[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác
Chương 19:
Đào Hoa Lộ
18/06/2024
"Con này, xấu xí lại còn ngốc, đúng là đầu gỗ."
Nhị Muội: "Hả? Ai vậy?"
Bà lão:......
Thật sự không biết giống ai, cậu con trai của bà thông minh như một tên trộm vậy.
... …
~(* ̄3 ̄)╭
Buổi trưa, Tuyết Mai chạy đến nói với vẻ phấn khích:
"Dì ơi, mẹ cháu bảo cho Mạn Mạn đến nhà cháu ngủ, ngủ chung giường với cháu."
Lương Mỹ Anh cười tươi rói:
"Vui lắm phải không, Mạn Mạn nhà chúng ta được bao nhiêu người giành nhau để đưa về nhà chơi cùng thế."
Tuyết Mai gật đầu: "Vui lắm ạ."
Lương Mỹ Anh hỏi: "Sao con không thích ngủ chung giường với bố mẹ con thế?"
Tuyết Mai đỏ mặt, không nói gì.
Nhưng Lương Mỹ Anh không buông tha cho cô bé, tiếp tục hỏi:
"Con biết gì rồi à? Ha ha, không sao đâu, dì cũng không cười con đâu."
Tuyết Mai ngượng đến mức luống cuống tay chân.
Lương Mỹ Anh lại nói:
"Có gì mà phải xấu hổ chứ, con cũng lớn rồi."
Tô Doanh ở trong nhà nghe thấy thế liền vội vàng đi ra, Lương Mỹ Anh định làm gì thế? Hỏi một cô bé bảy tuổi những câu như thế này, có buồn cười không chứ!
Người dân quê lúc này không có gì để giải trí, một số người lớn thích nói chuyện tục tĩu, không kiêng nể gì mà còn nói với trẻ con, thậm chí còn dạy trẻ con nói để lấy làm thú vui.
Tô Doanh rất không thích điều đó.
Cô lập tức kéo Tuyết Mai ra ngoài:
"Con sang nhà Tuyết Mai chơi."
Lương Mỹ Anh cười nói:
"Đi đi." Còn nhìn Tô Doanh với ánh mắt muốn cô bé ở lại ăn tối ở đó.
Tô Doanh giả vờ không nhìn thấy.
Trên đường đi, Tô Doanh đưa quả táo cho Tuyết Mai nhưng Tuyết Mai không chịu nhận:
"Bố tôi bảo táo đỏ bổ máu, máu cháu nhiều lắm rồi, cậu ăn đi."
Tô Doanh nhất quyết tặng cho cô bé, nghĩ lại thấy thật tủi thân, chỉ có một quả táo để tặng.
Nhưng Tuyết Mai không chê, thậm chí còn rất vui, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Mạn Mạn tặng quà cho cô bé.
Cái vẻ vui mừng hớn hở của Tuyết Mai khiến Tô Doanh càng thêm bối rối, may mà đối phương chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.
Tuyết Mai cười nói:
"Hay là cậu tặng cho Tráng Tráng đi, cậu tặng gì cho nó là nó nhảy cẫng lên. Đứa trẻ hư này thích ăn đồ ngọt, ăn củ cải còn chấm đường nữa, đúng là chiều hư quá."
Tô Doanh gật đầu:
"Được." Tuy Tuyết Mai có vẻ chê bai em trai nhưng Tô Doanh lại nghe ra được sự cưng chiều trong lời nói của cô bé, thực ra tình cảm chị em của họ rất tốt.
Mặc dù bà nội và mẹ của Tuyết Mai có tư tưởng trọng nam khinh nữ nhưng bố cô bé thì không. Ít nhất trong cuộc sống hàng ngày, bố đối xử với cô bé và em trai như nhau, mua đồ thì mỗi đứa một phần, chị em đánh nhau thì bố thường trách em trai, bắt em trai phải tôn trọng chị gái, chứ không phải một mực bắt chị gái phải nhường nhịn em trai.
