[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác
Chương 17:
Đào Hoa Lộ
18/06/2024
Mặc dù Lương Mỹ Anh nói bà Chương làm biếng nhưng trong ký ức của chủ cũ, bà nội cũng không nhàn rỗi, không tết tóc thì cũng giúp người khác cắt giấy, hoặc là khâu vá, giặt giũ.
Làm gì cũng được, tóm lại là không lười biêgns.
Nói ra thì trong nhà chỉ có Tô Hướng Đông là người ăn bám, không nằm trên giường ngủ thì cũng ra ngoài đi dạo, hoặc là đến nhà Tuyết Mai xin ăn xin uống, đáng mắng nhất chính là ông ta.
Nhưng người trong nhà lại không bao giờ mắng ông ta, lão Tô đầu rất cưng chiều đứa con trai út này, bản thân đã lớn tuổi nhưng vẫn xuống ruộng làm việc nặng cả ngày, cũng không bao giờ nói để con trai làm. Nếu người trong đội bắt Tô Hướng Đông làm việc, ông ấy còn phải nói rằng "Hướng Đông yếu ớt, không làm được, tôi và vợ anh ấy làm là được rồi, mọi người đều là bà con lối xóm, xin thông cảm."
Lương Mỹ Anh cũng không mắng ông ta, thậm chí còn rất cưng chiều ông ta, theo Tô Doanh thì cũng giống như cưng chiều con trai vậy.
Thật sự là không biết nói gì hơn.
Tô Doanh đứng dậy đi vào gian bên, cô muốn xem bà Chương tết tóc như thế nào, xem có cơ hội kinh doanh gì không.
Tết tóc là một nghề kiếm sống của người dân địa phương, dùng một loại kim ba cạnh đặc biệt để xé rơm thành ba mảnh, sau đó ngâm nước cho thấm, lấy ra tết thành từng đoạn.
Bím tóc tết xong chủ yếu dùng để viền, chẳng hạn như chiếu tre, quạt nan, mũ rơm... Có bím tóc này viền thì những thứ đó không dễ bị rách.
Dù sao thì lúc này người dân nông thôn có nhiều thời gian nhất, thiếu nhất là tiền và các loại vật tư, vá víu ba năm là chuyện bình thường, cái gì cũng phải dùng đến khi không dùng được nữa thì phải nghĩ cách tiếp tục dùng.
Nhưng nghề này thường là những bà lão không con sức xuống ruộng làm cùng con cái, những người khỏe mạnh sẽ không làm.
Tô Doanh thấy bà lão ngồi xếp bằng trên giường tết tóc, tay động tác rất nhanh nhưng thứ thu hút ánh mắt của Tô Doanh lại là đôi chân nhỏ nhọn lộ ra dưới chân bà.
Những người ở độ tuổi của bà Chương thì không có nhiều người bó chân, cô không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút.
Bà lão tay chân rất nhanh nhẹn, miệng còn ngậm một cọng rơm, liếc nhìn Tô Doanh nhưng không nói gì.
Tô Doanh giả vờ không biết chuyện cãi vã giữa bà và Lương Mỹ Anh:
"Bà nội, sao bà không nhuộm chút màu cho đẹp hơn, chắc chắn sẽ bán được tiền."
Nguyên liệu làm bím tóc giá rẻ, công nghệ đơn giản, cần nhất là thời gian, cho nên mặc dù có thể bán được tiền nhưng người làm cũng không nhiều.
Nhưng bà Chương vì bó chân nhỏ nên không tiện ra ngoài, tết bím tóc cũng không tiện bán, cho nên đều tự dùng hoặc là cho nhà con gái và một số người thân thường xuyên đến thăm bà. Không bán được tiền, Lương Mỹ Anh nói bà bận rộn vô ích làm công cho người khác.
Làm gì cũng được, tóm lại là không lười biêgns.
Nói ra thì trong nhà chỉ có Tô Hướng Đông là người ăn bám, không nằm trên giường ngủ thì cũng ra ngoài đi dạo, hoặc là đến nhà Tuyết Mai xin ăn xin uống, đáng mắng nhất chính là ông ta.
Nhưng người trong nhà lại không bao giờ mắng ông ta, lão Tô đầu rất cưng chiều đứa con trai út này, bản thân đã lớn tuổi nhưng vẫn xuống ruộng làm việc nặng cả ngày, cũng không bao giờ nói để con trai làm. Nếu người trong đội bắt Tô Hướng Đông làm việc, ông ấy còn phải nói rằng "Hướng Đông yếu ớt, không làm được, tôi và vợ anh ấy làm là được rồi, mọi người đều là bà con lối xóm, xin thông cảm."
Lương Mỹ Anh cũng không mắng ông ta, thậm chí còn rất cưng chiều ông ta, theo Tô Doanh thì cũng giống như cưng chiều con trai vậy.
Thật sự là không biết nói gì hơn.
Tô Doanh đứng dậy đi vào gian bên, cô muốn xem bà Chương tết tóc như thế nào, xem có cơ hội kinh doanh gì không.
Tết tóc là một nghề kiếm sống của người dân địa phương, dùng một loại kim ba cạnh đặc biệt để xé rơm thành ba mảnh, sau đó ngâm nước cho thấm, lấy ra tết thành từng đoạn.
Bím tóc tết xong chủ yếu dùng để viền, chẳng hạn như chiếu tre, quạt nan, mũ rơm... Có bím tóc này viền thì những thứ đó không dễ bị rách.
Dù sao thì lúc này người dân nông thôn có nhiều thời gian nhất, thiếu nhất là tiền và các loại vật tư, vá víu ba năm là chuyện bình thường, cái gì cũng phải dùng đến khi không dùng được nữa thì phải nghĩ cách tiếp tục dùng.
Nhưng nghề này thường là những bà lão không con sức xuống ruộng làm cùng con cái, những người khỏe mạnh sẽ không làm.
Tô Doanh thấy bà lão ngồi xếp bằng trên giường tết tóc, tay động tác rất nhanh nhưng thứ thu hút ánh mắt của Tô Doanh lại là đôi chân nhỏ nhọn lộ ra dưới chân bà.
Những người ở độ tuổi của bà Chương thì không có nhiều người bó chân, cô không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút.
Bà lão tay chân rất nhanh nhẹn, miệng còn ngậm một cọng rơm, liếc nhìn Tô Doanh nhưng không nói gì.
Tô Doanh giả vờ không biết chuyện cãi vã giữa bà và Lương Mỹ Anh:
"Bà nội, sao bà không nhuộm chút màu cho đẹp hơn, chắc chắn sẽ bán được tiền."
Nguyên liệu làm bím tóc giá rẻ, công nghệ đơn giản, cần nhất là thời gian, cho nên mặc dù có thể bán được tiền nhưng người làm cũng không nhiều.
Nhưng bà Chương vì bó chân nhỏ nên không tiện ra ngoài, tết bím tóc cũng không tiện bán, cho nên đều tự dùng hoặc là cho nhà con gái và một số người thân thường xuyên đến thăm bà. Không bán được tiền, Lương Mỹ Anh nói bà bận rộn vô ích làm công cho người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.