[80] Nữ Phụ Mang Hệ Thống ‘Hoàn Mỹ Nhân Sinh' Gả Cho Thiếu Tướng Không Quân
Chương 19: A
Án Trạch
08/12/2024
Giang Mạn tiễn ban trưởng đi rồi lại nhờ Ngụy Tuyết băng bó lại cho mình, còn buộc một chiếc nơ bướm hoàn hảo ở sau gáy, vừa đẹp mắt vừa dễ thấy...
Thời gian trôi qua từng chút một, Giang Mạn ăn vội chút gì đó rồi đứng ngoài lều luyện giọng.
Kiếp trước cô đã lâu không luyện rồi nhưng bây giờ luyện lại thì chẳng tốn chút sức nào, nghĩ kỹ lại thì lúc này mình chưa từng lười biếng một ngày nào, không tốn sức cũng chẳng có gì lạ.
Điểm đến của cuộc huấn luyện là trường bắn cách doanh trại tân binh tám mươi kilomet.
Vài lữ đoàn gần đó đều đến đây huấn luyện nhưng hôm nay chỉ có hơn một trăm người của trung đội tân binh bọn họ.
Địa điểm biểu diễn nằm ngay giữa trường bắn, tầm nhìn xung quanh rất rộng. Thời tiết tháng mười âm lịch, gió ở vùng Liêu Đông này đã bắt đầu lạnh thấu xương, ở trường bắn còn lạnh hơn.
Nhưng may là hôm nay trời nắng đẹp, chín giờ sáng trên trường bắn không thấy một bóng râm, gió cũng nhỏ hơn nhiều.
Giang Mạn về đội sớm, nữ binh của trung đội một và trung đội hai vẫn đang tập dượt lần cuối.
Trần An Nhiễm đứng trong đội hợp xướng của trung đội hai, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Giang Mạn.
Giang Mạn không để ý đến cô ta, quay đầu đứng vào vị trí của mình.
Hát xong một bài, Trần An Nhiễm đi đến bên Giang Mạn: "Cô thấy bài hát "Nhớ nhung" hay không? Nếu không phải vì cô, tôi đã chọn bài này để hát đơn rồi."
Giang Mạn cau mày: "Nhớ nhung gì cơ?"
Trần An Nhiễm có phát hiện ra điều gì đó nên cố tình thử cô ta không?
Nhưng Giang Mạn thực sự chưa từng nghe qua bài hát này.
Trần An Nhiễm thấy biểu cảm của cô không giống giả vờ, sự bất an trong lòng cũng vơi đi đôi chút.
Bài hát "Nhớ nhung" này là ca khúc chủ đề trong album đầu tiên mà Giang Mạn thu âm sau khi đoàn văn công giải tán.
Nếu Giang Mạn là người được tái sinh thì khi nghe thấy bài hát này, cô ta tuyệt đối sẽ không thể không để lộ một chút sơ hở nào.
Trần An Nhiễm cười lạnh: "Không có gì, chỉ thấy bình thường cô giả vờ rất tốt..."
Giả vờ vô tư vô lo không để bụng chuyện gì, ai mà ngờ được khi có chuyện xảy ra thì lại lộ nguyên hình, tâm cơ thật sâu!
Giang Mạn hiểu ý cô ta, cũng cười lạnh đáp lại:
"Người khác đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ đối xử với họ như vậy... Cô có được đãi ngộ như bây giờ hoàn toàn là tự chuốc lấy, dù sao thì người gây hại trước không phải là tôi! Tránh ra, sắp bắt đầu biểu diễn rồi..."
Giang Mạn dùng vai hất Trần An Nhiễm ra, trung đội trưởng đã nhìn về phía bọn họ vào thời khắc mấu chốt, cô không muốn xung đột với Trần An Nhiễm.
Trên trường bắn, hơn một trăm người lính ngồi bệt xuống đất tạo thành một vòng tròn lớn.
Liên trưởng Trương đi ra giữa trước, nói với mọi người vài lời khích lệ, sau đó mời trung đội trưởng trung đội hai lên làm người dẫn chương trình.
Chương trình mở màn là tiết mục hợp xướng "Hồng mai ca" do nữ binh y của trung đội một chuẩn bị.
Binh y không được đào tạo chuyên nghiệp nhưng lợi thế của hợp xướng nữ vẫn ở đó, trường bắn rộng lớn rất thích hợp cho loại hình biểu diễn có âm vực và âm lượng rộng như thế này.
Hơn nữa lại là một đám con gái xinh đẹp, hát xong một bài, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô không dứt.
Giang Mạn nhìn cảnh tượng trước mắt mà hoài niệm, kiếp trước sau khi vào đoàn văn công, cô cũng đã tham gia rất nhiều buổi biểu diễn phục vụ. Người khác ít nhiều đều sẽ có cảm giác căng thẳng, còn cô chỉ thấy lòng mình sôi trào.
