[80] Nữ Phụ Mang Hệ Thống ‘Hoàn Mỹ Nhân Sinh' Gả Cho Thiếu Tướng Không Quân
Chương 27: A
Án Trạch
09/12/2024
Thời Vũ Mộng nghe xong, lập tức bật dậy khỏi giường:
“Cô nói ai bán rẻ tiếng cười? Chính cô mới là bán rẻ tiếng cười! Cả nhà cô đều như vậy!”
Trần An Nhiễm đá mạnh chiếc chậu sắt dưới giường:
“Ai đáp lời, người đó chính là như vậy. Cô phản ứng nhanh như thế, hóa ra cô thực sự muốn nhận là mình à?”
Thời Vũ Mộng tức đến không nói nên lời, chỉ tay vào Trần An Nhiễm, ngắc ngứ hồi lâu mới bật ra được một câu:
“Cô đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Trần An Nhiễm khẽ nhếch môi cười khinh bỉ:
“Đúng vậy, tôi không cần mặt mũi, nhưng cô thì lại cần mặt mũi để làm hạng người rẻ mạt đó đúng không?”
Giọng điệu mỉa mai cùng biểu cảm châm chọc khiến Thời Vũ Mộng tức đến mức tay run rẩy. Cô ấy đỏ bừng mặt, giơ tay định tát Trần An Nhiễm.
Giang Mạn thấy vậy vội vàng xuống giường ngăn lại:
“Đừng có động tay động chân! Chúng ta mới đến đây ngày đầu tiên, không thể gây chuyện đánh nhau được… Đừng vì loại người như cô ta mà bị ghi lỗi, nghe rõ chưa?”
Thời Vũ Mộng nghe vậy đành kìm nén cơn giận, lườm Trần An Nhiễm một cái sắc lẻm:
“Được rồi, tôi hiểu. Tôi không thèm chấp loại người như cô ta. Cô ta chỉ giỏi đấu khẩu, không biết sau lưng còn nói gì về tôi nữa. Tốt nhất chúng ta nên tránh xa cô ta.”
Giang Mạn vỗ lưng Thời Vũ Mộng để cô hạ hỏa, không thèm quan tâm liệu Trần An Nhiễm có nghe thấy hay không:
“Đúng rồi, chó cắn cô một cái, cô không thể cắn lại nó. Chỉ cần tìm thứ gì đó nhét miệng nó lại, xem nó còn lảm nhảm được nữa không.”
Trần An Nhiễm nghiến răng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Giang Mạn:
“Cô nói ai là chó?”
Giang Mạn thản nhiên đáp:
“Ai đáp lời thì là người đó.”
Trần An Nhiễm không ngờ rằng Giang Mạn lại dùng chính lời nói của mình để phản đòn. Biết không thể thắng trong màn khẩu chiến, cô ta đẩy Giang Mạn ra rồi chạy thẳng ra khỏi ký túc xá.
Thời Vũ Mộng đứng ở cửa nhìn theo:
“Cô ta không định đi tìm đoàn trưởng mách lẻo chứ?”
Giang Mạn lắc đầu:
“Không đâu. Đoàn trưởng biết rõ chuyện cô ta làm ở đội tân binh. Cô ta không dám tự chuốc rắc rối đâu.”
“Thế cô ta đi đâu?”
“Chắc là đi tìm Dư Lộ.”
Không ngoài dự đoán của Giang Mạn, hai phút sau, Trần An Nhiễm xuất hiện trong ký túc xá của Dư Lộ.
Ba người ở cùng Dư Lộ, một người thuộc lớp múa, hai người còn lại thuộc lớp nhạc cụ.
Hai người lớp nhạc cụ vẫn chưa biết mâu thuẫn giữa Trần An Nhiễm và Giang Mạn, nên khi nghe Trần An Nhiễm khóc lóc kể lể, họ tỏ ra vô cùng tức giận:
“Người trong phòng các cô đúng là quá đáng! Đây chẳng phải là cố tình cô lập, bắt nạt cô sao?”
Trần An Nhiễm tỏ ra tủi thân:
“Cũng không trách họ được… Tại tôi không nên nói chuyện nhiều với đội trưởng Cố và đội trưởng Dương…”
Dư Lộ nghe vậy liền an ủi:
“Cô đâu có làm sai gì, là họ sai khi xúc phạm cô. Đi, chúng ta đi tìm đoàn trưởng nói chuyện.”
Trần An Nhiễm hơi khựng lại, gượng cười:
“Thôi đi, chúng ta mới đến đoàn ngày đầu tiên, tôi không muốn gây phiền phức cho đoàn trưởng.”
Cô gái lớp nhạc cụ chuyên chơi đàn organ, tính tình mạnh mẽ, nghe vậy liền đập bàn:
“Nếu không tìm đoàn trưởng, vậy để tôi đi cùng cô gặp họ. Mới đến đã dám bắt nạt người khác, họ nghĩ mình là ai chứ?”
Trong mắt Trần An Nhiễm thoáng hiện lên một tia vui mừng. Gia đình Châu Dương Dương rất khá giả, hơn nữa còn có chút quan hệ thân thiết với Đoàn trưởng Chu. Chỉ cần kéo được cô ấy về phe mình, để cô ấy ra mặt, Đoàn trưởng Chu nhất định sẽ không làm khó mình nữa!
