[80] Kiều Thê Vừa Ngọt Vừa Ấm Áp, Quân Nhân Cao Lãnh Không Thể Không Yêu
Chương 30: Có Hợp Lý Không?
Yên Yên
09/07/2024
Ở thời đại này có rất ít các hoạt động giải trí, cộng thêm có nhiều gia đình theo quân ngũ, trình độ văn hóa chung không cao vì vậy bình thường mọi người đều thích xem náo nhiệt.
Nhà nào đó hôm nay cãi nhau, nhà nào hôm nay ăn gì, nhà ai hôm nay mua thịt, những chuyện đại loại như vậy đều sẽ là chủ đề tài bàn tán của mọi người, cũng là chuyện cười sau bữa cơm.
Trước đây, Lâm Kiều Kiều thường bị mọi người cười nhạo.
Lúc này, nghe nói nhà họ Viên có chuyện cười, mọi người liền kéo nhau chạy đến.
Một đám đàn ông thô lỗ nhìn thấy Diệp Hi Ninh đứng đó lau nước mắt, đều cảm thấy cô ta nhất định đang bị ức hiếp.
Một cô gái xinh đẹp như vậy ở nhà mười ngón tay còn không dính nước, chưa từng nấu một bữa cơm lại chạy đến giặt quần áo, nấu cơm cho Viên Duật Triết, một gã đàn ông vô cùng thô lỗ, chẳng phải cô ta rất cao thượng hay sao!
Lão Viên không coi cô ta như Bồ Tát mà thờ phụng cũng đành, còn khiến cô gái đó chịu tủi thân, đây có phải là chuyện mà con người có thể làm ra hay không?
Vì vậy, mọi người đều chỉ trích Viên Duật Triết.
"Lão Viên, đây là lỗi của anh, đồng chí Diệp đã hy sinh nhiều như vậy vì gia đình anh mà anh lại không biết ơn cô ấy, còn khiến cô ấy khóc, như vậy là không được!"
"Đồng chí Tiểu Lưu nói đúng, anh là đàn ông nên nhường nhịn phụ nữ, khiến người ta khóc rồi còn không vội dỗ dành sao?"
"Đồng chí Diệp ở nhà chưa từng làm việc gì, hôm nay vì anh mà làm hết mọi việc, sao anh có thể khiến cô ấy đau lòng như vậy chứ?"
Những người đàn ông kia đều thay Diệp Hi Ninh kêu oan, bảo Viên Duật Triết đi dỗ cô ta.
Viên Duật Triết liếc nhìn Diệp Hi Ninh đang lau nước mắt vẫn không nói gì, chỉ chống gậy đứng đó như một người câm vậy.
Những người phụ nữ nhìn thấy Diệp Hi Ninh khóc, đều cảm thấy khó tin.
"Hôm nay là sao vậy? Diệp Hi Ninh lại khóc! Bình thường toàn là Lâm Kiều Kiều khóc thôi mà! Mặt trời mọc đằng tây rồi sao?"
"Vừa nãy tôi nghe Diệp Hi Ninh hét Lâm Kiều Kiều đánh cô ấy, không biết là thật hay giả."
"Lâm Kiều Kiều đánh Diệp Hi Ninh? Không thể nào? Chắc là cô nghe nhầm rồi, chẳng phải lần nào cũng là Diệp Hi Ninh chọc tức Lâm Kiều Kiều đến mức nhảy dựng lên sao?"
"Tin hay không tùy! Chính là Lâm Kiều Kiều đánh Diệp Hi Ninh, nhìn kìa, trên đất còn có mấy sợi tóc, tôi nghe nói Lâm Kiều Kiều đã giật tóc Diệp Hi Ninh đó."
"Cô nói vậy, hình như đúng là như vậy, những sợi tóc trên đất dài như vậy, không thể là của Lâm Kiều Kiều được."
"Hôm nay Lâm Kiều Kiều có tiến bộ rồi! Thật sự có thể chọc Diệp Hi Ninh khóc, sao tôi nghe thấy thoải mái thế này!"
Nhà nào đó hôm nay cãi nhau, nhà nào hôm nay ăn gì, nhà ai hôm nay mua thịt, những chuyện đại loại như vậy đều sẽ là chủ đề tài bàn tán của mọi người, cũng là chuyện cười sau bữa cơm.
Trước đây, Lâm Kiều Kiều thường bị mọi người cười nhạo.
Lúc này, nghe nói nhà họ Viên có chuyện cười, mọi người liền kéo nhau chạy đến.
Một đám đàn ông thô lỗ nhìn thấy Diệp Hi Ninh đứng đó lau nước mắt, đều cảm thấy cô ta nhất định đang bị ức hiếp.
Một cô gái xinh đẹp như vậy ở nhà mười ngón tay còn không dính nước, chưa từng nấu một bữa cơm lại chạy đến giặt quần áo, nấu cơm cho Viên Duật Triết, một gã đàn ông vô cùng thô lỗ, chẳng phải cô ta rất cao thượng hay sao!
Lão Viên không coi cô ta như Bồ Tát mà thờ phụng cũng đành, còn khiến cô gái đó chịu tủi thân, đây có phải là chuyện mà con người có thể làm ra hay không?
Vì vậy, mọi người đều chỉ trích Viên Duật Triết.
"Lão Viên, đây là lỗi của anh, đồng chí Diệp đã hy sinh nhiều như vậy vì gia đình anh mà anh lại không biết ơn cô ấy, còn khiến cô ấy khóc, như vậy là không được!"
"Đồng chí Tiểu Lưu nói đúng, anh là đàn ông nên nhường nhịn phụ nữ, khiến người ta khóc rồi còn không vội dỗ dành sao?"
"Đồng chí Diệp ở nhà chưa từng làm việc gì, hôm nay vì anh mà làm hết mọi việc, sao anh có thể khiến cô ấy đau lòng như vậy chứ?"
Những người đàn ông kia đều thay Diệp Hi Ninh kêu oan, bảo Viên Duật Triết đi dỗ cô ta.
Viên Duật Triết liếc nhìn Diệp Hi Ninh đang lau nước mắt vẫn không nói gì, chỉ chống gậy đứng đó như một người câm vậy.
Những người phụ nữ nhìn thấy Diệp Hi Ninh khóc, đều cảm thấy khó tin.
"Hôm nay là sao vậy? Diệp Hi Ninh lại khóc! Bình thường toàn là Lâm Kiều Kiều khóc thôi mà! Mặt trời mọc đằng tây rồi sao?"
"Vừa nãy tôi nghe Diệp Hi Ninh hét Lâm Kiều Kiều đánh cô ấy, không biết là thật hay giả."
"Lâm Kiều Kiều đánh Diệp Hi Ninh? Không thể nào? Chắc là cô nghe nhầm rồi, chẳng phải lần nào cũng là Diệp Hi Ninh chọc tức Lâm Kiều Kiều đến mức nhảy dựng lên sao?"
"Tin hay không tùy! Chính là Lâm Kiều Kiều đánh Diệp Hi Ninh, nhìn kìa, trên đất còn có mấy sợi tóc, tôi nghe nói Lâm Kiều Kiều đã giật tóc Diệp Hi Ninh đó."
"Cô nói vậy, hình như đúng là như vậy, những sợi tóc trên đất dài như vậy, không thể là của Lâm Kiều Kiều được."
"Hôm nay Lâm Kiều Kiều có tiến bộ rồi! Thật sự có thể chọc Diệp Hi Ninh khóc, sao tôi nghe thấy thoải mái thế này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.