Nhị Muội: "Hả? Ai vậy?"
Bà lão:......
Thật sự không biết giống ai, cậu con trai của bà thông minh như một tên trộm vậy.
... …
~(* ̄3 ̄)╭
Buổi trưa, Tuyết Mai chạy đến nói với vẻ phấn khích:
"Dì ơi, mẹ cháu bảo cho Mạn Mạn đến nhà cháu ngủ, ngủ chung giường với cháu."
Lương Mỹ Anh cười tươi rói:
"Vui lắm phải không, Mạn Mạn nhà chúng ta được bao nhiêu người giành nhau để đưa về nhà chơi cùng thế."
Tuyết Mai gật đầu: "Vui lắm ạ."
Lương Mỹ Anh hỏi: "Sao con không thích ngủ chung giường với bố mẹ con thế?"
Tuyết Mai đỏ mặt, không nói gì.
Nhưng Lương Mỹ Anh không buông tha cho cô bé, tiếp tục hỏi:
"Con biết gì rồi à? Ha ha, không sao đâu, dì cũng không cười con đâu."
Tuyết Mai ngượng đến mức luống cuống tay chân.
Lương Mỹ Anh lại nói:
"Có gì mà phải xấu hổ chứ, con cũng lớn rồi."
Tô Doanh ở trong nhà nghe thấy thế liền vội vàng đi ra, Lương Mỹ Anh định làm gì thế? Hỏi một cô bé bảy tuổi những câu như thế này, có buồn cười không chứ!
Người dân quê lúc này không có gì để giải trí, một số người lớn thích nói chuyện tục tĩu, không kiêng nể gì mà còn nói với trẻ con, thậm chí còn dạy trẻ con nói để lấy làm thú vui.
Tô Doanh rất không thích điều đó.
Cô lập tức kéo Tuyết Mai ra ngoài:
"Con sang nhà Tuyết Mai chơi."
Lương Mỹ Anh cười nói:
"Đi đi." Còn nhìn Tô Doanh với ánh mắt muốn cô bé ở lại ăn tối ở đó.
Tô Doanh giả vờ không nhìn thấy.
Trên đường đi, Tô Doanh đưa quả táo cho Tuyết Mai nhưng Tuyết Mai không chịu nhận:
"Bố tôi bảo táo đỏ bổ máu, máu cháu nhiều lắm rồi, cậu ăn đi."
Tô Doanh nhất quyết tặng cho cô bé, nghĩ lại thấy thật tủi thân, chỉ có một quả táo để tặng.
Nhưng Tuyết Mai không chê, thậm chí còn rất vui, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Mạn Mạn tặng quà cho cô bé.
Cái vẻ vui mừng hớn hở của Tuyết Mai khiến Tô Doanh càng thêm bối rối, may mà đối phương chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.
Tuyết Mai cười nói:
"Hay là cậu tặng cho Tráng Tráng đi, cậu tặng gì cho nó là nó nhảy cẫng lên. Đứa trẻ hư này thích ăn đồ ngọt, ăn củ cải còn chấm đường nữa, đúng là chiều hư quá."
Tô Doanh gật đầu:
"Được." Tuy Tuyết Mai có vẻ chê bai em trai nhưng Tô Doanh lại nghe ra được sự cưng chiều trong lời nói của cô bé, thực ra tình cảm chị em của họ rất tốt.
Mặc dù bà nội và mẹ của Tuyết Mai có tư tưởng trọng nam khinh nữ nhưng bố cô bé thì không. Ít nhất trong cuộc sống hàng ngày, bố đối xử với cô bé và em trai như nhau, mua đồ thì mỗi đứa một phần, chị em đánh nhau thì bố thường trách em trai, bắt em trai phải tôn trọng chị gái, chứ không phải một mực bắt chị gái phải nhường nhịn em trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.