Châu Dương Dương kéo tay Trần An Nhiễm đang tỏ vẻ không tình nguyện, chuẩn bị xuống lầu. Đúng lúc đó, một cô gái trong lớp múa cầm quyển sổ bước vào, tò mò hỏi:
“Cô nói ai bán rẻ tiếng cười? Chính cô mới là bán rẻ tiếng cười! Cả nhà cô đều như vậy!”
Trần An Nhiễm đá mạnh chiếc chậu sắt dưới giường:
“Ai đáp lời, người đó chính là như vậy. Cô phản ứng nhanh như thế, hóa ra cô thực sự muốn nhận là mình à?”
Thời Vũ Mộng tức đến không nói nên lời, chỉ tay vào Trần An Nhiễm, ngắc ngứ hồi lâu mới bật ra được một câu:
“Cô đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Trần An Nhiễm khẽ nhếch môi cười khinh bỉ:
“Đúng vậy, tôi không cần mặt mũi, nhưng cô thì lại cần mặt mũi để làm hạng người rẻ mạt đó đúng không?”
Giọng điệu mỉa mai cùng biểu cảm châm chọc khiến Thời Vũ Mộng tức đến mức tay run rẩy. Cô ấy đỏ bừng mặt, giơ tay định tát Trần An Nhiễm.
Giang Mạn thấy vậy vội vàng xuống giường ngăn lại:
“Đừng có động tay động chân! Chúng ta mới đến đây ngày đầu tiên, không thể gây chuyện đánh nhau được… Đừng vì loại người như cô ta mà bị ghi lỗi, nghe rõ chưa?”
Thời Vũ Mộng nghe vậy đành kìm nén cơn giận, lườm Trần An Nhiễm một cái sắc lẻm:
“Được rồi, tôi hiểu. Tôi không thèm chấp loại người như cô ta. Cô ta chỉ giỏi đấu khẩu, không biết sau lưng còn nói gì về tôi nữa. Tốt nhất chúng ta nên tránh xa cô ta.”
Giang Mạn vỗ lưng Thời Vũ Mộng để cô hạ hỏa, không thèm quan tâm liệu Trần An Nhiễm có nghe thấy hay không:
“Đúng rồi, chó cắn cô một cái, cô không thể cắn lại nó. Chỉ cần tìm thứ gì đó nhét miệng nó lại, xem nó còn lảm nhảm được nữa không.”
Trần An Nhiễm nghiến răng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Giang Mạn:
“Cô nói ai là chó?”
Giang Mạn thản nhiên đáp:
“Ai đáp lời thì là người đó.”
Trần An Nhiễm không ngờ rằng Giang Mạn lại dùng chính lời nói của mình để phản đòn. Biết không thể thắng trong màn khẩu chiến, cô ta đẩy Giang Mạn ra rồi chạy thẳng ra khỏi ký túc xá.
Thời Vũ Mộng đứng ở cửa nhìn theo:
“Cô ta không định đi tìm đoàn trưởng mách lẻo chứ?”
Giang Mạn lắc đầu:
“Không đâu. Đoàn trưởng biết rõ chuyện cô ta làm ở đội tân binh. Cô ta không dám tự chuốc rắc rối đâu.”
“Thế cô ta đi đâu?”
“Chắc là đi tìm Dư Lộ.”
Không ngoài dự đoán của Giang Mạn, hai phút sau, Trần An Nhiễm xuất hiện trong ký túc xá của Dư Lộ.
Ba người ở cùng Dư Lộ, một người thuộc lớp múa, hai người còn lại thuộc lớp nhạc cụ.
Hai người lớp nhạc cụ vẫn chưa biết mâu thuẫn giữa Trần An Nhiễm và Giang Mạn, nên khi nghe Trần An Nhiễm khóc lóc kể lể, họ tỏ ra vô cùng tức giận:
“Người trong phòng các cô đúng là quá đáng! Đây chẳng phải là cố tình cô lập, bắt nạt cô sao?”
Trần An Nhiễm tỏ ra tủi thân:
“Cũng không trách họ được… Tại tôi không nên nói chuyện nhiều với đội trưởng Cố và đội trưởng Dương…”
Dư Lộ nghe vậy liền an ủi:
“Cô đâu có làm sai gì, là họ sai khi xúc phạm cô. Đi, chúng ta đi tìm đoàn trưởng nói chuyện.”
Trần An Nhiễm hơi khựng lại, gượng cười:
“Thôi đi, chúng ta mới đến đoàn ngày đầu tiên, tôi không muốn gây phiền phức cho đoàn trưởng.”
Cô gái lớp nhạc cụ chuyên chơi đàn organ, tính tình mạnh mẽ, nghe vậy liền đập bàn:
“Nếu không tìm đoàn trưởng, vậy để tôi đi cùng cô gặp họ. Mới đến đã dám bắt nạt người khác, họ nghĩ mình là ai chứ?”
Trong mắt Trần An Nhiễm thoáng hiện lên một tia vui mừng. Gia đình Châu Dương Dương rất khá giả, hơn nữa còn có chút quan hệ thân thiết với Đoàn trưởng Chu. Chỉ cần kéo được cô ấy về phe mình, để cô ấy ra mặt, Đoàn trưởng Chu nhất định sẽ không làm khó mình nữa!
Châu Dương Dương kéo tay Trần An Nhiễm đang tỏ vẻ không tình nguyện, chuẩn bị xuống lầu. Đúng lúc đó, một cô gái trong lớp múa cầm quyển sổ bước vào, tò mò hỏi:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.