[80] Nữ Phụ Mang Hệ Thống ‘Hoàn Mỹ Nhân Sinh' Gả Cho Thiếu Tướng Không Quân
Chương 31: A
Án Trạch
09/12/2024
"Ừ, chuyện này nhìn qua đã thấy rất kỳ lạ. Tôi tin em không làm chuyện như thế."
Cổ họng Giang Mạn nghẹn ngào, cố nén cảm giác muốn khóc.
Cô ấy kiếp trước thật sự đã ngu ngốc và mù quáng đến mức nào chứ! Chỉ biết quanh quẩn trong cái vòng tròn nhỏ hẹp trước mắt, ngoài hai kẻ khốn nạn đó thì chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì, lãng phí biết bao thời gian và tình cảm...
Mấy người đến tìm đội trưởng Chu sau khi nghe đoạn đối thoại giữa hai người họ thì liếc mắt nhìn nhau, nhận ra rằng tình hình có vẻ không giống như những gì họ tưởng tượng.
Khi Giang Mạn đi theo đội trưởng Chu vào ký túc xá, Trần An Nhiễm và Chu Dương Dương đang cố ngăn Dư Lộ lục lọi đồ đạc.
“Lộ Lộ, cậu đừng vội, đợi đội trưởng đến rồi hãy nói.”
“Đúng đấy, giờ mà tự ý lục tìm, lỡ có tìm thấy thật thì cô ta cũng có thể nói là chúng ta cố tình để ở đó...”
Trần An Nhiễm ra vẻ "tôi hiểu cô ấy" như thể đã gặp nhiều trường hợp tương tự ở chỗ Giang Mạn.
Dư Lộ chẳng nghe lọt tai: “Bao nhiêu con mắt đang nhìn đây, cô ta dám cãi lại chắc?”
“Bình tĩnh một chút, chú ý đến hình ảnh của cậu, doanh trưởng Hàn đang ở ngoài nhìn cậu đấy!” Chu Dương Dương khẽ nhắc nhở. Cô biết Dư Lộ quan tâm đến vị hôn phu này đến mức nào.
“Đúng vậy, nếu để anh Hàn biết cậu làm mất món quà anh ấy tặng, anh ấy sẽ buồn biết bao...”
Trần An Nhiễm vừa nói xong, Chu Dương Dương liền trợn mắt, câu này nghe thật chối tai.
Nhưng lúc này không phải lúc tranh cãi với cô ta, Chu Dương Dương bĩu môi buông tay khỏi Dư Lộ đứng sang một bên, không muốn bận tâm đến chuyện phiền phức của hai người kia nữa.
“Đang làm gì đấy! Có chuyện gì thì đến tìm tôi, ầm ĩ như vậy còn ra dáng người lính không?” Đội trưởng Chu nghiêm giọng quát.
Dư Lộ vừa thấy đội trưởng Chu đi vào liền như nhìn thấy chỗ dựa vững chắc, lập tức lao tới kéo tay áo bà:
“Đội trưởng, đồng hồ Longines của tôi mất rồi... Trần... Có người nói nhìn thấy Giang Mạn đến ký túc xá của bọn tôi, nên tôi muốn xin phép kiểm tra đồ đạc của cô ấy!”
“Cô nói bậy! Tôi có đồng hồ rồi, đi ăn trộm của cô làm gì?” Giang Mạn bị sự ngớ ngẩn của Dư Lộ làm cho tức điên, giơ cổ tay mình ra cho cô ta xem.
Không ngờ cô ta chỉ liếc qua với ánh mắt khinh thường rồi quay sang cầu xin đội trưởng Chu tiếp.
“Đội trưởng, xin hãy cho tôi kiểm tra! Đồng hồ của cô ta to và cũ, ai mà biết đã qua tay mấy đời. Còn của tôi là mẫu nữ mới nhất, giá hơn hai trăm đồng đó!”
Giang Mạn cảm thấy vô cùng bất lực:
“Đồng hồ dùng để xem giờ, mới hay cũ thì có gì khác biệt? Cô hám hư vinh thì nghĩ ai cũng như cô chắc?”
“Cô mới hám hư vinh! Ăn cắp đồ của người ta còn cãi cùn! Một lát nữa tìm thấy thì đừng khóc lóc cầu xin tha thứ đấy!” Dư Lộ tức đến mức muốn lao vào đánh Giang Mạn.
Giang Mạn trợn mắt, lùi về sau nấp sau đội trưởng Chu, tránh va chạm với cô ta: “Ngu ngốc.”
“Mạn Mạn, cậu đừng nói khó nghe thế, dù sao cũng là đồng đội...” Trần An Nhiễm thoáng hiện vẻ hả hê trong ánh mắt.
“Cô im miệng!” Đội trưởng Chu cau mày nói. “Giờ tôi sẽ hỏi từng người về manh mối, không ai được nói thêm lời nào.”
Trần An Nhiễm không cam lòng cúi đầu. Vừa nãy khi Giang Mạn nói, cô ta không ngắt lời. Đến lượt mình nói thì lại bị chặn ngay lập tức, ý gì đây chứ!
Đội trưởng Chu không để ý đến cô ta nữa, quay sang hỏi Dư Lộ:
“Cô phát hiện mất đồng hồ từ khi nào? Lần cuối cùng nhìn thấy nó là lúc nào?”
Dư Lộ khẳng định chắc nịch:
"Lần cuối cùng tôi thấy chiếc đồng hồ đó là vào trưa nay. Sau khi xin nghỉ phép xong, tôi thay đồ và đi ra ngoài với Hàn Minh. Vì chiếc đồng hồ đó không hợp với bộ đồ hôm nay, nên tôi đổi sang chiếc khác và tiện tay để nó vào ngăn kéo."
