[80] Nữ Phụ Mang Hệ Thống ‘Hoàn Mỹ Nhân Sinh' Gả Cho Thiếu Tướng Không Quân
Chương 36: A
Án Trạch
09/12/2024
"Tôi muốn báo cáo, Trần An Nhiễm rõ ràng là cố ý hãm hại tôi. Tôi yêu cầu điều tra rõ ràng!"
Giang Mạn không cam lòng. Nếu không nhờ hệ thống, cô tuyệt đối không thể dễ dàng thoát thân như Trần An Nhiễm hôm nay.
"Đoàn trưởng, chuyện này nhất định phải điều tra! Trần An Nhiễm trước đây đã từng có tiền lệ hãm hại người khác, lần này chắc chắn cũng là cô ta bày trò!"
"Đồng chí Giang nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, tôi đã nói đây chỉ là hiểu lầm mà." Hàn Minh chậm rãi lên tiếng, nhưng giọng nói đầy ngụ ý đe dọa.
Giang Mạn mắt đỏ hoe, ánh nhìn kiên định hướng về phía đoàn trưởng Chu và chính ủy Lưu, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đầy sát khí của Hàn Minh bên cạnh.
"Hiểu lầm hay không, điều tra sẽ rõ!" Giang Mạn cười nhạt: "Trước đây có người họ Cố giúp cô ta hãm hại tôi, giờ lại đến lượt anh giúp cô ta thoát tội... Trần An Nhiễm, thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô thật cao tay!"
Đôi mắt Hàn Minh nheo lại đầy nguy hiểm: "Đồng chí Giang, chú ý lời nói."
"Tôi cần chú ý gì? Tôi nói sai chỗ nào?" Giang Mạn mỉa mai nhìn Dư Lộ: "Thật đáng thương cho cô, vị hôn phu của mình lại hết lần này đến lần khác giúp đỡ người phụ nữ khác, rồi còn bắt cô cùng họ ra mặt xin lỗi. Cô đúng là bao dung nhỉ!"
Nghe đến đây, Dư Lộ cuối cùng cũng tỉnh ngộ từ lời nói của Hàn Minh, ánh mắt nhìn Trần An Nhiễm lập tức trở nên sắc bén. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã bị Hàn Minh bịt miệng: "Đừng nghe người ngoài ly gián."
Anh cúi xuống, khẽ nói bên tai Dư Lộ: "Là người của Cảnh Chu, chúng ta phải cùng nhau bảo vệ, ngoan... nghe lời anh."
Lồng ngực Dư Lộ phập phồng dữ dội, ánh mắt giận dữ lập tức tan biến sau lời an ủi của Hàn Minh.
Giang Mạn thất vọng quay đi. Cô không nghe rõ Hàn Minh nói gì với Dư Lộ, nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy, rõ ràng những lời khiêu khích của cô không tạo được tác dụng.
Ảnh hưởng của Hàn Minh đối với Dư Lộ lớn hơn cô tưởng rất nhiều.
"Phải... Tôi quên mất, chiếc đồng hồ đó là tôi giao cho Trần An Nhiễm..." Dư Lộ chậm rãi lên tiếng.
Lời của Dư Lộ vừa dứt, Giang Mạn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cô ta đúng là người dễ bị ảnh hưởng đến nực cười, trách sao lại chết còn thảm hơn cô kiếp trước.
Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt Giang Mạn đã hoàn toàn trong trẻo, lạnh lùng:
“Tôi không tin. Đội trưởng, bọn họ vốn đã có kế hoạch từ trước để hãm hại tôi. Trần An Nhiễm cũng không chỉ một lần hại tôi, mà cả hai lần đều đe dọa đến tính mạng của tôi.
Nếu những chuyện này mỗi lần đều được cho qua với lý do ‘hiểu lầm’, thì sau này những người khác gặp phải tình cảnh như tôi nhưng không may mắn như tôi thì sao? Chẳng lẽ đáng bị loại người này hại đến chết hay sao?”
“Đồng chí Giang, cô nói như vậy có nặng lời quá không? Đã nói đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, cô cũng chẳng gặp chuyện gì, sao lại cứ khăng khăng mãi thế?
Cô và đồng chí Trần An Nhiễm ở chung tân binh doanh lâu như vậy, chẳng lẽ không thể cho cô ấy một cơ hội giải thích sao?
Trước đây Cảnh Chu cũng từng bị cô làm liên lụy vì sự cố chấp của cô, giờ cô vẫn giữ mãi không buông. Cô quá ích kỷ, không có tinh thần cống hiến, đúng là nỗi nhục của quân nhân!”
Hàn Minh ra vẻ chính trực, nhưng ánh mắt lại đầy khinh thường khi nhìn Giang Mạn.
