[80] Nữ Phụ Mang Hệ Thống ‘Hoàn Mỹ Nhân Sinh' Gả Cho Thiếu Tướng Không Quân
Chương 23: A
Án Trạch
08/12/2024
Được rồi, bây giờ ba người tự giới thiệu với mọi người đi."
Trưởng đoàn Chu nói xong thì bước sang một bên nhường vị trí trung tâm.
Trần An Nhiễm cười bước lên, bắt đầu giới thiệu tuổi tác, quê quán và kinh nghiệm ca hát trước đây của mình.
Giang Mạn nghe xong không khỏi nghĩ đến thân thế của cô ta.
Cha của Trần An Nhiễm cũng là liệt sĩ, cô ta và Giang Mạn cũng giống nhau đều là cha hy sinh, mẹ tái giá.
Chỉ có điều Giang Mạn may mắn hơn cô ta một chút.
Mẹ của Giang Mạn tái giá năm sau thì sinh cho chồng hiện tại một đứa con trai, năm thứ ba thì lấy cớ đón Giang Mạn từ nhà bà ngoại về.
Cha dượng của Giang Mạn làm việc ở cục lương thực, được coi là người có mặt mũi ở nơi đó, mặc dù ông ta không thích Giang Mạn nhưng cũng không cố tình ngược đãi cô.
Trần An Nhiễm thì khác, mẹ cô ta tái giá thì không liên lạc với cô ta nữa. Từ nhỏ đã gửi ở nhà bà ngoại, bị cậu mợ ghét bỏ, mãi đến khi được đoàn văn công tuyển dụng cô ta mới được cậu mợ đối xử tốt hơn.
Trong sách, kiếp trước Trần An Nhiễm luôn sống cẩn thận. Cảm giác tự ti mãnh liệt luôn xâm chiếm cô ta khiến cô ta vì nhu nhược nhát gan mà không dám phấn đấu chỉ có thể nhìn Giang Mạn cũng giống mình ngày càng tốt hơn, cuối cùng nổi tiếng khắp cả nước.
Còn cô ta thì trong cuộc sống vặt vãnh, từng chút một tiêu hao linh khí của mình, trở thành một bà nội trợ bình thường và không hạnh phúc.
Sống lại một đời, cô ta như hoàn toàn lột bỏ lớp da tự ti đó, từ một thái cực này sang một thái cực khác...
Giang Mạn chỉ hồi tưởng trong chốc lát, đợi Trần An Nhiễm tự giới thiệu xong, cô mới đi tới đứng trước mọi người:
"Các đồng chí thân mến, tôi là Giang Mạn, năm nay mười tám tuổi đến từ Tương Thành, tỉnh Lê Xuyên..."
Sau khi Giang Mạn nói xong, Thời Vũ Mộng cũng đi tới giới thiệu đơn giản về mình, tiếp đó Trưởng đoàn Chu cho mọi người giải tán.
Lớp trưởng lớp ca hát đến chào Giang Mạn và Trần An Nhiễm, hai người theo anh ta đi về phía phòng tập hát.
Lớp trưởng Lý Triệt là nam cao âm của đoàn, nói chuyện cũng mang theo thói quen phát âm từ lồng ngực khi hát, giọng nói đặc biệt trong trẻo.
"Phòng này là tập sáo, bên này là đàn accordion, đàn nhị, đàn organ điện... Đây là phòng tập hát của chúng ta, bên trong có loa, micro, trước đây hai người đã dùng chưa?"
Giang Mạn dừng lại một chút, lắc đầu.
Trần An Nhiễm cũng vậy.
"Không sao, những thứ này đều rất dễ nắm bắt... Tháng chín lớp chúng ta vừa giải ngũ hai đồng chí, hai người đến vừa vặn bù vào chỗ trống của họ.
Còn nửa tháng nữa là phải xuống đơn vị biểu diễn phục vụ, áp lực của hai người rất lớn, phải nhanh chóng làm quen với thiết bị và tiết mục nhé?"
Lý Triệt vừa nói vừa dẫn họ đẩy cửa bước vào.
Giang Mạn gật đầu đáp ứng, vừa vào cửa đã thấy một nam một nữ đang lật bản nhạc.
Nhìn thấy hai người này, ký ức của Giang Mạn lại một lần nữa bị khơi dậy.
Người đàn ông tên là Triệu Khải Minh, năm sau sẽ chuyển ngành, không có gì đáng chú ý.
Nhân vật quan trọng chính là người phụ nữ có vẻ ngoài anh khí kia, cô ta là nữ phụ có trọng lượng nhất trong truyện, là vị hôn thê của nam chính Hàn Minh, Dư Lộ.
Cô ta và Giang Mạn đảm nhiệm một nửa cốt truyện của cả cuốn sách, cô ta khó chơi hơn Giang Mạn, cũng có thể quậy phá hơn.
Tất nhiên, chết cũng thảm hơn...
Hai người chào Giang Mạn và Trần An Nhiễm, rồi lại cúi đầu bận rộn việc của mình.
