[80] Nữ Phụ Mang Hệ Thống ‘Hoàn Mỹ Nhân Sinh' Gả Cho Thiếu Tướng Không Quân
Chương 34: A
Án Trạch
09/12/2024
Cô ta quay phắt sang Giang Mạn, chỉ thấy Giang Mạn đang cười nhạo cô ta như đang xem trò vui!
Cô ấy biết!!
Trần An Nhiễm cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Giang Mạn đã biết! Nhưng cô ta chuyển chiếc đồng hồ đi lúc nào?
Cả buổi chiều nay, cô ta vẫn luôn theo dõi Giang Mạn, mà Giang Mạn cũng đâu có quay về ký túc xá!
Không phải Giang Mạn thì là ai?
Trần An Nhiễm hoàn toàn bối rối. Cuộc lục soát cũng gần đến hồi kết, mọi đồ đạc của Giang Mạn đã được đặt hết ra sàn, không còn chỗ nào để giấu đồ nữa.
“Không có gì cả.” Đoàn trưởng Chu thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, bà nhận ra tại sao Giang Mạn lại không hề lo lắng. Chắc chắn cô ấy đã phát hiện có người muốn vu oan từ trước, nhưng không đến tìm bà ngay vì đã lên kế hoạch phản đòn.
Chính ủy Lưu lắp lại tấm ván giường của Giang Mạn, phủi tay nói: “Quả thực không có gì.”
“Không thể nào… rõ ràng tôi…” Trần An Nhiễm không tin nổi, lẩm bẩm.
“Rõ ràng cô cái gì?” Đoàn trưởng Chu nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Nhận ra ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía mình, Trần An Nhiễm vội vàng đáp:
“Tôi rõ ràng nhìn thấy bóng lưng của Giang Mạn… Trong ký túc xá không có, có khi nào cô ấy giấu trên người không?”
Giang Mạn nghe vậy liền cười khẩy, nghiêng đầu ra vẻ không có ý tốt: "Thế cô qua đây mà lục soát thử xem?"
Trần An Nhiễm trong lòng như có chuông báo động kêu lên dữ dội. Cô ta sẽ không nhân cơ hội này để nhét cái đồng hồ vào người mình chứ?
"Không… không cần, vẫn là để đoàn trưởng Chu…"
Trần An Nhiễm vô thức lùi lại hai bước, nhưng dây thắt lưng vô tình vướng vào tay nắm cửa. Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", một vật bằng kim loại sáng loáng từ sau lưng cô ta rơi xuống đất!
"Đây là cái gì vậy?"
Chu Dương Dương tinh mắt lao đến định nhặt lên, nhưng Trần An Nhiễm hoảng hốt muốn dùng chân đạp lên che lại…
"Tất cả đứng im!" Đoàn trưởng Chu nghiêm giọng ngăn cản.
Tim Trần An Nhiễm như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, bởi vì thứ nằm trên sàn kia chính là chiếc đồng hồ nữ của Dư Lộ!
Đoàn trưởng Chu bước tới, nhặt chiếc đồng hồ lên rồi đưa cho Dư Lộ:
"Đây có phải là chiếc đồng hồ của em không?"
Dư Lộ nhìn chiếc đồng hồ, rồi lại nhìn Trần An Nhiễm. Cuối cùng cô ấy nuốt nước bọt, không tin nổi mà nói: "… Là nó."
Xung quanh lập tức yên lặng như tờ, Hàn Minh nãy giờ đứng ngoài quan sát cũng hơi nhíu mày.
Chỉ trong giây lát, một tiếng cười khẩy phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Ha… náo loạn nãy giờ hóa ra là ăn cắp rồi lại la làng!" Chu Dương Dương khoanh tay, nhếch môi cười mỉa nhìn Trần An Nhiễm.
"Không thể nào! Không thể nào!" Trần An Nhiễm choáng váng, lắp bắp phản bác. Cuối cùng, như nghĩ ra điều gì đó, cô ta hét lên với Giang Mạn: "Là cô! Là cô nhét nó vào người tôi đúng không? Sao cô lại ác độc thế?"
Giang Mạn bước nhanh tới, giáng một cái tát thẳng vào mặt cô ta!
"Từ đầu đến giờ tôi có đến gần cô lần nào không? Cô bị ngựa đá vào đầu hay sao mà nói ra được những lời vô liêm sỉ như vậy? Ai cũng biết chúng ta không ưa gì nhau. Nếu tôi dám đến gần cô, chắc chắn đã có người để ý rồi!
Còn nữa, cô kéo cả đám người đến để vu oan cho tôi, chẳng phải là đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ lục ra cái gì từ tôi đúng không?
Giờ cái đồng hồ lại rơi ra từ người cô, có phải là do lúc cô dựng chuyện không cẩn thận, làm nó vướng vào quần áo mình không? Đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo!"
