[80] Nữ Phụ Mang Hệ Thống ‘Hoàn Mỹ Nhân Sinh' Gả Cho Thiếu Tướng Không Quân
Chương 46: A
Án Trạch
09/12/2024
Chẳng có gì cả! Ai cũng sống tốt hơn tôi! Vậy mà bây giờ, cô lại muốn tôi quay về sống cuộc sống như thế sao…”
Giang Mạn không biết đoàn trưởng Chu đã nói gì với Trần An Nhiễm, nhưng việc Trần An Nhiễm mất đi suất hát đơn một lần nữa khiến cô vui vẻ suốt cả buổi.
Dù việc lấy lại hy vọng sống đã khiến tâm trạng Giang Mạn nhẹ nhàng hơn, nhưng sự hiện diện của Trần An Nhiễm và đám người xung quanh vẫn như hòn đá đè nặng trong lòng cô. Nếu không đẩy được họ ra xa, cô sẽ không bao giờ thật sự thanh thản.
Chỉ cần thấy họ gặp chuyện không may, cô liền cảm thấy hả hê.
Thời gian nhanh chóng trôi đến 7 giờ tối.
Khi tiếng nhạc vui vẻ vang lên trong hội trường lớn, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Hội trường bậc thang chật kín các chiến sĩ. Lục Tranh ngồi ở hàng thứ hai chính giữa, yên lặng chờ đợi bóng dáng cô gái nhỏ xuất hiện.
Tối nay, Giang Mạn tham gia ba tiết mục: một tiết mục đơn ca, một vở nhạc kịch múa, và phần hợp xướng tập thể cuối cùng.
Vở nhạc kịch múa là do đoàn trưởng Chu tạm thời sắp xếp sau khi phát hiện cô biết nhảy.
Dù là nhiệm vụ đột xuất, nhưng Giang Mạn đã luyện tập gần bảy ngày. Nhờ nền tảng tốt cộng thêm 10 điểm kỹ năng từ hệ thống để điều chỉnh trạng thái cơ thể, sự dẻo dai của cô đã đạt đến một tầm cao mới. Một số động tác múa khó giờ đây không còn làm khó được cô. Tuy kỹ thuật chưa thể sánh với các diễn viên múa chuyên nghiệp, nhưng cô đã không còn cảm giác gượng gạo của người lâu ngày không rèn luyện.
Khi hoàn thành buổi tập cuối cùng trước đợt kiểm tra, màn trình diễn của cô đã khiến không ít người phải kinh ngạc.
Buổi diễn mở màn bằng vở ballet vui nhộn "Hai chị em thảo nguyên". Bầu không khí nhẹ nhàng, hân hoan nhanh chóng khiến khán giả phấn khích và tập trung vào chương trình.
Tiếp theo là màn biểu diễn Hoàng Mai hí của đoàn trưởng Chu và một vở kịch hài "Hai cái đầu bướng bỉnh" của lớp nhạc cụ.
Sau đó, đến lượt Giang Mạn đơn ca.
Cách sắp xếp chương trình của đoàn trưởng Chu rất tinh tế: xen kẽ các tiết mục múa, hát và kịch để tránh sự nhàm chán, khiến chương trình trôi chảy và cuốn hút.
Ban đầu, đoàn trưởng Chu muốn cô hát bài "Tôi và Tổ quốc", nhưng Giang Mạn kiên quyết từ chối. Cô không muốn một bài hát nào đó trở thành biểu tượng gắn liền với mình. Thay vào đó, cô chọn "Đỗ Quyên trên núi" là một bài có độ khó cao hơn nhiều.
Nhờ hai lần cải thiện giọng hát qua hệ thống, chất giọng của cô càng trở nên trong trẻo và uyển chuyển hơn. Phát âm rõ ràng, giai điệu mềm mại, các nốt cao được xử lý một cách tự nhiên mà không có chút gượng ép nào.
Lục Tranh lắng nghe rất chăm chú. Phải nói, tất cả chiến sĩ ngồi dưới đều lắng nghe rất nghiêm túc. Không giống như các tân binh thoải mái đùa cợt, họ giữ nguyên tư thế nghiêm chỉnh suốt cả buổi diễn.
Ánh mắt của Giang Mạn lướt qua Lục Tranh nhiều lần. Dù biết rằng mọi ánh mắt đều đang dõi theo mình, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt của Lục Tranh đặc biệt hơn, nóng bỏng hơn tất cả.
Một bài hát kết thúc, Giang Mạn bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm đến mức lưng toát mồ hôi.
Trở về hậu trường, đoàn trưởng Chu đưa cho cô một cốc nước, không tiếc lời khen:
“Cô hát rất tốt!”
Lời khen này xuất phát từ sự chân thành. Điều kiện tổng thể của cô gái này đủ để ứng tuyển vào đoàn văn công của Tổng cục Chính trị!
May mắn là bà đã chọn cô từ ban đầu. Trong vô số người, bà đã nhìn trúng nhân tài và đưa cô về Lộc Thành.
