[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác
Chương 43:
Đào Hoa Lộ
18/06/2024
"Ông cha ta nói hay, con cháu tự có phúc cho con cháu, đừng vì con cháu mà làm trâu làm ngựa! Đồ già hồ đồ, đồ chết tiệt."
Thấy Tô Doanh không đội mấy cái mũ rơm trên người thì hai người ngừng lời, Lương Mỹ Anh tò mò:
"Mạn Mạn, bố của Tuyết Mai giúp con bán hết rồi à?" Tô Doanh gật đầu.
Lương Mỹ Anh vui mừng, liền bước tới gần cô.
Trong nhà, bà Trương hét lớn: "Còn không mau đưa cho ta!"
Hai mẹ con các người đừng mơ trộm giấu tiền của bà!
Bị bà ta quát một tiếng, Lương Mỹ Anh kinh ngạc dừng bước, Tô Doanh nhân cơ hội bước vào gian nhà phía đông.
Mặc dù bà nội Trương đang chửi bới nhưng Tô Doanh biết bà ấy không mắng mình, dù sao thì hai bà cháu này cũng chửi lẫn nhau như mấy chị em nhà Tuyết Mai đánh nhau vậy.
Nói gì thì nói cũng trẻ con đến nỗi không nhìn nổi.
Cô vào nhà lấy hết tiền đưa cho bà nội Trương.
Bà Chương nghe nói người ta trả cho con bé hai xu ba cho một đấu thì rất ngạc nhiên:
"Những đứa mắt sáng như tiền đó lại hào phóng đến thế? Phú Dân Hữu là người thật thà."
Bà ta cho rằng đó là công lao của Phú Dân Hữu, nghĩ một lúc, bà ta rút tiền mình về, lại lấy sáu xu cho Tô Doanh:
"Đây là tiền cho con."
Tô Doanh rất hài lòng, cô không nhìn nhầm, trong cả nhà chỉ có bà là người hiểu chuyện. Bốn xu đã là một xu cho một đấu rồi, thế mà bà ta lại cho sáu xu.
Bà nội Trương không những không giữ tiền cô lại mà còn cho thêm hai xu, điều này khiến Tô Doanh có ấn tượng tốt hơn về bà Trương.
Cô đút sáu xu tiền của mình vào túi.
Bên ngoài, Lương Mỹ Anh vểnh tai lắng nghe, lúc này nhanh chân bước tới cửa:
"Bây giờ sửa nhà, hẳn là phải lấy tiền ra rồi."
"Sửa cái nhà chó gì, cái nhà rách nát này cần gì sửa? Sửa nhà mà sao mất tận năm sáu đồng, trong nhà lấy đâu ra năm đồng?” Bà nội Trương không khách khí mắng.
Tô Doanh có chút thắc mắc, dù có cãi nhau thường ngày thì cũng không thể lẫn lộn như vậy chứ.
Việc sửa nhà đã được cả nhà bàn bạc từ lâu rồi, dù sao thì cả gian Đông lẫn gian Tây đều bị dột, cửa nhà và cửa vào ngõ đều cũ nát, mùa đông thì lùa lành thấu xương, chuột còn dễ dàng chui ra chui vào như cơm bữa.
Vậy mà sao giờ bà nội Trương lại trở mặt thế?
Có phải bà ta tiếc tiền không?
Tô Doanh không nghĩ ngợi nhiều, cô đói quá rồi, bèn đi tìm củ khoai lang nguội trong giỏ đựng cơm.
Lương Mỹ Anh cười lạnh:
"Con bé đã đi bán đồ rồi, thế nào cũng phải cho con bé ăn quả trứng chứ."
"Đương nhiên rồi." Bà nội Trương bước xuống đất, nói với Tô Doanh:
"Lại đây nào, bà nội đánh cho cháu bát trứng."
Thấy Tô Doanh không đội mấy cái mũ rơm trên người thì hai người ngừng lời, Lương Mỹ Anh tò mò:
"Mạn Mạn, bố của Tuyết Mai giúp con bán hết rồi à?" Tô Doanh gật đầu.
Lương Mỹ Anh vui mừng, liền bước tới gần cô.
Trong nhà, bà Trương hét lớn: "Còn không mau đưa cho ta!"
Hai mẹ con các người đừng mơ trộm giấu tiền của bà!
Bị bà ta quát một tiếng, Lương Mỹ Anh kinh ngạc dừng bước, Tô Doanh nhân cơ hội bước vào gian nhà phía đông.
Mặc dù bà nội Trương đang chửi bới nhưng Tô Doanh biết bà ấy không mắng mình, dù sao thì hai bà cháu này cũng chửi lẫn nhau như mấy chị em nhà Tuyết Mai đánh nhau vậy.
Nói gì thì nói cũng trẻ con đến nỗi không nhìn nổi.
Cô vào nhà lấy hết tiền đưa cho bà nội Trương.
Bà Chương nghe nói người ta trả cho con bé hai xu ba cho một đấu thì rất ngạc nhiên:
"Những đứa mắt sáng như tiền đó lại hào phóng đến thế? Phú Dân Hữu là người thật thà."
Bà ta cho rằng đó là công lao của Phú Dân Hữu, nghĩ một lúc, bà ta rút tiền mình về, lại lấy sáu xu cho Tô Doanh:
"Đây là tiền cho con."
Tô Doanh rất hài lòng, cô không nhìn nhầm, trong cả nhà chỉ có bà là người hiểu chuyện. Bốn xu đã là một xu cho một đấu rồi, thế mà bà ta lại cho sáu xu.
Bà nội Trương không những không giữ tiền cô lại mà còn cho thêm hai xu, điều này khiến Tô Doanh có ấn tượng tốt hơn về bà Trương.
Cô đút sáu xu tiền của mình vào túi.
Bên ngoài, Lương Mỹ Anh vểnh tai lắng nghe, lúc này nhanh chân bước tới cửa:
"Bây giờ sửa nhà, hẳn là phải lấy tiền ra rồi."
"Sửa cái nhà chó gì, cái nhà rách nát này cần gì sửa? Sửa nhà mà sao mất tận năm sáu đồng, trong nhà lấy đâu ra năm đồng?” Bà nội Trương không khách khí mắng.
Tô Doanh có chút thắc mắc, dù có cãi nhau thường ngày thì cũng không thể lẫn lộn như vậy chứ.
Việc sửa nhà đã được cả nhà bàn bạc từ lâu rồi, dù sao thì cả gian Đông lẫn gian Tây đều bị dột, cửa nhà và cửa vào ngõ đều cũ nát, mùa đông thì lùa lành thấu xương, chuột còn dễ dàng chui ra chui vào như cơm bữa.
Vậy mà sao giờ bà nội Trương lại trở mặt thế?
Có phải bà ta tiếc tiền không?
Tô Doanh không nghĩ ngợi nhiều, cô đói quá rồi, bèn đi tìm củ khoai lang nguội trong giỏ đựng cơm.
Lương Mỹ Anh cười lạnh:
"Con bé đã đi bán đồ rồi, thế nào cũng phải cho con bé ăn quả trứng chứ."
"Đương nhiên rồi." Bà nội Trương bước xuống đất, nói với Tô Doanh:
"Lại đây nào, bà nội đánh cho cháu bát trứng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.