Thời gian tiếp theo, lớp trưởng dẫn họ làm quen với cách sử dụng thiết bị, còn có tiết mục biểu diễn sau nửa tháng nữa.
Trưởng đoàn Chu nói xong thì bước sang một bên nhường vị trí trung tâm.
Trần An Nhiễm cười bước lên, bắt đầu giới thiệu tuổi tác, quê quán và kinh nghiệm ca hát trước đây của mình.
Giang Mạn nghe xong không khỏi nghĩ đến thân thế của cô ta.
Cha của Trần An Nhiễm cũng là liệt sĩ, cô ta và Giang Mạn cũng giống nhau đều là cha hy sinh, mẹ tái giá.
Chỉ có điều Giang Mạn may mắn hơn cô ta một chút.
Mẹ của Giang Mạn tái giá năm sau thì sinh cho chồng hiện tại một đứa con trai, năm thứ ba thì lấy cớ đón Giang Mạn từ nhà bà ngoại về.
Cha dượng của Giang Mạn làm việc ở cục lương thực, được coi là người có mặt mũi ở nơi đó, mặc dù ông ta không thích Giang Mạn nhưng cũng không cố tình ngược đãi cô.
Trần An Nhiễm thì khác, mẹ cô ta tái giá thì không liên lạc với cô ta nữa. Từ nhỏ đã gửi ở nhà bà ngoại, bị cậu mợ ghét bỏ, mãi đến khi được đoàn văn công tuyển dụng cô ta mới được cậu mợ đối xử tốt hơn.
Trong sách, kiếp trước Trần An Nhiễm luôn sống cẩn thận. Cảm giác tự ti mãnh liệt luôn xâm chiếm cô ta khiến cô ta vì nhu nhược nhát gan mà không dám phấn đấu chỉ có thể nhìn Giang Mạn cũng giống mình ngày càng tốt hơn, cuối cùng nổi tiếng khắp cả nước.
Còn cô ta thì trong cuộc sống vặt vãnh, từng chút một tiêu hao linh khí của mình, trở thành một bà nội trợ bình thường và không hạnh phúc.
Sống lại một đời, cô ta như hoàn toàn lột bỏ lớp da tự ti đó, từ một thái cực này sang một thái cực khác...
Giang Mạn chỉ hồi tưởng trong chốc lát, đợi Trần An Nhiễm tự giới thiệu xong, cô mới đi tới đứng trước mọi người:
"Các đồng chí thân mến, tôi là Giang Mạn, năm nay mười tám tuổi đến từ Tương Thành, tỉnh Lê Xuyên..."
Sau khi Giang Mạn nói xong, Thời Vũ Mộng cũng đi tới giới thiệu đơn giản về mình, tiếp đó Trưởng đoàn Chu cho mọi người giải tán.
Lớp trưởng lớp ca hát đến chào Giang Mạn và Trần An Nhiễm, hai người theo anh ta đi về phía phòng tập hát.
Lớp trưởng Lý Triệt là nam cao âm của đoàn, nói chuyện cũng mang theo thói quen phát âm từ lồng ngực khi hát, giọng nói đặc biệt trong trẻo.
"Phòng này là tập sáo, bên này là đàn accordion, đàn nhị, đàn organ điện... Đây là phòng tập hát của chúng ta, bên trong có loa, micro, trước đây hai người đã dùng chưa?"
Giang Mạn dừng lại một chút, lắc đầu.
Trần An Nhiễm cũng vậy.
"Không sao, những thứ này đều rất dễ nắm bắt... Tháng chín lớp chúng ta vừa giải ngũ hai đồng chí, hai người đến vừa vặn bù vào chỗ trống của họ.
Còn nửa tháng nữa là phải xuống đơn vị biểu diễn phục vụ, áp lực của hai người rất lớn, phải nhanh chóng làm quen với thiết bị và tiết mục nhé?"
Lý Triệt vừa nói vừa dẫn họ đẩy cửa bước vào.
Giang Mạn gật đầu đáp ứng, vừa vào cửa đã thấy một nam một nữ đang lật bản nhạc.
Nhìn thấy hai người này, ký ức của Giang Mạn lại một lần nữa bị khơi dậy.
Người đàn ông tên là Triệu Khải Minh, năm sau sẽ chuyển ngành, không có gì đáng chú ý.
Nhân vật quan trọng chính là người phụ nữ có vẻ ngoài anh khí kia, cô ta là nữ phụ có trọng lượng nhất trong truyện, là vị hôn thê của nam chính Hàn Minh, Dư Lộ.
Cô ta và Giang Mạn đảm nhiệm một nửa cốt truyện của cả cuốn sách, cô ta khó chơi hơn Giang Mạn, cũng có thể quậy phá hơn.
Tất nhiên, chết cũng thảm hơn...
Hai người chào Giang Mạn và Trần An Nhiễm, rồi lại cúi đầu bận rộn việc của mình.
Thời gian tiếp theo, lớp trưởng dẫn họ làm quen với cách sử dụng thiết bị, còn có tiết mục biểu diễn sau nửa tháng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.