"Cô… cô nói bậy!" Những lời này khiến ngay cả Trần An Nhiễm cũng bắt đầu nghi ngờ liệu có phải trong lúc nhét đồ, cô ta đã vô tình để nó mắc vào người mình hay không…
Cô ấy biết!!
Trần An Nhiễm cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Giang Mạn đã biết! Nhưng cô ta chuyển chiếc đồng hồ đi lúc nào?
Cả buổi chiều nay, cô ta vẫn luôn theo dõi Giang Mạn, mà Giang Mạn cũng đâu có quay về ký túc xá!
Không phải Giang Mạn thì là ai?
Trần An Nhiễm hoàn toàn bối rối. Cuộc lục soát cũng gần đến hồi kết, mọi đồ đạc của Giang Mạn đã được đặt hết ra sàn, không còn chỗ nào để giấu đồ nữa.
“Không có gì cả.” Đoàn trưởng Chu thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, bà nhận ra tại sao Giang Mạn lại không hề lo lắng. Chắc chắn cô ấy đã phát hiện có người muốn vu oan từ trước, nhưng không đến tìm bà ngay vì đã lên kế hoạch phản đòn.
Chính ủy Lưu lắp lại tấm ván giường của Giang Mạn, phủi tay nói: “Quả thực không có gì.”
“Không thể nào… rõ ràng tôi…” Trần An Nhiễm không tin nổi, lẩm bẩm.
“Rõ ràng cô cái gì?” Đoàn trưởng Chu nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Nhận ra ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía mình, Trần An Nhiễm vội vàng đáp:
“Tôi rõ ràng nhìn thấy bóng lưng của Giang Mạn… Trong ký túc xá không có, có khi nào cô ấy giấu trên người không?”
Giang Mạn nghe vậy liền cười khẩy, nghiêng đầu ra vẻ không có ý tốt: "Thế cô qua đây mà lục soát thử xem?"
Trần An Nhiễm trong lòng như có chuông báo động kêu lên dữ dội. Cô ta sẽ không nhân cơ hội này để nhét cái đồng hồ vào người mình chứ?
"Không… không cần, vẫn là để đoàn trưởng Chu…"
Trần An Nhiễm vô thức lùi lại hai bước, nhưng dây thắt lưng vô tình vướng vào tay nắm cửa. Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", một vật bằng kim loại sáng loáng từ sau lưng cô ta rơi xuống đất!
"Đây là cái gì vậy?"
Chu Dương Dương tinh mắt lao đến định nhặt lên, nhưng Trần An Nhiễm hoảng hốt muốn dùng chân đạp lên che lại…
"Tất cả đứng im!" Đoàn trưởng Chu nghiêm giọng ngăn cản.
Tim Trần An Nhiễm như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, bởi vì thứ nằm trên sàn kia chính là chiếc đồng hồ nữ của Dư Lộ!
Đoàn trưởng Chu bước tới, nhặt chiếc đồng hồ lên rồi đưa cho Dư Lộ:
"Đây có phải là chiếc đồng hồ của em không?"
Dư Lộ nhìn chiếc đồng hồ, rồi lại nhìn Trần An Nhiễm. Cuối cùng cô ấy nuốt nước bọt, không tin nổi mà nói: "… Là nó."
Xung quanh lập tức yên lặng như tờ, Hàn Minh nãy giờ đứng ngoài quan sát cũng hơi nhíu mày.
Chỉ trong giây lát, một tiếng cười khẩy phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Ha… náo loạn nãy giờ hóa ra là ăn cắp rồi lại la làng!" Chu Dương Dương khoanh tay, nhếch môi cười mỉa nhìn Trần An Nhiễm.
"Không thể nào! Không thể nào!" Trần An Nhiễm choáng váng, lắp bắp phản bác. Cuối cùng, như nghĩ ra điều gì đó, cô ta hét lên với Giang Mạn: "Là cô! Là cô nhét nó vào người tôi đúng không? Sao cô lại ác độc thế?"
Giang Mạn bước nhanh tới, giáng một cái tát thẳng vào mặt cô ta!
"Từ đầu đến giờ tôi có đến gần cô lần nào không? Cô bị ngựa đá vào đầu hay sao mà nói ra được những lời vô liêm sỉ như vậy? Ai cũng biết chúng ta không ưa gì nhau. Nếu tôi dám đến gần cô, chắc chắn đã có người để ý rồi!
Còn nữa, cô kéo cả đám người đến để vu oan cho tôi, chẳng phải là đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ lục ra cái gì từ tôi đúng không?
Giờ cái đồng hồ lại rơi ra từ người cô, có phải là do lúc cô dựng chuyện không cẩn thận, làm nó vướng vào quần áo mình không? Đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo!"
"Cô… cô nói bậy!" Những lời này khiến ngay cả Trần An Nhiễm cũng bắt đầu nghi ngờ liệu có phải trong lúc nhét đồ, cô ta đã vô tình để nó mắc vào người mình hay không…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.