hựu thì chẳng có cái gì sạch cả.
Nam nữ yêu nhau, hợp thì tụ mà không hợp thì tan, làm gì có nhiều tội lỗi và nợ nần như vậy.
Ở đây chỉ có thắng thua, không có đúng sai.
Giống như Ninh Mặc bây giờ, cho dù lúc ấy Ninh Mặc làm như vậy, nhưng giờ đây nhìn cô cũng không mang chút áy náy nào, Vụ Nùng Nùng cũng không cảm thấy thế là không đúng, chỉ có thể nói rằng anh đã thắng cô.
Về phần thắng thua, luôn có thắng và có thua, phong thuỷ sẽ luôn luân chuyển.
Khi Ninh Mặc và Vụ Nùng Nùng cùng xây dựng tổ ấm tình yêu ở bên ngoài trước khi kết hôn, cô thường xuyên không tìm thấy chìa khóa nhà mình. Tính cô luôn nóng vội, lúc nào cũng dốc hết mọi thứ trong túi ra, sau đó tìm chìa khóa trong đống đồ ấy, từ đó trở đi, lần nào cũng là Ninh Mặc cất chìa khóa nhà cho cô. Cho dù là chiếc túi nào, chỉ cần cô đưa tay vào góc cuối bên trái là có thể tìm thấy chìa khóa, có lẽ là thói quen này khá tiện nên Vụ Nùng Nùng học được rất tự nhiên.
Thật ra cũng không hẳn vậy, chuyện này phải mất không biết bao nhiêu mồ hôi của Ninh Mặc.
Ngẫu nhiên có một lần, Vụ Nùng Nùng tự biết chìa khóa của mình đặt ở góc trái trong túi, Ninh Mặc cười nhéo nhéo đôi má của cô: “Cuối cùng em cũng học được, như vậy có phải tốt hơn em cứ lục tìm lung tung không?”
Vụ Nùng Nùng cười hì hì cắn cắn vành tai Ninh Mặc: “Thế thì có phải nên thưởng cho em không?”
Ninh Mặc cười nói, “Anh lấy mình ra thưởng cho em đấy, chính là giải thưởng lớn của cả thế kỷ rồi.”
Vụ Nùng Nùng bĩu môi: “Không cần, em muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc.”
“Anh nấu cho em được không?”
Vụ Nùng Nùng lắc đầu: “Không muốn, anh nấu không thể ăn, em muốn ăn cháo của quán kia cơ.” Thật ra cô đã ăn đồ Ninh Mặc nấu bao giờ đâu, nhưng cô lại từ chối rất dĩ nhiên.
Đêm mùa đông, đã quá mười hai giờ, Ninh Mặc vẫn lái xe băng qua nửa thành phố để mua cho cô món cháo trứng muối thịt nạc ấy.
Vụ Nùng Nùng nhớ tới chuyện của quá khứ, đôi mắt bỗng thấy hơi cay cay.
Lúc này, Ninh Mặc đã mở cửa nhà cô ra.
Bấy giờ Vụ Nùng Nùng mới hồi tỉnh, “Ừm, cũng muộn rồi, anh về đi, em đã ổn rồi.”
Ngày trước, mặt dù Ninh Mặc vô cùng yêu quý bao bọc Vụ Nùng Nùng, luôn chấp nhận những yêu cầu hà khắc của cô, nhưng chưa từng “ngoan ngoãn phục tùng” cô.
Bây giờ cũng không thay đổi, anh đã lập tức đi vào nhà.
Vụ Nùng Nùng thấy anh nhíu mày nhìn quần áo, tạp chí lộn xộn trong nhà.
Biết làm sao được, tuy Vụ Nùng Nùng phải chịu chút khổ ở bên ngoài, nhưng với những việc trong nhà, mẹ cô vẫn luôn sống cuộc sống của “Phu nhân nhà giàu”, lúc nào cũng có “Công nhân” khác màu da giúp họ chăm lo dọn dẹp.
Vụ Nùng Nùng đưa móng tay cái dưới răng nanh, cảm thấy xấu hổ không biết nói gì cho phải.
Ninh Mặc mắc bệnh sạch sẽ cô cũng biết.
Trong nhà phải gọn gàng ngăn nắp, ngay cả vải bọc sô pha cũng không thể có một chút nếp nhăn, nếu không phải anh có tiền như vậy thì chắc rằng sẽ không tìm nổi người giúp việc nào chuyên nghiệp đến thế, thỏa mãn tất cả yêu cầu khắt khe của anh.
“Có đói không? Dạ dày có đau không?” Ninh Mặc mở miệng lại là vấn đề khác.