Giang Mạn tức đến mức bật cười:
“Doanh trưởng Hàn thật là công tư phân minh, ngay cả quà đính hôn của mình và vị hôn thê cũng có thể đem ra làm công cụ hãm hại người khác. Thật không ngờ anh vô tư đến mức vứt luôn cả mặt mũi, dâng hết cho Trần An Nhiễm rồi phải không?”
Giang Mạn không cam lòng. Nếu không nhờ hệ thống, cô tuyệt đối không thể dễ dàng thoát thân như Trần An Nhiễm hôm nay.
"Đoàn trưởng, chuyện này nhất định phải điều tra! Trần An Nhiễm trước đây đã từng có tiền lệ hãm hại người khác, lần này chắc chắn cũng là cô ta bày trò!"
"Đồng chí Giang nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, tôi đã nói đây chỉ là hiểu lầm mà." Hàn Minh chậm rãi lên tiếng, nhưng giọng nói đầy ngụ ý đe dọa.
Giang Mạn mắt đỏ hoe, ánh nhìn kiên định hướng về phía đoàn trưởng Chu và chính ủy Lưu, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đầy sát khí của Hàn Minh bên cạnh.
"Hiểu lầm hay không, điều tra sẽ rõ!" Giang Mạn cười nhạt: "Trước đây có người họ Cố giúp cô ta hãm hại tôi, giờ lại đến lượt anh giúp cô ta thoát tội... Trần An Nhiễm, thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô thật cao tay!"
Đôi mắt Hàn Minh nheo lại đầy nguy hiểm: "Đồng chí Giang, chú ý lời nói."
"Tôi cần chú ý gì? Tôi nói sai chỗ nào?" Giang Mạn mỉa mai nhìn Dư Lộ: "Thật đáng thương cho cô, vị hôn phu của mình lại hết lần này đến lần khác giúp đỡ người phụ nữ khác, rồi còn bắt cô cùng họ ra mặt xin lỗi. Cô đúng là bao dung nhỉ!"
Nghe đến đây, Dư Lộ cuối cùng cũng tỉnh ngộ từ lời nói của Hàn Minh, ánh mắt nhìn Trần An Nhiễm lập tức trở nên sắc bén. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã bị Hàn Minh bịt miệng: "Đừng nghe người ngoài ly gián."
Anh cúi xuống, khẽ nói bên tai Dư Lộ: "Là người của Cảnh Chu, chúng ta phải cùng nhau bảo vệ, ngoan... nghe lời anh."
Lồng ngực Dư Lộ phập phồng dữ dội, ánh mắt giận dữ lập tức tan biến sau lời an ủi của Hàn Minh.
Giang Mạn thất vọng quay đi. Cô không nghe rõ Hàn Minh nói gì với Dư Lộ, nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy, rõ ràng những lời khiêu khích của cô không tạo được tác dụng.
Ảnh hưởng của Hàn Minh đối với Dư Lộ lớn hơn cô tưởng rất nhiều.
"Phải... Tôi quên mất, chiếc đồng hồ đó là tôi giao cho Trần An Nhiễm..." Dư Lộ chậm rãi lên tiếng.
Lời của Dư Lộ vừa dứt, Giang Mạn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cô ta đúng là người dễ bị ảnh hưởng đến nực cười, trách sao lại chết còn thảm hơn cô kiếp trước.
Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt Giang Mạn đã hoàn toàn trong trẻo, lạnh lùng:
“Tôi không tin. Đội trưởng, bọn họ vốn đã có kế hoạch từ trước để hãm hại tôi. Trần An Nhiễm cũng không chỉ một lần hại tôi, mà cả hai lần đều đe dọa đến tính mạng của tôi.
Nếu những chuyện này mỗi lần đều được cho qua với lý do ‘hiểu lầm’, thì sau này những người khác gặp phải tình cảnh như tôi nhưng không may mắn như tôi thì sao? Chẳng lẽ đáng bị loại người này hại đến chết hay sao?”
“Đồng chí Giang, cô nói như vậy có nặng lời quá không? Đã nói đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, cô cũng chẳng gặp chuyện gì, sao lại cứ khăng khăng mãi thế?
Cô và đồng chí Trần An Nhiễm ở chung tân binh doanh lâu như vậy, chẳng lẽ không thể cho cô ấy một cơ hội giải thích sao?
Trước đây Cảnh Chu cũng từng bị cô làm liên lụy vì sự cố chấp của cô, giờ cô vẫn giữ mãi không buông. Cô quá ích kỷ, không có tinh thần cống hiến, đúng là nỗi nhục của quân nhân!”
Hàn Minh ra vẻ chính trực, nhưng ánh mắt lại đầy khinh thường khi nhìn Giang Mạn.
Giang Mạn tức đến mức bật cười:
“Doanh trưởng Hàn thật là công tư phân minh, ngay cả quà đính hôn của mình và vị hôn thê cũng có thể đem ra làm công cụ hãm hại người khác. Thật không ngờ anh vô tư đến mức vứt luôn cả mặt mũi, dâng hết cho Trần An Nhiễm rồi phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.