Các tiết mục biểu diễn trên trường bắn vẫn đang tiếp tục, có khiêu vũ tập thể, múa đơn, còn có hợp xướng nam và nói nhanh.
Thời gian trôi qua từng chút một, Giang Mạn ăn vội chút gì đó rồi đứng ngoài lều luyện giọng.
Kiếp trước cô đã lâu không luyện rồi nhưng bây giờ luyện lại thì chẳng tốn chút sức nào, nghĩ kỹ lại thì lúc này mình chưa từng lười biếng một ngày nào, không tốn sức cũng chẳng có gì lạ.
Điểm đến của cuộc huấn luyện là trường bắn cách doanh trại tân binh tám mươi kilomet.
Vài lữ đoàn gần đó đều đến đây huấn luyện nhưng hôm nay chỉ có hơn một trăm người của trung đội tân binh bọn họ.
Địa điểm biểu diễn nằm ngay giữa trường bắn, tầm nhìn xung quanh rất rộng. Thời tiết tháng mười âm lịch, gió ở vùng Liêu Đông này đã bắt đầu lạnh thấu xương, ở trường bắn còn lạnh hơn.
Nhưng may là hôm nay trời nắng đẹp, chín giờ sáng trên trường bắn không thấy một bóng râm, gió cũng nhỏ hơn nhiều.
Giang Mạn về đội sớm, nữ binh của trung đội một và trung đội hai vẫn đang tập dượt lần cuối.
Trần An Nhiễm đứng trong đội hợp xướng của trung đội hai, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Giang Mạn.
Giang Mạn không để ý đến cô ta, quay đầu đứng vào vị trí của mình.
Hát xong một bài, Trần An Nhiễm đi đến bên Giang Mạn: "Cô thấy bài hát "Nhớ nhung" hay không? Nếu không phải vì cô, tôi đã chọn bài này để hát đơn rồi."
Giang Mạn cau mày: "Nhớ nhung gì cơ?"
Trần An Nhiễm có phát hiện ra điều gì đó nên cố tình thử cô ta không?
Nhưng Giang Mạn thực sự chưa từng nghe qua bài hát này.
Trần An Nhiễm thấy biểu cảm của cô không giống giả vờ, sự bất an trong lòng cũng vơi đi đôi chút.
Bài hát "Nhớ nhung" này là ca khúc chủ đề trong album đầu tiên mà Giang Mạn thu âm sau khi đoàn văn công giải tán.
Nếu Giang Mạn là người được tái sinh thì khi nghe thấy bài hát này, cô ta tuyệt đối sẽ không thể không để lộ một chút sơ hở nào.
Trần An Nhiễm cười lạnh: "Không có gì, chỉ thấy bình thường cô giả vờ rất tốt..."
Giả vờ vô tư vô lo không để bụng chuyện gì, ai mà ngờ được khi có chuyện xảy ra thì lại lộ nguyên hình, tâm cơ thật sâu!
Giang Mạn hiểu ý cô ta, cũng cười lạnh đáp lại:
"Người khác đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ đối xử với họ như vậy... Cô có được đãi ngộ như bây giờ hoàn toàn là tự chuốc lấy, dù sao thì người gây hại trước không phải là tôi! Tránh ra, sắp bắt đầu biểu diễn rồi..."
Giang Mạn dùng vai hất Trần An Nhiễm ra, trung đội trưởng đã nhìn về phía bọn họ vào thời khắc mấu chốt, cô không muốn xung đột với Trần An Nhiễm.
Trên trường bắn, hơn một trăm người lính ngồi bệt xuống đất tạo thành một vòng tròn lớn.
Liên trưởng Trương đi ra giữa trước, nói với mọi người vài lời khích lệ, sau đó mời trung đội trưởng trung đội hai lên làm người dẫn chương trình.
Chương trình mở màn là tiết mục hợp xướng "Hồng mai ca" do nữ binh y của trung đội một chuẩn bị.
Binh y không được đào tạo chuyên nghiệp nhưng lợi thế của hợp xướng nữ vẫn ở đó, trường bắn rộng lớn rất thích hợp cho loại hình biểu diễn có âm vực và âm lượng rộng như thế này.
Hơn nữa lại là một đám con gái xinh đẹp, hát xong một bài, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô không dứt.
Giang Mạn nhìn cảnh tượng trước mắt mà hoài niệm, kiếp trước sau khi vào đoàn văn công, cô cũng đã tham gia rất nhiều buổi biểu diễn phục vụ. Người khác ít nhiều đều sẽ có cảm giác căng thẳng, còn cô chỉ thấy lòng mình sôi trào.
Các tiết mục biểu diễn trên trường bắn vẫn đang tiếp tục, có khiêu vũ tập thể, múa đơn, còn có hợp xướng nam và nói nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.