Vụ Nùng Nùng nhanh chóng gật đầu, dạ dày thật sự không thoải mái, nhưng lại không muốn ăn gì, mà nhà cô thì chỉ có phòng bếp là sạch sẽ, bởi vì cô chưa bao giờ dùng, vậy nên không ngại Ninh Mặc bước vào phòng bếp.
“Em muốn lên giường nằm một lúc không?”
Thật ra Vụ Nùng Nùng không quá khó chịu, nhưng khi có người khác quan tâm đến mình thì sẽ cảm thấy mình yếu đuối hơn.
Thế nên Vụ Nùng Nùng ngoan ngoãn lên giường nằm.
“Anh đi ra ngoài mua chút đồ.” Sau khi Ninh Mặc ở bên ngoài nói xong, Vụ Nùng Nùng chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa.
Thấy Ninh Mặc đi rồi, trái tim đang nảy loạn của Vụ Nùng Nùng mới yên tĩnh lại, cô vội vàng xuống giường, thu dọn tất cả quần áo xung quanh rồi ném vào máy giặt, xếp đống tạp chí vào đúng chỗ, dù gì cũng xem như thu dọn giống cái phòng ngủ.
Chưa dừng lại ở đó, Vụ Nùng Nùng còn tranh thủ chạy đi tắm rửa, thay một bộ “Vẻ đẹp bên trong” thì mới coi như xong.
Khi Ninh Mặc cầm túi lớn túi nhỏ trở về, Vụ Nùng Nùng cũng vừa nằm xuống giường.
“Em mở máy giặt?”
“Vâng.” Lúc này Vụ Nùng Nùng mới đỏ mặt, nhớ ra mình còn chưa hỏi anh muốn uống gì, nhưng trong nhà cô thật sự không có gì cho anh uống, Ninh Mặc không thích uống đồ đóng lon, ngoài thói quen uống trà thì anh chỉ uống nước lọc.
Vậy nhưng, hai loại này trong nhà Vụ Nùng Nùng đều không có.
“Để em xem trong túi có không.” Vụ Nùng Nùng nghĩ khả năng trong ba lô leo núi của mình có nước, kết quả phát hiện chỉ còn lại nửa chai.
“Trong túi của anh có không?” Vụ Nùng Nùng quay đầu hỏi.
“Em tìm xem, anh không nhớ.” Ninh Mặc nói.
Vụ Nùng Nùng mở túi của Ninh Mặc ra, tìm tìm lục lục, trông thấy bình nước ấy.
Đúng là bình nước gấu trúc số lượng có hạn mà Vụ Nùng Nùng ưng ý tìm được trong sổ danh mục sản phẩm.
Thân bình được khảm bằng pha lê Swarovski trông lấp lánh tuyệt đẹp, làm gì giống đồ đàn ông dùng. Vả lại bình nước của Ninh Mặc rõ ràng được treo ở ba lô rồi, có ai lại mang tận hai bình nước trong túi chứ?
Mà Ninh Mặc hay quên từ bao giờ thế?
Vụ Nùng Nùng lắc lắc chiếc bình gấu trúc trong tay, đưa cho Ninh Mặc.
Ninh Mặc không nhận, mỉm cười, “Em có khát không?”
Vụ Nùng Nùng nên rất cảm động, chiếc bình này rõ ràng là Ninh Mặc muốn tặng cho cô, nhưng vừa hay vào lúc này, Vụ Nùng Nùng lại nhớ tới Helen, nhớ tới cảnh ở sân bay ngày đó.
Sự liên tưởng thật đáng sợ.
“Em không khát.” Trong lòng Vụ Nùng Nùng nghĩ, nếu lòng anh đã vậy thì sao còn lằng nhằng không dứt khoát với cái cô Helen kia.
“Anh đi hầm cháo.” Ninh Mặc đứng dậy đi vào phòng bếp.
Vụ Nùng Nùng nằm trên giường, nghe thấy âm thanh lạch cạch vọng ra từ phòng bếp, một lúc lâu sau Ninh Mặc múc hai bát cháo đi ra, kèm theo hai đĩa rau trông có vẻ rất tươi ngon.
“Có thể ăn rồi.”