Tất nhiên, Trần An Nhiễm cũng là do bà lựa chọn. Có lẽ, đây chính là sự đánh đổi giữa vận may và rủi ro…
Giang Mạn không biết đoàn trưởng Chu đã nói gì với Trần An Nhiễm, nhưng việc Trần An Nhiễm mất đi suất hát đơn một lần nữa khiến cô vui vẻ suốt cả buổi.
Dù việc lấy lại hy vọng sống đã khiến tâm trạng Giang Mạn nhẹ nhàng hơn, nhưng sự hiện diện của Trần An Nhiễm và đám người xung quanh vẫn như hòn đá đè nặng trong lòng cô. Nếu không đẩy được họ ra xa, cô sẽ không bao giờ thật sự thanh thản.
Chỉ cần thấy họ gặp chuyện không may, cô liền cảm thấy hả hê.
Thời gian nhanh chóng trôi đến 7 giờ tối.
Khi tiếng nhạc vui vẻ vang lên trong hội trường lớn, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Hội trường bậc thang chật kín các chiến sĩ. Lục Tranh ngồi ở hàng thứ hai chính giữa, yên lặng chờ đợi bóng dáng cô gái nhỏ xuất hiện.
Tối nay, Giang Mạn tham gia ba tiết mục: một tiết mục đơn ca, một vở nhạc kịch múa, và phần hợp xướng tập thể cuối cùng.
Vở nhạc kịch múa là do đoàn trưởng Chu tạm thời sắp xếp sau khi phát hiện cô biết nhảy.
Dù là nhiệm vụ đột xuất, nhưng Giang Mạn đã luyện tập gần bảy ngày. Nhờ nền tảng tốt cộng thêm 10 điểm kỹ năng từ hệ thống để điều chỉnh trạng thái cơ thể, sự dẻo dai của cô đã đạt đến một tầm cao mới. Một số động tác múa khó giờ đây không còn làm khó được cô. Tuy kỹ thuật chưa thể sánh với các diễn viên múa chuyên nghiệp, nhưng cô đã không còn cảm giác gượng gạo của người lâu ngày không rèn luyện.
Khi hoàn thành buổi tập cuối cùng trước đợt kiểm tra, màn trình diễn của cô đã khiến không ít người phải kinh ngạc.
Buổi diễn mở màn bằng vở ballet vui nhộn "Hai chị em thảo nguyên". Bầu không khí nhẹ nhàng, hân hoan nhanh chóng khiến khán giả phấn khích và tập trung vào chương trình.
Tiếp theo là màn biểu diễn Hoàng Mai hí của đoàn trưởng Chu và một vở kịch hài "Hai cái đầu bướng bỉnh" của lớp nhạc cụ.
Sau đó, đến lượt Giang Mạn đơn ca.
Cách sắp xếp chương trình của đoàn trưởng Chu rất tinh tế: xen kẽ các tiết mục múa, hát và kịch để tránh sự nhàm chán, khiến chương trình trôi chảy và cuốn hút.
Ban đầu, đoàn trưởng Chu muốn cô hát bài "Tôi và Tổ quốc", nhưng Giang Mạn kiên quyết từ chối. Cô không muốn một bài hát nào đó trở thành biểu tượng gắn liền với mình. Thay vào đó, cô chọn "Đỗ Quyên trên núi" là một bài có độ khó cao hơn nhiều.
Nhờ hai lần cải thiện giọng hát qua hệ thống, chất giọng của cô càng trở nên trong trẻo và uyển chuyển hơn. Phát âm rõ ràng, giai điệu mềm mại, các nốt cao được xử lý một cách tự nhiên mà không có chút gượng ép nào.
Lục Tranh lắng nghe rất chăm chú. Phải nói, tất cả chiến sĩ ngồi dưới đều lắng nghe rất nghiêm túc. Không giống như các tân binh thoải mái đùa cợt, họ giữ nguyên tư thế nghiêm chỉnh suốt cả buổi diễn.
Ánh mắt của Giang Mạn lướt qua Lục Tranh nhiều lần. Dù biết rằng mọi ánh mắt đều đang dõi theo mình, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt của Lục Tranh đặc biệt hơn, nóng bỏng hơn tất cả.
Một bài hát kết thúc, Giang Mạn bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm đến mức lưng toát mồ hôi.
Trở về hậu trường, đoàn trưởng Chu đưa cho cô một cốc nước, không tiếc lời khen:
“Cô hát rất tốt!”
Lời khen này xuất phát từ sự chân thành. Điều kiện tổng thể của cô gái này đủ để ứng tuyển vào đoàn văn công của Tổng cục Chính trị!
May mắn là bà đã chọn cô từ ban đầu. Trong vô số người, bà đã nhìn trúng nhân tài và đưa cô về Lộc Thành.
Tất nhiên, Trần An Nhiễm cũng là do bà lựa chọn. Có lẽ, đây chính là sự đánh đổi giữa vận may và rủi ro…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.