Cổ họng Giang Mạn nghẹn ngào, cố nén cảm giác muốn khóc.
Cô ấy kiếp trước thật sự đã ngu ngốc và mù quáng đến mức nào chứ! Chỉ biết quanh quẩn trong cái vòng tròn nhỏ hẹp trước mắt, ngoài hai kẻ khốn nạn đó thì chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì, lãng phí biết bao thời gian và tình cảm...
Mấy người đến tìm đội trưởng Chu sau khi nghe đoạn đối thoại giữa hai người họ thì liếc mắt nhìn nhau, nhận ra rằng tình hình có vẻ không giống như những gì họ tưởng tượng.
Khi Giang Mạn đi theo đội trưởng Chu vào ký túc xá, Trần An Nhiễm và Chu Dương Dương đang cố ngăn Dư Lộ lục lọi đồ đạc.
“Lộ Lộ, cậu đừng vội, đợi đội trưởng đến rồi hãy nói.”
“Đúng đấy, giờ mà tự ý lục tìm, lỡ có tìm thấy thật thì cô ta cũng có thể nói là chúng ta cố tình để ở đó...”
Trần An Nhiễm ra vẻ "tôi hiểu cô ấy" như thể đã gặp nhiều trường hợp tương tự ở chỗ Giang Mạn.
Dư Lộ chẳng nghe lọt tai: “Bao nhiêu con mắt đang nhìn đây, cô ta dám cãi lại chắc?”
“Bình tĩnh một chút, chú ý đến hình ảnh của cậu, doanh trưởng Hàn đang ở ngoài nhìn cậu đấy!” Chu Dương Dương khẽ nhắc nhở. Cô biết Dư Lộ quan tâm đến vị hôn phu này đến mức nào.
“Đúng vậy, nếu để anh Hàn biết cậu làm mất món quà anh ấy tặng, anh ấy sẽ buồn biết bao...”
Trần An Nhiễm vừa nói xong, Chu Dương Dương liền trợn mắt, câu này nghe thật chối tai.
Nhưng lúc này không phải lúc tranh cãi với cô ta, Chu Dương Dương bĩu môi buông tay khỏi Dư Lộ đứng sang một bên, không muốn bận tâm đến chuyện phiền phức của hai người kia nữa.
“Đang làm gì đấy! Có chuyện gì thì đến tìm tôi, ầm ĩ như vậy còn ra dáng người lính không?” Đội trưởng Chu nghiêm giọng quát.
Dư Lộ vừa thấy đội trưởng Chu đi vào liền như nhìn thấy chỗ dựa vững chắc, lập tức lao tới kéo tay áo bà:
“Đội trưởng, đồng hồ Longines của tôi mất rồi... Trần... Có người nói nhìn thấy Giang Mạn đến ký túc xá của bọn tôi, nên tôi muốn xin phép kiểm tra đồ đạc của cô ấy!”
“Cô nói bậy! Tôi có đồng hồ rồi, đi ăn trộm của cô làm gì?” Giang Mạn bị sự ngớ ngẩn của Dư Lộ làm cho tức điên, giơ cổ tay mình ra cho cô ta xem.
Không ngờ cô ta chỉ liếc qua với ánh mắt khinh thường rồi quay sang cầu xin đội trưởng Chu tiếp.
“Đội trưởng, xin hãy cho tôi kiểm tra! Đồng hồ của cô ta to và cũ, ai mà biết đã qua tay mấy đời. Còn của tôi là mẫu nữ mới nhất, giá hơn hai trăm đồng đó!”
Giang Mạn cảm thấy vô cùng bất lực:
“Đồng hồ dùng để xem giờ, mới hay cũ thì có gì khác biệt? Cô hám hư vinh thì nghĩ ai cũng như cô chắc?”
“Cô mới hám hư vinh! Ăn cắp đồ của người ta còn cãi cùn! Một lát nữa tìm thấy thì đừng khóc lóc cầu xin tha thứ đấy!” Dư Lộ tức đến mức muốn lao vào đánh Giang Mạn.
Giang Mạn trợn mắt, lùi về sau nấp sau đội trưởng Chu, tránh va chạm với cô ta: “Ngu ngốc.”
“Mạn Mạn, cậu đừng nói khó nghe thế, dù sao cũng là đồng đội...” Trần An Nhiễm thoáng hiện vẻ hả hê trong ánh mắt.
“Cô im miệng!” Đội trưởng Chu cau mày nói. “Giờ tôi sẽ hỏi từng người về manh mối, không ai được nói thêm lời nào.”
Trần An Nhiễm không cam lòng cúi đầu. Vừa nãy khi Giang Mạn nói, cô ta không ngắt lời. Đến lượt mình nói thì lại bị chặn ngay lập tức, ý gì đây chứ!
Đội trưởng Chu không để ý đến cô ta nữa, quay sang hỏi Dư Lộ:
“Cô phát hiện mất đồng hồ từ khi nào? Lần cuối cùng nhìn thấy nó là lúc nào?”
Dư Lộ khẳng định chắc nịch:
"Lần cuối cùng tôi thấy chiếc đồng hồ đó là vào trưa nay. Sau khi xin nghỉ phép xong, tôi thay đồ và đi ra ngoài với Hàn Minh. Vì chiếc đồng hồ đó không hợp với bộ đồ hôm nay, nên tôi đổi sang chiếc khác và tiện tay để nó vào ngăn kéo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.