Vụ Nùng Nùng vội vàng đứng dậy, những món này chỉ mới ngửi thôi mà đã có cảm giác thèm ăn rồi, cô cầm thìa nhấm nháp một thìa cháo, gạo rất mềm, thơm ngon hết sức, hương vị trứng muối thịt nạc ngấm vào từng hạt gạo, rất vừa vặn, vừa vào miệng đã tan ngay, hương vị này thậm chí còn tuyệt hơn quán cháo mà cô hay ăn.“Anh làm ạ?” Bấy giờ Vụ Nùng Nùng mới biết tay nghề của Ninh Mặc quả thật không tồi. “Hương vị này rất giống quán cháo kia, chỉ là nó nhuyễn hơn một chút.”
Vành tai Ninh Mặc nổi lên một màu hồng rất đáng ngờ, mắt anh cong cong, cười nhàn nhạt.
Nhưng khẩu vị của Vụ Nùng Nùng thật sự rất tệ, một bát cháo nhỏ mà mới ăn được một phần ba đã không ăn nổi nữa.
Cô nhẹ nhàng đẩy bát cháo sang một bên.
Ninh Mặc nhìn vào mắt cô, có một chút buồn bã, anh cũng buông bát trong tay xuống rồi thu dọn sạch sẽ những thứ trên bàn.
Sau khi ăn xong, Ninh Mặc pha một cốc trà sữa mà Vụ Nùng Nùng quen uống cho cô, còn anh cầm một cốc nước trắng lẳng lặng ngồi trước mặt cô, lại đưa cho cô một đĩa hoa quả đã gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ.
“Trước đây em biết Ngũ Hựu?” Ninh Mặc “Lơ đãng” hỏi Vụ Nùng Nùng.
Vụ Nùng Nùng nghĩ thầm, bây giờ mới xem như vào chủ đề chính phải không? Đêm nay anh cư xử kỳ lạ thế này, cô đã nói mà sao Ninh Mặc lại nảy lòng tốt được.
“Vâng.” Vụ Nùng Nùng gật gật đầu, “Chúng em từng hẹn hò một thời gian.” Ba ngày cũng nên xem như một khoảng thời gian nhỉ?
Vụ Nùng Nùng rũ mắt, trông thấy những ngón tay đang cầm cốc nước của Ninh Mặc trở nên trắng rõ.
Vụ Nùng Nùng lại nhìn cốc trà sữa của mình, là thứ mà Lư Vực thích uống, sau đó chính cô cũng quen uống, luôn để túi trà này bên người.
Mà Ninh Mặc cũng học được cách pha loại trà sữa ấy.
“Em và anh ấy đã không gặp nhau nhiều năm rồi.” Vụ Nùng Nùng vội giải thích, cũng không thể để anh nghĩ mình và Ngũ Hựu vẫn còn vương vấn không dứt được. Trong mối quan hệ kiểu này mà dính dáng đến bạn bè thì sẽ tăng thêm rất nhiều yếu tố khác, Vụ Nùng Nùng không muốn quá phức tạp.
“Ừm.” Âm cuối của Ninh Mặc mang theo tiếng cười, Vụ Nùng Nùng hơi kinh ngạc ngẩng đầu, quả nhiên anh đang cười.
“Nếu sau này những cô gái bị Ngũ Hựu làm tổn thương mà biết thì chắc chắn sẽ rất biết ơn em, vì đã sớm giúp họ báo thù.” Ninh Mặc cười ra tiếng.
Vụ Nùng Nùng cũng bật cười.
Đối với những chuyện mà Ngũ Hựu đã làm sau đó, Vụ Nùng Nùng chưa từng đồng tình và áy náy. Vụ Nùng Nùng thuộc tuýp người ủng hộ “Oan có đầu nợ có chủ”.
Một người bản thân chịu tổn thương, rồi lại muốn những người khác trong thiên hạ cũng phải chịu tổn thương giống mình thì đó chính là ý nghĩ biến thái.
Giống như Lý Mạc Sầu năm ấy.
Vụ Nùng Nùng không thể gợi chút đồng cảm nào với Lý Mạc Sầu, nhưng chị gái Mặc Sầu vẫn còn giữ lấy tấm thân và tâm linh trong sạch, mà Ngũ Hựu thì chẳng có cái gì sạch cả.
Nam nữ yêu nhau, hợp thì tụ mà không hợp thì tan, làm gì có nhiều tội lỗi và nợ nần như vậy.
Ở đây chỉ có thắng thua, không có đúng sai.
Giống như Ninh Mặc bây giờ, cho dù lúc ấy Ninh Mặc làm như vậy, nhưng giờ đây nhìn cô cũng không mang chút áy náy nào, Vụ Nùng Nùng cũng không cảm thấy thế là không đúng, chỉ có thể nói rằng anh đã thắng cô.
Về phần thắng thua, luôn có thắng và có thua, phong thuỷ sẽ luôn luân chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.